Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 238: Lễ vật sắp chia tay của Thọ



Lúc rời khỏi Tiểu Quỳnh phong nhà mình, gấp gáp trở về tham gia thi đấu, Lý Trường Thọ cố ý rẽ sang Bách Phàm điện, dâng lên ba nén 'cao' hương cho bức họa Nhân giáo Giáo chủ.

Hôm nay ba nén hương này, hình như đã phát huy một chút tác dụng…

Lý Trường Thọ trở lại góc xó dốc thoải, khi duy trì Phong Ngữ chú giám sát các nơi, thì nghe ra không có mấy lời đối thoại liên quan đến mình.

Lão thần tiên trên ngọc đài, các đệ tử ở thung lũng các nơi, ánh mắt đều đặt vào cuộc tranh đấu của ba mươi sáu vị thiên cương…

Lý Trường Thọ nắm chặt cái linh bảo sáo ngọc màu trắng, bắt đầu từ từ luyện hóa.

Mấy lần để ý đến Linh Nga cạnh sân đấu đang chờ đợi đấu pháp, phát hiện tâm trạng Linh Nga khá tốt, bên cạnh lại có Tửu sư thúc bồi tiếp, cũng không còn quản nhiều.

Phí cung cấp hàng tháng ba trăm năm, Tửu Ô đã giao cho Lý Trường Thọ, hơn nữa đều là bảo tài để luyện trận cơ.

Có món “tiền của bất chính” này, Tiểu Quỳnh phong tổng hợp đại trận quy hoạch, hơn nữa có thể hoàn thành trước thời hạn... khoảng 0.03%.

Chỉ là, hứa hẹn “tính ngươi thắng” của Tửu Ô sư bá còn chưa thực hiện, sau Lý Trường Thọ vẫn phải đấu thêm một trận nữa.

Cúi đầu nhìn cây sáo ngọc màu trắng trong tay, Lý Trường Thọ không khỏi suy nghĩ, thứ này...

Có thể đổi được bao nhiêu bảo tài?

Đùa thôi, đùa thôi, linh bảo Tần Hoàn Tần thiên quân ban thưởng, hắn mà thật sự muốn lấy ra bán, vậy chính là có ý nhục nhã luyện khí sĩ Kim Ngao đảo, phỏng chừng là muốn bị đóng búa treo lên.

Đại trận là để tự vệ, độc đan cũng là để tự vệ, có linh bảo hộ thân, cũng có thể đề cao năng lực tự bảo vệ mình…

Hơn nữa, bản thân hắn sau khi phi thăng, từ đầu đến cuối không hề có bảo vật phát huy đầy đủ toàn bộ thực lực của hắn.

Chờ cây sáo ngọc màu trắng này luyện chế hoàn thành, giai đoạn cuối làm chút lông linh thú, cũng có thể làm 'bút tiên’, thi triển thần thông Tả Kinh Thành Pháp.

Suy nghĩ của Lý Trường Thọ tới đây, sáo ngọc màu trắng trong tay lập tức động đậy hai lần, truyền ra một luồng kháng cự yếu ớt.

Lòng vội vàng bỏ ý nghĩ tuyệt vời đó đi, tiếp tục dùng tâm thần trấn an linh tính của cây sáo ngọc màu trắng.

Trước tiên, ‘thuần phục' nó cho tốt, rồi mới nói tiếp chuyện bút tiên.

Cái gọi là linh bảo, phiếm chỉ bảo vật tự thân đã sinh linh tính, có linh tính cơ bản nhất.

Nhưng bởi vì Thiên đạo hạn chế, nên ngày sau linh bảo cũng không thể hóa thành sinh linh, cũng không thể gánh chịu đại đạo, uy lực kém xa tiên thiên linh bảo.

Tiên thiên linh bảo, tiên thiên sinh linh, xuất hiện rất nhiều ở thời viễn cổ.

Khi đó Thiên đạo chưa hoàn thiện, bảo vật, sinh linh sinh từ tiên thiên đạo, có thể trực tiếp chạm đến đại đạo.

Sinh linh có thể tu hành và mạnh lên không cưỡng ép không gò bó, bảo vật cũng đánh dấu ấn khó phai về uy thế của đại đạo;

Đó, là năm tháng mà đi trên đường là có thể nhặt được linh bảo;

Đó, là năm tháng tùy tiện tìm một đỉnh núi, luôn là phúc địa động thiên;

Nhưng tương tự, đó cũng là năm tháng cực kỳ hung hiểm hắc ám;

Các đại lão đều tỉnh tỉnh mê mê, còn không có khái niệm liêm sỉ, trông thấy bảo vật tốt là nói có duyên với mình, trông thấy phúc địa tốt, liền nói vận mệnh đây chính là mình…

Đối phương không đồng ý, vậy thì làm một trận, nắm tay người nào lớn thì nghe người đó.

Hiện nay, thế lực kế thừa phong thái tốt nhất của viễn cổ, có lẽ chính là Tây Phương giáo của Tây Phương Nhị Thánh, một câu 'Ta thấy ngươi rất có duyên với phương tây’, không hề có giới hạn…

Tâm thần Lý Trường Thọ đoán mò, tiếp tục luyện hóa cây sáo ngọc màu trắng.

Không bao lâu, Linh Nga ủ rũ từ đằng xa bay tới, thoáng có chút mất mác ngồi vào chỗ bên cạnh, nhẹ nhàng thở dài.

Nàng trước bại bởi một tiên miêu Quy Đạo nhất giai, cũng chặt đứt con đường vào hạng ba mươi sáu người mạnh nhất.

"Sư huynh. . ."

Linh Nga ủy khuất hô lên một câu.

"Chừa thể diện cho đệ tử phong khác cũng tốt."

Lý Trường Thọ truyền thanh nói, "Ngươi mới tu đạo được bao lâu? Ở đây ngươi nhỏ tuổi nhất, cũng đã làm cho không ít sư huynh sư tỷ xấu hổ rồi."

Cách xa nhau nửa trượng mà còn truyền âm, đây có lẽ cũng là sự đặc sắc của Tiểu Quỳnh phong.

Linh Nga nháy mắt mấy cái, ánh mắt lập tức linh hoạt lên, "Sư huynh ngươi đang an ủi ta sao?"

"Ước pháp tam chương."

"Nha!" Linh Nga mừng khấp khởi cười tươi, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn của mình, rồi lại muốn chậm rãi cọ cọ sang, cách sư huynh gần hơn một chút xíu.

Chút cỏ trên phần đất đó, sắp trọc đến nơi…

Lý Trường Thọ bất đắc dĩ truyền âm nói một câu: "Hiện tại đã có bốn ngàn không trăm năm mươi lần."

Linh Nga lập tức dừng người lại, cặp mắt to tràn đầy sự điềm đạm đáng yêu, hai cái mầm nhỏ nâng lên, nhỏ giọng nói:

"Sư huynh, ngươi thật nhẫn tâm, xem đôi tay của tiểu sư muội ngươi này... Cứ thế phế bỏ sao?"

"Nhẫn tâm."

"Phì, viết thì viết, " Linh Nga lập tức quay đầu nhìn về phía cách đó không xa.

Lý Trường Thọ bình tĩnh cười một tiếng, chờ đợi thời cơ mình lên sân khấu…

Lại một ngày sau, thi đấu nội môn đến trận đoạt giải nhất Thiên Cương đặc sắc nhất, đây cũng là hồi cuối của cuộc thi.

Mọi sự chú ý, giờ phút này đều bị Hữu Cầm Huyền Nhã, cùng với các tiên miêu xếp 10 hạng đầu tiên thu hút.

Tân khách bên ngoài và các trưởng lão trên ngọc đài, cũng quan sát rất hăng hái, xem những đệ tử phía dưới đây, có thể xuất hiện 'Cao thủ' tương lai hay không.

Hữu Cầm Huyền Nhã mặc dù tư chất xuất chúng, nhưng trên đường trưởng thành sau này, vẫn chưa xác định được.

Nàng có thể đến Thiên Tiên cảnh hay không, lúc này ai cũng không nói được chính xác.

Nhất thời tranh phong không đủ quý, đăng đỉnh sơn đỉnh phong xưng hùng!

Cuộc cạnh tranh Thiên Cương ngay từ đầu, tu vi 'Quy Đạo cảnh nhất giai' của Lý Trường Thọ, đã là cố hết sức.

Hắn dựa vào thổ độn, 'đem hết tất cả vốn liếng' mà thắng ba trận, nhưng trận thứ tư trực tiếp gặp Hữu Cầm Huyền Nhã.

Nhưng mà, Lý Trường Thọ cũng không có cho bất luận kẻ nào cơ hội miên man do dự, tơ tưởng Tiểu Quỳnh phong Lang Nha bổng đại chiến với thủ tịch đệ tử.

Ngọc giản vừa chấn động…

"Ta nhận thua!"

Hữu Cầm Huyền Nhã bên sân run lên, sau đó quăng tới ánh mắt áy náy với Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ: …

Áy náy này, là vì cái gì?

Thôi, mạch não Hữu Độc sư muội, hắn chung quy là không hiểu rõ.

Thế là Lý Trường Thọ dừng bước ở hạng thứ mười tám, so với thứ tự mà hắn đã tính trước đây không sai mấy.

Hai đệ tử Tiểu Quỳnh phong, một người thứ mười tám, một người ba mươi chín, sau Tề Nguyên lão đạo, đoán chừng sẽ cho mấy vị đệ tử của Tiểu Quỳnh phong dâng hương vái lạy sư tổ đã chắc chắn về cõi tiên.

Trận đấu pháp sau đó, một trận so một trận lại kịch liệt hơn, cuộc thi cũng có càng thêm nhiều thời khắc 'Cao quang'.

Nhưng một màn Lang Nha bổng phá băng mà ra kia, dù thế nào đi nữa kẻ đến sau cũng không bước qua nổi đỉnh núi đó…

Cuối cùng, Hữu Cầm Huyền Nhã một đường quá quan trảm tướng, lấy được vị trí đứng đầu bảng.

Lý Trường Thọ xem hết đến trận đấu pháp cuối cùng, liền lấy cớ đi tìm Ngao Ất để cáo biệt, lập tức vụng trộm chạy đi.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn...

Hữu Cầm Huyền Nhã khi đang phát biểu về cảm nghĩ khi thắng cuộc thi, rất nghiêm túc nói câu:

"Cuộc thi đấu lần này, không khỏi có chút tiếc nuối, chưa thể cùng đấu với sư huynh ta muốn luận bàn nhất."

Lúc này ngay trên đám mây nơi xa, Lý Trường Thọ cùng Ngao Ất cáo biệt, đáy lòng không khỏi nổi lên một chút cảm khái…

Rốt cuộc, hắn đối với đường lối Hữu Độc, đã dần dần có thể dự liệu được một phần.

"Trường Thọ huynh, ngươi ở nội môn an tâm tu hành là được, " Ngao Ất nói, "Không cần lo lắng… một số việc."

Lý Trường Thọ lấy ra một túi bảo, nghiêm mặt nói:

"Bên trong có mấy bức tranh vẽ, cũng tính là tác phẩm tâm đắc gần đây của ta.

Còn có một túi cẩm, có lẽ sẽ có trợ giúp với chuyện ngươi buồn rầu.

Nhớ rõ, chớ có mở ra trước mặt người khác."

Ngao Ất cười cười, từ trong ngực lấy ra hai ngọc phù truyền tin, đưa cho Lý Trường Thọ, lời nói: "Trường Thọ huynh, hai cái ngọc phù này, có thể trực tiếp liên lạc với ta.

Nếu là Trường Thọ huynh có lời… gì muốn nói, có thể dùng vật này."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv