Ví dụ như mang một ít bảo vật bảo kính trạng đệm ở sau lưng...
Mang một ít pháp bảo áo giáp đổi thành quần cộc...
Cũng coi như rất sáng tạo.
Từng cuộc giao đấu được tiến hành, phần lớn chúng đệ tử đều dốc hết toàn lực đi ứng phó.
Linh Nga ngược lại vận khí không tệ, năm ngày liên tiếp đều không gặp phải đối thủ quá mạnh, dựa vào mấy món tiên bảo của mình dễ dàng bắt được bốn thắng, cũng không chênh lệch nhiều với sư huynh nhà mình.
Ngày thứ sáu, ngày thứ bảy...
Thi đấu trong môn phái liên tục tiến hành, thi vòng loại hạng của các đệ tử cũng dần dần hiện rõ.
Lý Trường Thọ đương nhiên ổn vào con số ba trăm sáu nhưng Linh Nga lại thua một trận, năm ngày sau ít nhất phải thắng được ba trận.
Linh Nga đối với chuyện này có chút xoắn xuýt.
Trước đây có một trận đấu pháp, nếu như nàng lộ ra tu vi thật thì thật ra đã có thể thắng rồi...
Thi đấu trong môn phái buổi tối thứ bảy khép lại, Tửu Cửu vác Lang Nha Bổng vui mừng lại đến trong Điện Độ Tiên ăn uống miễn phí.
Linh Nga có được cơ hội nhỏ giọng hỏi:
"Sư huynh, cuối cùng nếu như không vào được một trăm linh tám, có bị... Cái trừng phạt gì không?"
Lý Trường thọ quay đầu nhìn sư muội nhà mình, trong ánh mắt trên khuôn mặt nàng có chút bất an.
Chính mình có phải yêu cầu quá nhiều đối với nàng hay không.
Nàng rốt cuộc cũng chỉ là cái hài tử mấy chục tuổi.
Lý Trường Thọ lộ ra chút mỉm cười, truyền thanh nói: "Cũng chỉ là quét rác ở trong đan phòng, giặt quần áo cho vi huynh các loại, thả lỏng mà đánh là được.
Lần này thi đấu trong môn phái, ngươi muốn làm sao mà vui vẻ thì làm như vậy đi."
Linh Nga thở phào nhẹ nhõm, làm cái mặt quỷ với Lý Trường Thọ "Sao không nói sớm, mấy ngày nay muội đều đang lo lắng chuyện này."
"Ba điều quy ước."
"A," Linh Nga quay đầu nhìn về phía tinh không, nhanh chóng thu liễm biểu tình.
Đáng nhắc tới chính là bảy trận chiến vòng sơ khảo này, Hữu Cầm Huyền Nhã gần như đều lấy ưu thế áp đảo thủ thắng.
Thậm chí, lúc đối thủ thi triển ra thổ độn Hữu Cầm Huyền Nhã vẫn thong dong đáp lại, một tay ngự kiếm chi pháp đã từng bước tăng lên, tiên kiếm bay vào trong lòng đất dễ dàng mang đối thủ bức ra ngoài.
Vị thủ tịch đệ tử này, lúc này nghiễm nhiên đã đảm đương da mặt và giá trị vẻ ngoài của đệ tử trẻ tuổi Độ Tiên môn.
Nàng tư chất xuất chúng, tiên bảo hộ thân, thần thông, pháp thuật cũng không thiếu, lúc đấu pháp cũng hết sức chăm chú, cực kỳ nghiêm túc, lâm trận phản ứng cũng rất nhanh.
Không ít người biết chuyện bắt đầu thảo luận, nếu như núi Tiểu Quỳnh Lang Nha Bổng 'Trạng thái đỉnh phong' gặp phải thủ tịch đệ tử Hữu Cầm Huyền Nhã, không biết sẽ ma sát ra cái tia lửa kịch liệt gì.
Nhưng thi xong mười hai vòng đầu, Lý Trường Thọ vẫn chưa gặp Hữu Cầm Huyền Nhã.
Mà dù cho có gặp được Hữu Cầm sư muội Lý Trường Thọ cũng đã có phương án tới ứng phó...
Nói đến nhận thua hắn chính là người cấp chuyên nghiệp.
—— Có Long cung chứng nhận loại này.
Ngày kết thúc thi vòng đầu, lúc đang tự mơ mộng, trong lòng Lý Trường Thọ nổi lên một tia nghi ngờ.
Cách hơn mười năm, không có dấu hiệu tâm huyết dâng trào lần nào nữa, tâm niệm vừa động hình như vẫn là có liên quan đến chuyện của mình.
Đây là chỗ nào có vấn đề?
...
Phàm là tâm huyết dâng trào tất có chuyện xảy ra, nhưng họa phúc không biết.
Trước hết Lý Trường Thọ nhìn về phía ngọc đài, còn tưởng rằng có Kim Tiên nhìn thấu ngụy trang của mình, nhưng rất nhanh lại kết luận không phải như vậy.
Trong đầu bám ngón tay suy tính, các nơi Nam Hải thần giáo cũng không có cái họa chiến tranh gì, không phát sinh chuyện máu me gì...
Ừ? Có cái gì đó không đúng.
Lý Trường Thọ rất nhanh phát hiện ra một chút khác thường, có một chỗ tượng thần lúc này trạng thái có chút không đúng.
Hắn không dám tùy tiện yên tâm thần đi qua xem xét, tìm tòi nghiên cứu cẩn thận.
Cùng lúc đó, đạo nhân giấy giấu ở dưới mặt đất cũng có một cái thức tỉnh lặng lẽ tới gần chỗ miếu thờ kia.
Không chỉ có Lý Trường Thọ mà Ngao Ất lúc này cũng cau mày.
Nhưng lúc này tu vi của Ngao Ất chỉ là Nguyên Tiên cảnh, còn cách một đoạn mới đến Chân Tiên, lại cũng chỉ là Nhị giáo chủ, Thanh Long đại hộ pháp, chỉ hơi cảm giác được đang có chuyện xảy ra.
Ngao Ất tiên thức đảo qua vị trí chỗ Lý Trường Thọ, vẫn chưa phát hiện 'Giáo chủ ca ca' có cái dị thường gì, trong lòng cũng không quản nhiều chuyện này nữa...
Chuyện Hải Thần giáo tự nhiên có Long cung thay Ngao Ất xử lý.
Bây giờ Ngao Ất chỉ cần một bên kiếm công đức, một bên tu hành, nhanh chóng phát huy ra toàn hộ sức mạnh huyết mạch của mình, trở thành một cái trụ cột Long tộc.
Bên kia, đạo nhân giấy Lý Trường Thọ rất nhanh đã tới gần tòa Thần miếu xuất hiện dị thường kia, lúc này tiên thức từ từ điều tra, rốt cuộc phát hiện là chuyện gì.
Trong miếu của mình dường như có một nhân vật không tầm thường đến...
Đó là một thanh niên áo bào trắng, một lão giả áo xám, đằng sau đi theo tám vị mặc trường bào màu xanh, khí tức giày đặc hình như là thị vệ.
Tám tên thị vệ này tu vi lại đều là Thiên Tiên cảnh...
Lý Trường Thọ âm thầm kinh ngạc trong lòng, xuyên thấu qua tiếng vang, liếc nhìn thanh niên áo bào trắng kia, lập tức thấy được từng tia từng tia kim quang đang xoay quanh người thanh niên này...
Kia rõ ràng là tình huống có công đức hộ thân, thiên địa bảo vệ mới có.
"Ồ?"
Thanh niên áo bào trắng giống như cảm ứng được chắp tay nhìn về phía tượng thần Hải thần, nhưng cũng chỉ cười một tiếng.
"Đi thôi, kinh động chính chủ nơi này."
"Vâng," Lão giả áo xám ở một bên cúi đầu trả lời, đi theo phía sau thanh niên áo bào trắng mang theo tám tên thị vệ Thiên Tiên đi về phía cửa lớn.
Người này là ai?
Trong lòng Lý Trường Thọ xoắn xuýt một hồi, đột nhiên có cái suy đoán lớn mật.
Thanh niên, áo bào trắng, tu vi nhìn không thấu, công đức hộ thân như vậy, đi ra ngoài còn chú trọng phô trương...
Chẳng lẽ!
Đạo nhân giấy lập tức thu liễm tiên thức, đồng thời thi triển Phong Ngữ chú, bị động nghe lén.
Liền nghe thanh niên áo bào trắng này sau khi ra khỏi miếu Hải Thần, cười nói với lão giả bên cạnh:
"Nhìn nhiều nơi dã thần ở Nam Thiệm Bộ Châu như vậy, ngoại trừ đạo môn cung phụng ra cũng chỉ có ở đây coi như không tệ.
Dạy người phàm hướng thiện, hộ người phàm an khang, cho người lương thiện lấy công đức, trừng phạt đạo ác đồ đạo chích.
Chỉ là mạo hiểm lĩnh công lao Địa phủ luân hồi, tóm lại vẫn có chút không đúng."
Lão giả cười nói: "Ngài chọn chỗ này sao?"
"Nhìn thêm chút nữa đi, ở đây còn có Long tộc dính vào một chân, cái Long tộc này xưa nay ngạo mạn, ỷ mình là di tộc viễn cổ, ta trái lại không muốn trò chuyện với bọn họ."
Nghe tới đây, trong lòng Lý Trường Thọ đã có một tia hiểu ra.
Trong lòng hắn lập tức hiện ra hai lựa chọn.
Thứ nhất, ra ngoài kết giao một phen, thừa dịp này tiếp cận với tiềm lực chân chính của Hồng Hoang.
Thứ hai, thuận theo tự nhiên...
Nhưng nghe chuyện bọn họ đang thảo luận, nói không chừng vị thanh niên áo bào trắng này có ý tưởng động để cho dã thần quy phục mở rộng thế lực của mình.
Lựa chọn...
Nhất định phải lựa chọn thật nhanh...