Không chỉ là chiếc váy dài này mà còn có Chu trâm trên đầu Linh Nga, cổ tay đeo vòng tay ngọc, tay cầm đoản kiếm, thậm chí trên vành tai còn đeo hai cái hai khuyên tai có tạo hình độc đáo, đều ẩn chứa tiên quang tiên bảo...
Lý Trường Thọ vì để cho sư muội có thể có thứ tự tốt, đưa nàng dùng vũ khí tiên bảo.
Hơn nữa những tiên bảo này đều do Tửu Ô sư bá mang tới, dó các vị trưởng lão trong môn phái ban thưởng.
Cho dù việc này không nên lộ ra, nhưng các vị trưởng lão cũng sẽ không kỳ quái, vì sao Tiểu Quỳnh phong lại có nhiều bảo vật như vậy.
"Trường Thọ à." Tề Nguyên nhìn về phía Lý Trường Thọ, thấp giọng nói, "Ngươi là làm chuyện gì trái lương tâm sao?"
Lý Trường Thọ lập tức dở khóc dở cười, hai tay dâng một bảo nang đưa cho sư phụ nhà mình.
"Sư phụ, mấy bảo vật này người cứ cầm lấy để phòng thân.
Sư phụ, người cứ yên tâm mà dùng, những bảo vật này đều do các vị trưởng lão ban thưởng."
Lập tức, Lý Trường Thọ bẩm báo chuyện Hùng Tâm đan cho sư phụ, Tề Nguyên lão đạo cũng một trận dở khóc dở cười.
"Chúng ta đường đường là Nhân giáo đạo thừa, tại sao lại có tính cách đạo lữ như thế...
Haizz, bỏ đi.
Trường Thọ a, ngươi hiến đan về hiến đan, chớ có ham các trưởng lão ban thưởng.
Độ Tiên môn chúng ta có mấy trưởng lão này bảo vệ, nhờ có các vị môn nhân này xuất lực, mới có chuyện chúng ta an ổn tu hành như bây giờ."
Lý Trường Thọ liên tục gật đầu, tự nhiên vẫn sẽ ứng phó với sư phụ.
Nhưng muốn để ông ấy đi cho không đan dược, đương nhiên sẽ không có khả năng.
Có Hùng Tâm đan tương trợ, Lý Trường Thọ cải tiến kế hoạch Tiểu Quỳnh phong, chí ít cũng có thể hoàn thành trước thời hạn mấy trăm năm...
Phá Thiên phong vang lên một hồi tiếng chuông, hai người cũng từ biệt sư phụ, cưỡi mây bay về phía Phá Thiên phong.
Trên đường đi có thể thấy các phong bay ra không ít đám mây, hoặc cao, hoặc thấp, tất cả đều tiến đến trường thi đấu trong môn phái.
Trưởng thi đấu ở dưới chân núi Phá Thiên phong, nơi đó có một dốc thoải, một lũng sông, lúc này cũng đã làm xong bố trí đơn giản.
Chế độ thi đấu cũng không tính là phức tạp, chúng đệ tử rút thăm đấu pháp, mỗi đệ tử đều có cơ hội thi mười hai vòng sơ khảo, dựa vào sự thắng bại nhiều hay ít trong mười hai vòng đấu pháp, chọn ra 360 người tiến vào vòng tiếp theo.
Cứ như thế không ngừng lặp lại, trong 360 người thắng cuộc sẽ có 108 người, trong 108 người này sẽ chọn 72 thắng cuộc, lại từ trong 72 người thắng cuộc này chọn ra được ba mươi sáu người...
Bởi vì số đệ tử số lượng đông đảo, cuộc thi đấu trong môn phái cũng không có thời gian hạn chế, ban ngày đấu pháp, ban đêm có trưởng lão trong môn phái giảng kinh.
Cảnh tượng này, đúng là việc trọng đại 200 năm một lần trong môn phái, đủ để so sánh với đại điển khai sơn.
Đôi sư huynh muội Lý Trường Thọ và Linh Nga từ sau khi đây thì rất tự nhiên, tìm một góc không đáng chú ý ngồi ở đó.
Có những phong ngày thường tương đối lên giọng, thí dụ như Đan Đỉnh phong, Tiên Lâm phong, cũng sẽ làm một lá cờ, phía trên viết chữ “Đan”, “Lâm”, sẽ tập trung đệ tử trong phong mình lại một chỗ.
Có những người khá là tùy ý, các đệ tử và bạn tốt quen biết sẽ tập trung một chỗ, tùy ý ghép thành một môn.
Tiếng chuông ở phía xa xa vang lên chín tiếng.
Các nơi có mây trắng lên xuống, lũng sông dưới dốc núi đã tràn đầy bóng người.
Lần trước tụ tập nhiều đệ tử như vậy, chính là khi Độ Tiên môn gặp nạn, chỉ có điều khi đó chúng đệ tử chỉ chạy thoát thân, có chút chật vật.
Nhưng hôm nay bọn họ đều hăng hái, kích động, rất có khí phách của đại tiên môn.
Lý Trường Thọ mắt thấy cảnh này thì nổi lên thơ tính, đáy lòng thầm ngâm tụng:
“Khắp núi giai tịnh tử, lọt vào mắt tịnh muội.
Giương mắt nhìn mây trắng, chúng lão không giản đơn.”
Nhìn thấy mấy trưởng lão đã thay đổi hình tượng già nua của ngày xưa, Lý Trường Thọ cũng có chút bất lực thầm mắng.
Bỗng nghe xung quanh vang lên từng tiếng tán thưởng, trên Phá Thiên phong bay tới mấy chục đám mây trắng.
Người bay đầu tiên mặc một chiếc váy dài đỏ rực, mái tóc đen được buộc đơn giản, khuôn mặt lạnh như băng, đẹp như hằng nga, trên lưng cõng một kia đại kiếm mang tính tiêu chí, nàng đáp xuống vị trí bắt mắt nhất.
Đệ tử thủ tịch đương đại Hữu Cầm Huyền Nhã.
Hữu Cầm Huyền Nhã chưa đáp xuống đất, đã quét hai vòng tìm thứ gì đó trong đám người, cuối cùng cũng thấy được đôi sư huynh muội kia, khóe miệng hơi lộ ra một chút ý cười, khẽ gật đầu ra hiệu.
Trong nháy mắt, từng ánh mắt tập trung về phía Lý Trường Thọ và Linh Nga.
Lúc Hữu Cầm Huyền Nhã đăng tràng, Lý Trường Thọ đã không chút dấu vết lùi lại nửa bước, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị Linh Nga hấp dẫn.
Linh Nga lại thoải mái hạ thấp người hoàn lễ, nhếch chiếc cằm trơn bóng, khóe miệng mang theo một nụ cười ôn nhu, ngược lại biểu hiện có chút tự tin...
Đột nhiên nghe thấy một truyền âm vào tai nàng:
"Chép lại Ổn Tự kinh một trăm lần."
Linh Nga lập tức cúi đầu, thầm nghĩ ban nãy nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được mới nảy sinh tâm tư so sánh với Hữu Cầm sư tỷ.
Chúng đệ tử cùng nhau tề tụ ở lũng sông dưới dốc núi, xung quanh cũng từng đám mây trắng khẽ bay qua, phần lớn chúng tiên trong Tiên môn đều tụ tập ở đây.
Chốc lát lại nghe thấy tiếng chuông vang lên, trên ngọc đài nhô cao trong Độ Tiên điện có mấy chục bóng người đang ngồi ở đó.
Chưởng môn trống không... Khụ, Vô Ưu đạo nhân, Phó Chưởng môn Trọng Vũ thượng nhân, Vong Tình thượng nhân và mấy vị trưởng lão Thiên Tiên cảnh đang tiếp đãi hơn mười vị tân khách đã tới trước mấy ngày, đang từ từ đi lên trên ngọc đài.
Lý Trường Thọ âm thầm cảm thụ khí tức trên dưới ngọc đài, lại nhíu mày.
Luyện khí sĩ trong Kim Ngao đảo lại tới nữa.
Hơn nữa, lần này còn tới hai “cao thủ” Kim Tiên cảnh, phát ra uy một chút uy lực Kim Tiên cảnh, có lẽ chính là hai vị nào đó trong Thập thiên quân.
Lý Trường Thọ chưa từng thấy qua, cũng chỉ suy đoán như thế.
Trước đây huyết muỗi khôi lỗi tập kích Độ Tiên môn, trong đó có ba tên Luyện khí sĩ Kim Ngao đảo, sau khi Huyền Đô đại pháp sư ra mặt, điều tra rõ ba người này là bị khống chế tinh thần.
Hôm nay Luyện khí sĩ Kim Ngao đảo một lần nữa tới đây xem lễ, có lẽ là muốn “hòa hảo trở lại” với Nhân giáo đạo thừa, có mấy phần ý tứ tới nhận lỗi.
Điều này ngược lại cũng không liên quan gì đến tiểu đệ tử như hắn.
Nhưng đứng sau chỗ ngồi của mấy tên Luyện khí sĩ Kim Ngao đảo là mấy đệ tử trẻ tuổi, trong đó có một người thiếu niên, Lý Trường Thọ rất quen thuộc...
Lúc này, thiếu niên này cũng phát hiện ra Lý Trường Thọ.
Hắn nói thầm hai câu bên tai một Kim Tiên Tiệt giáo, rồi trượt xuống ngọc đài, trực tiếp bay về phía Lý Trường Thọ và Linh Nga.
Đây chính là đệ tử Tiệt giáo, Nhị thái tử của Đông Hải Long cung, Nhị Giáo chủ kiêm Thanh Long đại hộ pháp trong Hải thần giáo ở Nam Hải —— Ngao Ất!
"Trường Thọ huynh!"
"Ồ, Ất huynh có khoẻ không."
"Nhờ phúc của Trường Thọ huynh, gần đây ta rất khỏe."
Hai người liếc nhìn nhau, không nói lời nào tự tại.
Dựa theo quy củ của Nam Hải Hải Thần giáo, đoạn đối thoại đơn giản lúc nãy thật sự có ý nghĩa là:
【 Bái kiến Giáo chủ!
Nhị Giáo chủ miễn lễ, nơi này vạn chúng đang nhìn chằm chằm.
Gần đây mọi thứ trong Hải Thần giáo đều rất tốt, Giáo chủ không cần suy nghĩ nhiều, cứ an tâm tu hành là được... 】
Vân vân.
Mặc dù hai người đánh bí hiểm, vẫn chưa bại lộ điều gì, trước đây nhóm người Ngao Ất đến Độ Tiên môn giao hảo với Lý Trường Thọ giao hảo, cũng không phải điều bí mật gì.
Nhưng vào lúc này, Lý Trường Thọ ít nhiều cũng có chút khó chịu.
Bên trái có một tiểu sư muội xinh như hoa như ngọc, gần đây sắp thăng cấp thành tiên tử trong môn phái đang đứng, có lúc sẽ có nam đệ tử nhìn qua.
Phía bên phải thì có một Long tử có lai lịch không nhỏ, có thân hình và khuôn mặt của thiếu niên, tướng mạo cũng có chút xuất chúng, một đôi sừng thú mang theo vẻ đáng yêu, có lúc cũng sẽ có nữ đệ tử nhìn qua.
Lý Trường Thọ kẹp ở giữa: ...
Luôn cảm thấy trước đây lúc mình mới nhập môn tám chín mươi năm, ngày tháng tu đạo ngày thường an tâm, thoải mái, lại khiêm tốn đã một đi không trở lại.