Thành tiên cơ bị hủy, sư tỷ ra ngoài không về, sư phụ ra ngoài không về, hóa thành Trọc Tiên còn bị người mưu hại, trong tiên môn ngay cả cái bạn tốt tri tâm cũng không có, còn suốt ngày bị đồ đệ đùa bỡn...
Khục, điều cuối cùng không tính.
Không lâu sau, trong lòng Lý Trường Thọ đã có phương án.
Hắn lấy một viên ngọc phù truyền tin thấp kém ra bắt chước bút tích hai phong thư trước, viết xuống hai câu:
'Biết ngươi mạnh khỏe, ta đã an tâm.
Chớ tái niệm ta, từ đó hai tính.'*
Sau đó lại giải thích với sư phụ, mình ở thành Lâm Đông ngây người mấy ngày, ở bên gối phát hiện ngọc phù này cũng không tìm thấy tung tích người hẹn, rồi sau đó gặp phải Tửu Ô sư bá, liên thủ trừ yêu...
Trực tiếp nói tình hình thực tế với sư phụ, trong lòng sư phụ khẳng định là yên lặng như tờ, Trọc Tiên đạo cơ vốn bất ổn.
Dùng phương thức như vậy để sư phụ cho là sư bá vẫn còn, chỉ là không muốn gặp mặt sư phụ, cái tâm cảnh kia của sư phụ nên là:
[ Bông tuyết bồng bềnh, gió bắc vi vu, thiên địa, một mảng mênh mông... ]
Mặc dù bi thương nhưng vẫn có chút sắc thái.
'Sau này lại nghĩ cách tìm thế thân chuyển thế của vị sư bá này.'
Lý Trường Thọ thở dài trong lòng, ánh mắt nhìn chăm chú nhìn chữ 'Ổn' trước kia mình dán ở trong nhà cỏ, gợn sóng tâm cảnh dần dần lắng xuống.
Sự tình dù sao cũng phải làm từng bước một.
Khoái Tư đạo nhân...
Đạo nhân sắp chết?
Từ khi biết được cái tên này, Lý Trường Thọ bắt đầu chuẩn bị;
Ngoài sơn môn, hai đạo nhân giấy chữ Thiên tùy thời chờ lệnh, mang theo độc đan đủ diệt sát hai mươi danh Thiên Tiên.
Lý Trường Thọ có thể duy trì chuyên tâm trong thời gian dài.
Điểm một tia tâm thần dùng tiên giám sát núi Tiên Lâm mọi lúc đối với hắn cũng không phải việc gì khó.
Chỉ là làm Lý Trường Thọ có chút bận tâm chính là...
Từ khi sư phụ nhìn thấy mười sáu chữ kia thì chưa từng bước ra khỏi nhà cỏ.
Nếu không phải Lý Trường Thọ có thể cảm ứng được trạng thái của sư phụ chỉ sợ đã sớm phá trận vào trong, dò xét tìm hiểu thực hư.
Theo dõi thì theo dõi, tu hành của bản thân cũng không thể thiếu xót.
Lý Trường Thọ vẫn như thường lệ luyện đan. tu luyện, đốn ngộ, dạy dỗ sư muội, cũng định kỳ đi đến ngoài phòng sư phụ chào hỏi hai câu, nói với sư phụ mấy câu.
Cái này vừa nhìn chăm chú, mười hai năm đã vội vã trôi qua, Khoái Tư đạo nhân vẫn luôn bế quan tu hành ở trong động phủ của mình.
Vị đạo nhân này chỉ sợ lúc này cũng không biết, ngoài động ngăn cách trận pháp của hắn đã sớm bị người âm thầm nhìn ra, một tia tiên thức nhìn chằm chằm người hắn, đã hơn mười năm chưa từng dịch chuyển.
Dù là trước đây Khoái Tư đạo nhân có cảm giác yếu ớt, cảm thấy có người đang nhìn chăm chú mình, thì hơn mười năm này cũng đã thành thói quen.
Một tên Chân Tiên bế quan tu hành mấy chục hay trên trăm năm cũng rất bình thường, nếu như đối phương bất động, Lý Trường Thọ cũng bất động.
Nhưng Lý Trường Thọ cũng không nghĩ tới, mình không đợi được lúc Khoái Tư ra ngoài lại chờ được một tin tức.
Bởi vì kiếp nạn lần trước của Độ Tiên môn, trong môn phái muốn làm dịu đi áp lực đệ tử môn nhân, cộng thêm để chọn lực ra đệ tử ưu tú tham gia đại hội nguồn gốc tam giáo...
Cuộc thi đấu trong môn phái hai trăm tổ chức một lần, sẽ cử hành trước thời hạn, vào ba năm sau...
Đạo nhân giấy ngụy trang thành sư phụ cưỡi mây trở vè núi Tiểu Quỳnh, trước đi vào nhà cỏ của Lý Trường Thọ, sau đó Lý Trường Thọ cùng đạo nhân giấy này đi đến phòng sư phụ.
Sứ mệnh chuyến đi này của đạo nhân giấy cũng chấm dứt.
Một lát sau, chỉ có Lý Trường Thọ đi ra.
Lại qua mấy ngày, Tửu Ô sư bá tới thăm 'Tề Nguyên sư đệ' mà mình vừa quen thân, thuận đường đưa tới phần thưởng trừ yêu của môn phái, cũng báo cho Tề Nguyên kết quả xử trí nữ yêu kia.
Lý Trường Thọ dùng lý do 'Sư phụ ta mấy ngày gần đây chẳng biết mặt luôn lộ vẻ đau buồn' cản lại Tửu Ô sư bá cũng nói chuyện năm đó với Tửu Ô sư bá.
Tửu Ô lặp lại một lần nữa lời nói trước đây.
Lý Trường Thọ hỏi tới mấy chi tiết Tửu Ô đều đáp lại tường tận.
Sau đó, Lý Trường Thọ liên tục thỉnh cầu, khẩn cầu Tửu Ô sư bá nhờ hai vị chấp sự khác cùng đi năm đó, cần phải giữ nghiêm bí mật này không được nói chuyện này ở trong môn...
Tửu Ô trịnh trọng đáp ứng, đây đối với Tửu Ô mà nói vốn là chuyện nhỏ.
Như thế, việc nhỏ này xen giữa thành Lâm Đông cũng coi như hạ màn.
Bắt hồ yêu về bị trưởng lão trong môn phái trấn áp ở trong đại trận một chỗ địa mạch ngoài sơn môn Độ Tiên môn, phạt nàng cấm túc ở chỗ đó ba trăm năm.
Hồ yêu kia được không chết cũng không nói thêm cái gì, rất an tính bị trấn áp ở một chỗ dưới ngọn núi, không nhìn ra nàng có cái oán khí gì.
Theo suy nghĩ của Lý Trường Thọ, nữ yêu này tốt nhất nên trực tiếp xử trí.
Nhưng chúng tiên trong môn, ai cũng không muốn hai tổn công đức, tăng thêm nghiệp chướng, cũng đánh phải tạm thời nhốt nàng ở ngoài sơn môn.
Lý Trường Thọ cũng không xem thường hồ yêu này.
Chung quy là 'Sư phụ mình' và Tửu Ô sư bá ra tay bắt nàng về, còn bít 'Ổ' ở thế tục của nàng.
Cách làm dơ công đức, hủy công đức Lý Trường Thọ có thấy qua mấy loại trong cổ tịch, mặc dù phiền phức nhưng cũng không phải không thể làm được.
Nhưng bây giờ xử trí hồ yêu kia cũng không phải công việc ưu tiên hàng đầu.
Xác định kẻ địch của sư phụ là núi Tiên Lâm Khoái Tư, Lý Trường thọ rất nhanh đã bắt đầu âm thầm điều tra cùng mưu đồ, tiên thức cũng liên tục không ngừng bao phủ toàn bộ núi Tiên Lâm...
Thương ưng bác thỏ*, còn đem hết toàn lực.
*Diều hâu đọ sức với thỏ
Hắn muốn áp dụng hoàn mỹ kế hoạch 'Trừ địch', tự nhiên phải mưu tính thật tốt một trận.
Đặt ra điểm chính hành động, đánh dấu các chỗ khó phân tích từng cái, cuối cùng làm ra mấy cái phương án, chọn ra một cái hoàn mỹ nhất, tất cả cái khác đều làm dự bị.
Tổng hợp xem xét cho đối phương một lần bất ngờ, đối với mình mà nói là ổn thỏa nhất.
Đại khái nửa năm sau cuối cùng Lý Trường Thọ cũng được gặp tên Khoái Tư kia một lần.
Đạo nhân này có bộ dạng trung tiên, khuôn mặt công chính, khí độ bất phàm, cũng là mày kiếm mắt sáng, quả thực có mấy phần 'Tư sắc'.
Khoái Tư đạo nhân là từ chỗ sơn môn tới, chắc là từ bên ngoài mới vừa trở về Độ Tiên môn, lúc hắn trở về núi Tiên Lâm có 4 lần nhìn về phía núi Tiểu Quỳnh, ánh mắt lộ ra chút lãnh ý.
Lý Trường Thọ cầm cái thẻ tre ghi lại kỹ càng những cái này.
...