“Đạo hữu, ngươi đã truyền giáo đến Giáo chủ nhà mình rồi.”
Một khắc này, mặc dù Lý Trường Thọ rất muốn đáp lại một câu như vậy, nhưng vẫn nhếch miệng mỉm cười, nói: "Ta tôn sùng đạo đức Nhân giáo."
Nói xong chắp tay, cầm phất trần đi giữa đường.
Lão đạo truyền giáo kia cũng không dây dưa nhiều, chỉ làm mấy đạo vái chào, nói mấy câu quấy rầy, rồi quay về ngồi trên ghế bên góc đầu đường.
Việc này, đương nhiên Lý Trường Thọ biết rõ nguyên nhân.
Trước đây Ngao Ất thông qua tượng thần để thương lượng với mình, hắn cũng đồng ý rồi.
Đông Hải Long cung phía sau Ngao Át, mắt thấy công đức của Hải Thần giáo dồi dào như thế, tình thế phát triển mãnh liệt, liền muốn mở rộng ở vùng ven biển Đông Hải của Nam Thiệm Bộ Châu.
Lý Trường Thọ đáp ứng việc này, vẫn theo quy tắc trọng thân như cũ, chính là Hải Thần giáo không thể rời khỏi ranh giới của biển cả.
Đáy lòng cảm ứng một chút, phát hiện hành động của Long cung thật sự nhanh chóng, bên Đông Hải này đã dựng lên hơn một trăm tòa tượng thần.
Điều làm Lý Trường Thọ an tâm hơn chính là, lúc này bất luận là tượng thần mới xây, hay tượng thần trước đây, khuôn mặt của mình đều vô cùng mơ hồ, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dáng ngũ quan của khuôn mặt, cũng mất đi “Thần tủy” rồi.
Nhưng mà tượng thần dựng thẳng đứng bên cạnh hắn và tượng thần Thanh Long đại hộ pháp nhỏ hơn một chút kia thì khác biệt rất rõ ràng.
Nhất là bên Đông Hải này, vừa mới bắt đầu đã dựng song tượng thần trong những thôn trại này.
Tượng thần Lý Trường Thọ đều dùng đá thượng đẳng, do thợ tượng bên Đông Hải Long cung tỉ mỉ điêu khắc nên, ngoại trừ khuôn mặt thì chi tiết ở các nơi khác vô cùng tinh tế.
Bên cạnh tượng thần Ngao Ất thì dùng ngọc thạch thượng đẳng, do hơn một trăm vị thợ tượng dốc hết tâm huyết tinh tế đánh bóng nên, khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan đoan chính, chi tiết sừng thú cũng vô cùng tinh tế, bên ngoài ngọc tượng còn mặc bảo y...
Lý Trường Thọ thật sự muốn khuyên bọn họ một câu về chuyện này:
Các ngươi... thật sự không sợ bị trộm sao?
Chỉ có điều cân nhắc đến tâm trạng gặp trận mưa sau lâu ngày nắng hạn của Long tộc, và nền tàng đại hộ Long trong Hồng Hoang, Lý Trường Thọ cũng không nhiều chuyện thêm.
Dù sao chính mình đã cầm chắc bảy phần hương hỏa công đức, hai phần công đức của Ngao Ất cũng sẽ không vì vậy mà tăng trưởng.
Còn lại một phần thì chia cho các vị hộ pháp, thần sứ, một số giáo chúng thích làm những việc thiện tích đức được Lý Trường Thọ ban thưởng.
Bên Đông Hải này hơn một trăm tòa, lại cộng thêm vùng ven biển Nam Hải, đó... Hả? Tại sao cm ứng suy tính vãn còn kéo dài vậy...
Lại cộng thêm ba ngàn sáu trăm chín mươi hai tòa tượng thần đã xây dựng xong, và bốn trăm sáu mươi ba tòa đang xây...
Khụ!
Bản thể Lý Trường Thọ đang tu hành trong nhà cỏ, và giấy đạo nhân ở nơi này suýt chút nữa đã đồng thanh mắng to ở xứ lạ.
Tại sao lại đột nhiên xây nhiều như vậy?!
Ba tháng rưỡi trước lúc hắn xem xét, cũng mới miễn cưỡng ở số lượng hai ngàn! Tại sao hiện tại lại tăng lên gấp bội!
Hắn thiếu chút hương hỏa công đức này sao?
Thiếu, ngược lại hắn cũng không chê nhiều thứ này, sớm một ngày có thể ngưng công đức ra kim thân cũng là chuyện tốt.
Nhưng nếu phát triển tiếp như vậy, tứ hải Long cung có gánh đỡ được áp lực từ các phương không?
Nếu tình thế này cứ tiếp tục phát triển...
Đừng nói là, trôi qua một hai vạn năm nữa, Hải Thần giáo hoàn thành con đường lục địa bao quanh biển cả, đại kiếp Phong Thần do vậy mà tới trước thời hạn, Giáo chủ lão gia của đạo môn tam giáo đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Thông Thiên giáo chủ xách theo Tru Tiên trận đồ, Nguyên Thủy thiên tôn cầm Bàn Cổ phiên, Giáo chủ Lão Tử bên Nhân giáo nhà mình lạnh lùng nói một câu:
“Đạo hữu, thương lượng một chút về chuyện bảng Phong Thần đi?”
Cả người Lý Trường Thọ nhất thời bị cái bóng nuốt chửng.
Trước đây hắn vừa cảm thấy tạm thời giải quyết mối tai họa ngầm của Nam Hải chi tân, không nghĩ tới giờ lại xuất hiện một tai hoạ ngầm mới.
Quả thật phát triển quá nhanh rồi đó!
Quả nhiên, dính dáng đến thứ nhân quả này sẽ rất khó chặt đứt.
Nhưng rất nhanh Lý Trường Thọ đã tỉnh táo lại.
Hương hỏa công đức của Hải Thần giáo bây giờ cũng coi như một nửa là hắn chủ động đi mưu đồ.
Kế tiếp là lối thoát của Hải Thần giáo, lúc Lý Trường Thọ động thủ dao động Long thật ra đã suy nghĩ kỹ rồi.
Hiện tại Hải Thần giáo chỉ cần có thể ổn định, nhóm tiểu long long đừng nóng đầu, để Tây Hải Long cung đi chặn đường lui của Tây Phương giáo, vậy thì sẽ không có vấn đề lớn.
Có lẽ sẽ không đi chặn được...
Long tộc không phải người có tầm nhìn hạn hẹp như vậy.
Con đường của Hải Thần giáo sẽ như thế nào?
Rất đơn giản, quy thuận Thiên đình, quy về Nhân giáo, chuyển đi ba ngàn thế giới.
Chỉ cần bây giờ Long tộc giúp chính gánh vác phần này, vậy thì sau này Lý Trường Thọ cũng sẽ trả lại cho bọn họ một cơ duyên.
Thật ra gần đây Lý Trường Thọ cũng suy nghĩ các phương pháp thoát thân 【 khẩn cấp 】thông qua việc đổi tên bản giáo, Lý Trường Thọ tự thân thoát ly, để Long tộc lập xuống ý nguyện vĩ đại bảo vệ Nhân tộc, làm chủ Hải Thần giáo.
Linh cảm trong biện pháp này là do Lý Trường Thọ có được từ sau chuyện “Lão Tử hóa hồ vi phật” này.
Nhưng bách tộc sinh sôi theo lẽ tự nhiên.
Trong Hồng Hoang, Nhân tộc và Long tộc cũng cạnh tranh quan hệ, chính mình đưa Nam Hải thần giáo cho Long tộc, điều này tương đương với việc biến tướng tăng thêm áp lực cho Nhân tộc.
Sở dĩ, chỉ cần Nam Hải thần giáo vẫn luôn bình ổn, không gây phiền toái cho hắn, Lý Trường Thọ có thể không làm như vậy, tuyệt đối không làm.
Bây giờ phần hương hỏa công đức của Long tộc kia đã hội tụ trên người Ngao Ất, đỉnh thiên chính là bồi dưỡng ra một cao thủ Long tộc...
Haizz...
Chính thức trở thành giáo chủ nhất giáo thứ hai trăm linh bốn ngày...
Cân nhắc, lo nghĩ, lại thận trọng.
...
Rời khỏi sơn môn hơn nửa tháng, bên Tiểu Quỳnh phong, Tửu Cửu đã qua đây chơi lần thứ hai.
Lúc này Tửu Cửu đã uống say, chiếm đoạt giường của Linh Nga, tiếp tục trình diễn màn tuyệt kỹ sau khi say rượu của mình.
Mà bên Lâm Đông thành trong Nam Châu Đông Hải Chi Tân này, giấy đạo nhân được Lý Trường Thọ ký thác tinh thần vào người, đã tìm được một “tửu lâu” có thể dừng chân ở trong thành, ở lại nơi này.
Nam Châu thế tục trong Hồng Hoang đã phồn hoa ít nhất là mấy vạn năm rồi, tửu lâu nhạc phường đã sớm xuất hiện.
Hơn nữa bởi vì Nam Thiệm Bộ Châu quá rộng lớn, sức đi của phàm nhân lại có hạn, phong tục diện mạo của các nơi cũng hoàn toàn khác biệt.
Tiên thức cẩn thận từng li từng tí khuếch tán trong thành, rất nhanh Lý Trường Thọ đã phát hiện Tửu Ô sư bá đang lén lén lút lút.
Lúc này Tửu Ô đang toàn lực che giấu khí tức, hơn nữa che giấu cũng rất tốt.
Nhưng Tửu Ô sư bá rõ ràng quên mất một chuyện, nơi này là hồng trần thế tục, nhìn ông giống như... quả thật cũng coi là kỳ nhân dị sĩ.
Nhất là Tửu Ô sư bá mặc đạo bào tinh tế, toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra một sự uy nghiêm, càng làm cho không ít phàm nhân không nhịn được vây xem, cũng âm thầm chỉ trỏ.