Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 171: Tiểu Quỳnh phong mở đại bán hạ giá hỏa táng (2)



Giấy đạo nhân tráng hán chưa đi được bao lâu, toàn bộ khu rừng giống y như lúc trước, nếu nhìn trước bề ngoài và nguyên bản giống như nhau như đúc...

Nhưng không thể tránh khỏi, bên trong có nhiều chỗ bị thần thông tác động đến, lưu lại một số vết tích.

Một lát sau, lại có hai thân ảnh, từ những phương hướng khác vọt tới Tiểu Quỳnh phong. —— Đương nhiên là không ai khác ngoài hai giấy đạo nhân dẫn địch.

Tiết mục tương tự như vậy trình diễn một lần nữa.

Nữ giấy đạo nhân cố ý bị pháp bảo bay tới từ phía sau đập trúng, rơi xuống bên dưới.

Giấy đạo nhân đeo kiếm vội vàng đuổi theo, phía sau hơn mười mấy đạo thân ảnh cũng lập tức hướng xuống phía dưới đuổi theo.

Tương tự như vậy ở ranh giới trận pháp, có mấy người đã nhận ra nguy hiểm, hơn mười mấy đạo thân ảnh này dừng lại ở phía xa xa.

Nhưng, rất nhanh động tác của nam giấy đạo nhân lại thu hút lực chú ý của bọn hắn...

Nam giấy đạo nhân đẩy 'sư muội' của mình vào trong rừng trước, xoay người đối mặt với chúng địch, tay phải nắm chặt chuôi kiếm trên lưng.

"Các ngươi đừng ép ta rút kiếm!"

Đám kia truy binh không nhịn được, một người dẫn đầu, cùng nhau lao tới.

...

Trong một góc tối âm u chật hẹp nào đó.

Lý Trường Thọ cảm thấy, nếu lúc này nét mặt của mình bị người khác trông thấy, nói không chừng sẽ bị người đó hắn bị bệnh tâm thần.

Có lúc thì hắn lộ ra vẻ nghiêm mặt, vẻ mặt chính khí.

Khi thì cười đùa tí tửng, trong miệng hùng hùng hổ hổ.

Khi thì phong khinh vân đạm, cười lạnh, trong mắt tràn đầy khinh miệt.

« Bàn về kỹ năng biểu diễn »

Kỳ thật, đây là vì hắn cùng lúc khống chế quá nhiều con giấy đạo nhân, khí chất, biểu hiện và một loạt những chi tiết nhỏ của mỗi giấy đạo nhân đều cần Lý Trường Thọ cẩn thận chú ý...

Ba giấy đạo nhân thay phiên nhau dẫn địch ra bên ngoài Phá Thiên phong, đại trận Tiểu Quỳnh phong phát huy tác dụng mấu chốt, không ngừng dẫn địch nhân vào trong trận pháp, ngăn cách ngoại bộ xem xét, lại lấy sát trận, độc đan tiêu diệt sạch.

Mặc dù bản thể đã không ở trong Độ Tiên môn, nhưng giờ Lý Trường Thọ tuyệt đối đã dùng hết khả năng.

Cho đến trước mắt, không tính chiến quả đánh lén cùng Vạn Lâm Quân trưởng lão trước đó.

Thông qua độc trận, độc tên, người giấy tự phát nổ, một loạt hành động dẫn dụ địch của giấy đạo nhân, đã có một phần ba sức chiến đấu của quân địch đã chôn vùi trong tay Lý Trường Thọ, đã hóa giải một áp lực rất lớn cho Độ Tiên môn!

Thậm chí, trực tiếp thành sửa lại quả cân... nghiêng về thắng lợi!

Hình như trong Hồng Hoang vẫn chưa có đồ chơi thiên bình này...

Mặc dù chúng tiên trong Độ Tiên môn ngoại trừ Vạn Lâm Quân trưởng lão đoán được một chút, những người khác hoàn toàn không hề biết gì, mông lung đối với “viện binh” này.

Cùng lúc đó, Lý Trường Thọ còn muốn đem một phần tinh thần, đặt lên người bên cạnh sư muội.

Có một Thiên Tiên cảnh lão đạo, và một con bàng yêu Chân Tiên cảnh đang chạy về phía đông, muốn đi tập sát những môn nhân đệ tử trong Độ Tiên môn muốn thông qua địa mạch Na Di trận tránh né tai hoạ trước đó.

Tin tức này cũng được thái thượng trưởng lão thông báo cho mấy vị trưởng lão ngoại vụ bảo vệ các đệ tử.

Nhưng trong này có hơn ngàn đệ tử và môn nhân, trong khoảng thời gian ngắn làm sao có thể di chuyển yên ổn được?

Lập tức, những người ở đây đang bình tĩnh bỗng trở nên hoảng sợ, không ít đệ tử lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Một Thiên Tiên xông tới đây, đối bọn hắn mà nói, tuyệt đối không phải tin tức tốt gì.

Thế là...

Hữu Cầm Huyền Nhã lại đứng dậy!

"Các vị trưởng lão, đệ tử tình nguyện đi dụ cường địch!"

"Không được!"

Một trưởng lão ngoại vụ Chân Tiên cảnh vụ hô: "Chúng ta không phải người tham sống sợ chết, làm gì có đạo lý để cho những đệ tử trẻ tuổi như các ngươi phải ra ngoài mất mạng!

Điền trưởng lão, ngươi và ta cùng đi nghênh chiến ác tặc kia!"

"Được!" Lại có một vị trưởng lão đứng dậy, hai người lập tức muốn bay lên không trung.

Đúng lúc này, trong đám người truyền đến một tiếng nói thầm mang theo vẻ bất an nói: "Vì sao không thể thông qua địa mạch Na Di trận, để cho hai vị cao thủ Thiên Tiên cảnh trong môn phái tới đây chứ?"

Tầm mắt mọi người lập tức nghe tập trung lại người phát ra tiếng nói, người nói chuyện chính là Lam Linh Nga.

Không ít người lộ ra vẻ mặt giật mình, lúc Linh Nga nói những lời này đúng là một ý tưởng không tệ.

Nhưng có một phần nhỏ môn nhân, đệ tử, nở một nụ cười khổ.

Người cười khổ chính là một nhóm đệ tử cuối cùng sử dụng địa mạch Na Di trận.

Kỳ thật vốn dĩ phải còn có mấy trăm vị môn nhân Nguyên Tiên cảnh, cùng nhau đi tới na di trận, nhưng những môn nhân này đã thành tiên, trong một khắc cuối cùng lại lựa chọn ở lại trong môn phái cùng tiên môn tồn vong...

Vì phòng ngừa hành tung của các đệ tử bị bại lộ, địa mạch Na Di trận cũng bị những Nguyên Tiên này tự tay hủy, cắt đứt con đường lui của chính bọn họ.

Sau khi mấy người nhỏ giọng giải thích, chúng đệ tử vô cùng xúc động!

"Chúng ta cứ ở đây, liều mạng cùng bọn hắn là được!"

"Không sai!

Sư phụ ta vẫn còn ở trong môn phái chém giết địch tới đánh, chúng ta cũng không thể uất ức mà chết!"

"Cùng lắm thì hồn bay phách tán, dù sao ta cũng cảm thấy tám phần mình không thể vượt qua thiên kiếp được!"

Lý Trường Thọ âm thầm nhíu mày, thế cục phát triển như thế này vô cùng bất lợi với hắn.

Cũng may có Hữu Cầm Huyền Nhã đang ở đây.

'Lý Trường Thọ' kéo sư muội lại, thấp giọng nói vài câu, hai người chủ động đi tới chỗ Hữu Cầm Huyền Nhã.

Kế hoạch tiếp theo, cần sử dụng thân phận và uy danh của thủ tịch đệ tử Hữu Cầm Huyền Nhã...

Thầm thì, xột xoạt.

“Lý Trường Thọ” và Linh Nga đứng trước mặt Hữu Cầm Huyền Nhã, Linh Nga và Hữu Cầm Huyền Nhã không ngừng nhỏ giọng nói gì đó, còn Lý Trường Thọ chỉ khẽ gật đầu, lắc đầu.

Trên thực tế, là “Lý Trường Thọ” trong bóng tối truyền âm, cũng lặng lẽ không để lại chút dấu vết đưa bình sứ cho Hữu Cầm Huyền Nhã...

"Vì sao Trường Thọ sư huynh không đứng ra làm những chuyện này?"

Hữu Cầm Huyền Nhã dùng truyền âm chi pháp trả lời: "Ta biết sư huynh không muốn bị tục danh sở mệt, nhưng vốn dĩ là thanh danh của sư huynh nên để cho sư huynh mới đúng."

“Lý Trường Thọ” cười cười, lại truyền thanh nói: "Hữu Cầm sư muội, nếu ngươi có thể thấy chỗ ta thấy, ngửi những gì ta ngửi thấy, đương nhiên sẽ không có hỏi những chuyện như vậy."

Rõ ràng Hữu Cầm Huyền Nhã ngẩn ra.

Nàng nhìn chằm chằm Lý Trường Thọ, đối với vị sư huynh đồng môn luôn tươi cười rất ôn hòa ở trước mặt, nhẹ nhàng gật đầu.

Dường như nàng đã hiểu rõ một chút gì đó.

Mặc dù Lý Trường Thọ cũng không hiểu, rốt cuộc nàng đã hiểu rõ cái gì...

Nhưng có lẽ nàng đã hiểu rõ một chút gì đó...

Lý Trường Thọ cảm thấy hình như mình dần dần nắm giữ một số tiểu kỹ xảo đối phó với vị Hữu Cầm sư muội này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv