"Ha ——
Thật thoải mái!"
Tửu Cửu nằm nhoài trên bàn thấp, khuôn mặt đỏ rực, trong tay cầm bầu rượu trống rỗng, phát ra hai tiếng than nhẹ vừa dễ chịu lại vừa thỏa mãn.
Bên cạnh, Linh Nga có chút dở khóc dở cười, khuyên nhủ: "Sư thúc, người đừng quá ỷ lại vào với rượu."
"Haizz hắc hắc." Tửu Cửu khẽ than một tiếng, "Đây là tấm lòng của ta, không thể tùy tiện vứt bỏ!
Nếu vứt bỏ sẽ không có tinh thần nghĩa khí!
Tiểu Linh Nga, mấy năm không gặp, ngươi lại đẹp lên nha.
Nào, để sư thúc nhìn xem!"
"Sư thúc, trận pháp hỏng rồi, người đừng nghịch nữa..."
Linh Nga cười khổ nhẹ nhàng né tránh, Tửu Cửu đang ngà ngà say cũng không cưỡng ép, nhéo nhéo khuôn mặt của Linh Nga rồi nằm trở về.
Đối với tiểu sư thúc mà nói, ngồi quá mệt mỏi, không bằng nằm sấp từ đầu đến cuối sẽ dễ chịu hơn.
"Linh Nga, sư huynh ngươi đi Phá Thiên phong làm gì vậy."
"Có lẽ là đi Đạo Tạng điện rồi, đoán chừng rất nhanh sẽ trở về."
"Hả, Đạo Tạng điện sao..."
Linh Nga thu làn váy lại, ưu nhã quỳ ngồi một bên, sắp xếp lại một bình thần thiên túy cho Tửu Cửu.
Cũng may, sư huynh để để lại cho nàng chút thuốc mê... Khụ, rượu nguyên chất, nếu không thì với tình huống ban nãy, Linh Nga thật sự sợ tiểu sư thúc sẽ tẩu hỏa nhập ma.
"Cám ơn Tiểu Linh Nga!
Hắc hắc, người trong Tiểu Quỳnh phong đều là người tốt, lại nói chuyện êm tai, còn có rượu uống, ta rất thích nơi này."
Chỉ nghe thấy Tửu Cửu thầm nói: "Nói đến chuyện tu đạo, đạo mỗi người một khác, đạo của ta chính là rượu, điều này không được sao?"
Linh Nga cười khẽ, "Đương nhiên là được."
Tửu Cửu nâng bầu rượu lên, đổ hết tàn cất bên trong vào miệng, chậc lưỡi, liếm liếm.
Ban nãy uống hơi gấp gáp, bây giờ bắt đầu buồn ngủ rồi.
"Tiểu Linh Nga, cho ta mượn giường của ngươi dùng một lát ha..."
Tửu Cửu chưa nói xong đã xách hồ lô của mình đi tới bên giường, nghiêng người nằm xuống, bắt đầu ngủ say sưa.
Linh Nga cười khổ, thu dọn chén bát trên bàn xong thì ngồi ở đó tiếp, ngây người với “tội ác” của tiểu sư thúc...
Cuối cùng yếu ớt thở dài, xách bồ đoàn của mình đi tới trước cửa nhà cỏ đả tọa.
Trận pháp bên ngoài đã bị Tửu Cửu sư thúc phá vỡ.
Lúc Tửu Cửu sư thúc uống say rồi ngủ, vẫn luôn thần kỳ, có thể ném lung tung một số quần áo bó sát người...
Vì vậy nàng phải ở đây canh chừng, phòng ngừa tiểu sư thúc bị người bên cạnh nhìn thấy chiếm tiện nghi.
Đả tọa, ngộ đạo.
Ngộ chính là sư chi đạo, nghĩ tới chuyện của sư huynh.
Rất nhanh Linh Nga đã trở nên thất thần, bắt đầu suy nghĩ chuyện đại đạo nhân sinh như “rốt cuộc sư huynh thích kiểu nữ tử như thế nào”.
Nhưng lần này, Linh Nga lại đoán sai rồi...
Lý Trường Thọ đi vào trong Đạo Tạng điện, nửa tháng chưa trở lại.
Sau khi Tửu Cửu tỉnh ngủ, cùng Linh Nga chơi trò mô phỏng tiên sinh đến hóa trang thành tượng gỗ, rồi từ trò hóa trang tượng gỗ đến hóa trang người thật.
Cuối cùng sau khi uống cạn sạch rượu trong kho Tiểu Linh Nga, Tửu Cửu lại buồn bực ngán ngẩm...
Tửu Cửu đã đợi nửa tháng rồi, vốn dĩ muốn tìm Lý Trường Thọ khoe khoang tu vi mình đã tiến cảnh, thuận tiện lấy chút rượu về uống, cuối cùng không nhịn được đứng lên!
"Tên gia hỏa này, sao lại đi tới Đạo Tạng điện lâu như vậy!
Ta tới Đạo Tạng điện tìm hắn!"
"Này, sư thúc..."
Linh Nga chưa kịp mở miệng khuyên bảo, Tửu Cửu đã tức giận đùng đùng nhảy lên không trung, dạng chân đứng trước miệng hồ lô lớn, nhanh chóng bay về phía Phá Thiên phong!
Nhưng khi Tửu Cửu đến bên ngoài Đạo Tàng điện, đi dạo hai vòng nhưng không tìm thấy bóng dáng Lý Trường Thọ.
Tiên thức lục soát lần nữa, nhưng không hề cảm nhận được khí tức của Lý Trường Thọ.
Hắn đã đi tới nơi khác rồi sao?
Tửu Cửu cưỡi hồ lô lớn chạy tới trước cửa nội điện, lén lén lút lút, tới gần Kỳ Linh trưởng lão đột nhiên hô to một tiếng:
"Trưởng lão!"
Kỳ Linh trưởng lão từ từ mở mắt, đôi mắt có chút vô thần, sau khi nhìn thấy Tửu Cửu đã lập tức có lại tinh thần, bên miệng mang theo một nụ cười mỉm...
"Tiểu Cửu, lại không tìm thấy thứ gì sao?
Ta đi lấy giúp ngươi."
"Trưởng lão, người có nhìn thấy một đệ tử Phản Hư cảnh không?
Hắn tên là Lý Trường Thọ, là đệ tử trong Tiểu Quỳnh phong, đại khái... cao như vậy!"
Tửu Cửu giơ cánh tay lên, nhón chân vẽ ra đầu Lý Trường Thọ.
"Người đó rất sạch sẽ, nhưng tâm lại rất xấu, thường xuyên dùng rượu ngon áp chế tiểu sư thúc đáng yêu lương thiện của hắn, bảo tiểu sư thúc làm cái này làm cái kia!"
Kỳ Linh trưởng lão cẩn thận ngẫm nghĩ, rất nhanh liền cười nói: "Ở trong nội điện."
Tửu Cửu sững sốt, "Tại sao người lại để hắn đi vào nội điện rồi?"
"Hình như hắn cầm Chuẩn Nhập lệnh kiếm..."
Kỳ Linh lẩm bẩm, đang muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng bên cạnh đã không còn bóng dáng của Tửu Cửu nữa.
Cửa lớn của nội điện đã bị Tửu Cửu đẩy ra, nàng nghiêng người nhìn vào trong mấy lần, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Lý Trường Thọ.
"Hả? Không có ở đây sao?"
Tửu Cửu phát ra tiên thức, tìm kiếm nhiều lần ở nơi này, cuối cùng ở một nơi hẻo lánh không đáng được chú ý, Lý Trường Thọ đang đứng dựa vào tường “xem” thẻ ngọc...
“Tên gia hỏa này, ẩn núp sâu như vậy, đang xem thu cung đồ sao?”
Tửu Cửu lập tức cười híp mắt, đáy lòng nảy ra một chủ ý xấu xa.
"Trưởng lão, ta đi vào trong nha."
"Đi đi."
Kỳ Linh trưởng lão không quay đầu lại khoát tay nói, sau đó tiếp tục nhắm mắt đả tọa, trên khóe miệng vẫn còn sót lại ý cười.
Tửu Cửu rón rén bước vào nội điện, dựa vào sự che khuất của các giá sách và giá tạp vật ở khắp nơi, rón rén tới gần góc hẻo lánh mà Lý Trường Thọ đang đứng.
Trong nội điện cũng có mấy thân ảnh, đều là Chân Tiên trong môn phái, có người đang tra duyệt điển tịch, hoặc đang ở trong góc lĩnh hội nắm bắt.
Quy mô của nội điện, nhỏ hơn rất nhiều so với ngoại điện.
Nhưng những điển tịch ở đây, nếu tùy tiện sao chép một bản ra bên ngoài, cũng có thể lấy được một số lượng lớn bảo tài trong phường trấn.
Ngoại trừ Vô Vi kinh và các Phong Phong chủ, tư tàng của trưởng lão này, các thuật pháp cấp cao trong Độ Tiên môn đều có thể tìm thấy trong này.
Ví dụ như cuốn « Thiên Phàm Cấm Lục » mà Lý Trường Thọ đang đọc, trong đó có ghi chép không ít cấm chế luyện khí cấp cao, có thể dựa vào điểm này để rèn đúc tiên bảo cấp cao.
—— Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có bảo tài kỹ thuật và chất lượng cao.
Bản thân thẻ ngọc này chính là một pháp bảo, từng đầu ngọc trúc tỏa ra bảo quang mờ mịt, có thể bảo đảm khắc hoạ nội dung trên thẻ ngọc, sẽ không bị năm tháng làm cho mục nát.
Sau khi trốn sau giá sách, Tửu Cửu liếm môi, trong đầu đã hiện ra tình huống, vị tiểu sư điệt này sẽ bị mình hù cho giật mình...
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh!
Dưới chân Tửu Cửu thôi thúc cất bước pháp, linh xảo chuyển qua giá sách, giơ cánh tay lên làm ra mặt quỷ, lập tức muốn phóng khí tức của bản thân ra!
"A!"
Nhưng...
Không biết tay trái Lý Trường Thọ đã giơ lên từ lúc nào, búng ngón cái ra, một viên đan dược tinh chuẩn màu lam nhạt chui vào trong miệng Tửu Cửu.
"Ô?"
Thân hình Tửu Cửu dừng ngay trước mặt Lý Trường Thọ, hơi nghiêng người xuống dưới, nhai nát viên đan dược này.
Cọt kẹt vài tiếng, Tửu Cửu nhai nhai, một mùi rượu vờn quanh trong lòng, nước bọt ngọt ngào trượt vào cuống họng, ngọt mềm, một tia linh khí quanh quẩn toàn thân nàng...
Cảm giác ngà ngà say rất thoải mái, khiến Tửu Cửu không nhịn được khẽ hừ một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút đỏ ửng.
"Ồ... Rất ngon! Đây là thứ gì vậy?"
"Xuỵt!"
Lý Trường Thọ làm một động tác im lặng, để ngọc giản xuống, nhìn tiểu sư thúc đã lâu không gặp, thật sự rất muốn... vưa tay xoa đầu nàng.
Khụ, thân phận có chút chênh lệch.
Cuối cùng tiểu sư thúc cũng xuất quan.