Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng

Chương 101: Khắp nơi nhân gian có... Kịch bản! (2)



Mấy tháng sau, trên mảnh thảo nguyên kia.

Một đường gắng sức đuổi theo, Lý Trường Thọ phát hiện Tây Phương giáo vẫn chưa truy sát mình, lại ở thế tục tản bộ một vòng, cuối cùng trở lại nơi này;

Lý Trường Thọ ở tạm trong một cái sơn động đơn giản bên cạnh mộ phần của cha mẹ kiếp này.

Mặc dù trong thế tục trọc khí đậm đà nhưng gần đây hắn cũng không có kế hoạch tu hành tăng tiến tu vi, ở tạm chỗ này cũng không sao.

Hành tẩu hồng trần, phồn hoa thịnh cảnh, vốn không cần vội vàng như vậy nhưng hắn sợ Tây Phương giáo tìm tới cửa cho nên vẫn chưa từng buông lỏng chút nào.

Nam Thiệm bộ châu to như vậy, giang sơn cẩm tú, sông lớn chảy xiết, lại không có một nơi cảnh đẹp để cho hắn dừng lại độn pháp.

Vô số thành quách bộ tộc, trong năm tháng dài đằng đẵng của Hồng Hoang, thúc đẩy sinh ra vô số văn nhân thịnh cảnh lại không người nào khiến hắn phải quay đầu lại nửa giây...

Tâm ta có trường sinh, không mộ thế tục tình*

Lý Trường Thọ ngồi xếp bằng dưới đất bên trong động, đáy lòng hoàn toàn tĩnh lặng, tự mình ngộ ra đạo, suy nghĩ cách khống chế uy lực của Tam Muội chân viêm.

Tam Muội chân viêm là loại hỏa từ tinh khí thần đốt lên, Tam Muội chân viêm của mình muốn giảm uy lực xuống trên lý thuyết mà nói thì có rất ít khả năng.

Nhưng, có thể thay đổi mấy cái suy nghĩ.

Chẳng hạn như, sau khi về núi tìm Linh Nga hỗ trợ để cho nàng làm ra mấy sợi tinh, khí, thần, từ chính hỏa chủng do mình ngưng tụ ra, rồi sau đó ký thác vào trong cơ thể mình.

Chỉ là Linh Nga tu vi còn thấp chưa đạt tới Phản Hư cảnh, như vậy hỏa chủng ngưng ra lại quá yếu.

Qúa mạnh, quá yếu đều không đẹp;

Hơn nữa dễ làm hư Tiểu Linh Nga.

Lý Trường Thọ vân vê đầu ngón tay, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một tia Tam Muội chân viêm, hắn bắt đầu suy nghĩ những biện pháp khác.

Người sống cũng không thể bị nghẹn nước tiểu mà chết, Lý Trường Thọ dùng thời gian mấy ngày đã tìm ra cách giải quyết...

Không cần là được.

Khục, chính là chỉ dùng khí viêm.

Bên trong khí viêm dùng lực lượng nguyên thần mô phỏng xuất thần, tinh đôi viêm chấn động, mặc dù lúc này uy lực khí viêm của mình rất mạnh nhưng cũng sẽ không chói mắt quá.

Đời người đại khái chính là như vậy, khó có chuyện thập toàn thập mỹ (Mười phân vẹn mười).

Thực lực của mình tăng lên che lấp khí tức, mô phỏng phương pháp khí tức, có thể lừa gạt tu vi cao hơn tiền bối cao nhân, nhưng cùng với đó cũng lưu lại một chỗ sơ hở nho nhỏ ẩn giấu nguyên lý của chân viêm này.

Sau khi trở về, phải thường xuyên chú ý đến việc này.

Hiện nay bị Chân Tiên nắm chặt cổ tay, đối phương dù có cố ý dò xét cũng rất khó nhìn ra tu vi thực sự cua bản thân là như thế nào;

Chứng bệnh chạm đến nữ tử sẽ bị run rẩy này cũng có thể tìm một cơ hội khỏi hẳn rồi.

Lần đi vào thế tục này, Lý Trường Thọ cũng không phải không có thu hoạch.

'Nói đến kiếm công đức, làm chút phát minh ném ở Nhân tộc hình như cũng có công đức.'

Sờ lên cằm suy nghĩ một hồi, rất nhanh lại phủ định ý định này.

Trong Nhân tộc cơ hội để kiếm công đức cũng tương đối nhiều, chẳng hạn như y dược, công cụ sản xuất về phương diện này, cũng còn vớt được công đức.

Nhưng mà điều kiện tiên quyết là bản thân mình phải có đủ thực lực.

Bằng tích lũy của mình lúc này chỉ cần vừa được Thiên đạo hạ xuống đại công đức, xuất hiện dị tượng chắc chắn sẽ bị sáu vị Thánh Nhân biết.

Kết quả rất có khả năng là chính mình sẽ bị các lão gia Thánh Nhân nhìn trúng theo hầu, sau đó hút ra hồn, mổ xẻ phân tích...

'Tu hành đàng hoàng đi.'

Trong lòng Lý Trường Thọ cười khẽ một tiếng, gạt bỏ đi những suy nghĩ linh hoạt này.

Chữ ổn ngay đầu gối, có thể tự mình ung dung tự tại...

Mẹ kiếp?

Cái này là cái gì vậy?

Không có dấu hiệu nào, trong lòng Lý Trường Thọ xuất hiện một ít hình ảnh mơ hồ, tự bản thân nổi lên một tia cảm ứng mơ hồ.

Trong hình ảnh kia, một đám nam nữ cường tráng đang ở dưới chân mình...

Qùy lạy cầu phúc?

Hắn vội vàng bấm ngón tay suy tính, rất nhanh có chút dở khóc dở cười.

Chuyện này là sao?

Cái Hùng trại kia thật sự làm cho hắn một cái tượng thần, coi hắn là Hải thần thành tâm tế bái sao?

Thiên đạo tự sinh cảm ứng, hiện tại hắn cũng nhận hương khói ở đây?

Chuyện này ít nhiều có chút ý tứ 'Ép mua ép bán'?

Lý Trường Thọ lắc đầu cười khổ, ban đầu cũng không quá lo lắng về chuyện này;

Dù sao chỉ là một cái trại ngàn người, làm ra một cái Hải thần không linh nghiệm, mấy tháng sau không thấy có tác dụng gì, dĩ nhiên sẽ không bái nữa.

Cái này cũng sẽ không bị dính quá nhiều nhân quả.

Nhưng rất nhanh, Lý Trường Thọ ý thức được chuyện này cũng không có đơn giản như vậy.

Bây giờ hắn không phải tương đương với một thân một mình, đang tranh đoạt hương khói cung phụng vơi Tây Phương giáo?

Chuyện này nếu như bị Thánh Nhân Tây Phương giáo cảm ứng được, bấm ngón tay tính toán...

Không được, phải lập tức chạy về Độ Tiên môn, trở lại địa bàn của thánh nhân Thái Thanh!

Phía trên có lão bản che chở cũng sẽ không sợ hai vị kia, ký danh đệ tử Đạo Tổ ở khắp nơi làm tẩy não đào chân tường người ta.

——Trong sáu vị Thánh Nhân chỉ có Tam Thanh lão gia và Nữ Oa nương nương xem như thân truyền Đạo Tổ.

Đương nhiên, Thái Thanh thánh nhân hiển linh Độ Tiên môn là chuyện không thể nào.

Nhưng chỉ cần Tây Phương giáo có kiêng kị, như vậy là đủ rồi.

Lý Trường Thọ lập tức sinh ra cảnh giác, thân hình ở trong động biến mất không thấy đâu nữa, đi về phía Đông Thắng thần châu.

Đoạn đường này nhanh hơn lúc đến rất nhiều, trên đường ưu việt cũng giảm đi nhiều.

Thỉnh thoảng đi băng qua núi linh thú nghe thấy trẻ con đồng ca, cũng thấy một đôi thúc tẩu thu thập tế nhuyễn bỏ trốn bị một đám thôn dân đuổi theo, trận chinh chiến kia vẫn không ngừng nghỉ vẫn không ngừng chảy máu...

Ra khỏi Nam Thiện bộ châu, vào Đông Thắng thần châu, Lý Trường Thọ trên đường đi, một mặt dò xét một mặt chạy tới Độ Tiên môn.

Chạy như vậy hai ngày đường, lúc còn cách Độ Tiên môn hai vạn dặm, hắn cố ý thả chậm tốc độ, phù hợp với khả năng cực hạn của một đệ tử Phản Hư cảnh cấp ba, cấp bốn, từ từ đến gần tiên môn nhà mình.

Tiến vào trong phạm vi hai ngàn dặm, Lý Trường Thọ cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Có thể được tiên môn che chở quả nhiên là một chuyện may mắn rất lớn trong đời.

Nhưng mà, mình đã nói là về nhà để thủ mộ cha mẹ, nếu như không kiên trì được ba năm, chỉ sợ sau khi về núi cũng sẽ làm người bên ngoài chú ý nghị luận.

Khác thường cũng không phải là chuyện tốt, bình thường phần lớn đệ tử sẽ ở thế tục hưởng thụ chờ hai năm.

Ở chỗ này cũng coi như an ổn.

Lý Trường Thọ ở một chỗ linh quáng của Độ Tiên tìm cái ổ hẻo lánh trong núi núp vào, chuẩn bị ở đây tu hành hai năm rồi lại về núi.

Hồng Hoang thật sự quá nguy hiểm!

Lòng người thật sự quá phức tạp!

Hắn rõ ràng không có làm gì cho Hùng trại vậy mà lại được bọn họ cung phụng, cưỡng ép tranh hương hỏa với Tây Phương giáo.

Bây giờ độ kiếp cũng độ rồi, sau này nhất định phải quán triệt ở trong núi chết già không ra ngoài.

Thế tục cũng rất nguy hiểm, nhân gian nào có ngày nào thanh bình!

Lại đi dạo lung tung, hắn sẽ, sẽ...

Ừ, Hồng Hoang lời thề vô cùng linh nghiệm, những lời trong lòng này cũng không thể nói loạn.

...

"Sư huynh!"

Bên hồ, dưới cây liễu, Linh Nga mặc quần áo luyện công rộng thùng thình đang ngồi tĩnh tọa đột nhiên mở mắt ra, hô hấp hơi dồn dập một chút.

"Là mộng thôi."

Linh Nga thở phào một cái, vừa rồi nàng ngồi tĩnh tọa không cẩn thận ngủ thiếp đi, còn nằm mơ thấy sư huynh bị một đám quái nhân cường tráng vây quanh, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, mắt thấy sư huynh sắp bị ấn trên mặt đất...

May mà chính mình cảm ứng được bên ngoài có người đến, từ trong mộng tỉnh lại.

Hả?

Linh Nga ngẩng đầu nhìn về phía bóng người mình cảm ứng được, bóng ngươi kia có chút quen mắt nhưng cũng không nhận ra là ai, giá vân bay qua bay lại quanh đỉnh núi Tiểu Quỳnh, dường như còn đang do dự có nên vào đại trận ẩn dật hay không.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv