Editor:HamNguyet
Hơn mười đạo thần hồng từ trong Động Thiên Phúc vọt ra, vẫn lao ra gần mười năm vạn dặm, mới hạ xuống một tòa hoang đảo vắng vẻ.
"Hạ Chung Ly chết tiệt, một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!" Đan Hồng một thân thanh y thần sắc phẫn nộ khó coi, tùy tay một chưởng, đã đem tiểu đảo chụp chìm một nửa.
Nữ nhi hắn bị Hạ Tử Thần dùng tà kiếm hại chết, Hạ Chung Ly chết không thừa nhận, thậm chí còn không thừa nhận tà kiếm kia là của Hạ Tử Thần, không biết xấu hổ trả đũa, nói tà kiếm kia rõ ràng là đồ vật của Dao Trì Tiên Cảnh, người giơ kiếm là nữ nhi hắn, là nữ nhi hắn muốn giết nhi tử hắn ta, lại sợ bị tu sĩ thiên hạ chỉ trích, một bên giơ kiếm muốn giết nhi tử hắn ta, còn một bên dụng tâm hiểm ác làm tu sĩ thiên hạ hiểu lầm nhi tử hắn ta muốn hại nàng.
Đổi trắng thay đen dứt khoát như thế, tức giận đến mức hắn cùng hắn ta tiến lên hung hăng đánh giết một hồi, Động Thiên Phúc bị huỷ hai tòa Linh Sơn. Nhìn Hạ Chung Ly đau lòng thiếu chút nữa thổ huyết, trong lòng hắn mới hơi dễ chịu hơn một chút.
Sau khi hai người giao đấu hồi lâu, tu vi đều sàn sàn như nhau, khó có thể phân ra thắng bại, hắn bị thương không nhẹ, đương nhiên Hạ Chung Ly cũng không kém bao nhiêu, lục phủ ngũ tạng hắn ta đều bị chấn thương.
"Chưởng môn, chúng ta vẫn nên sớm rời khỏi nơi này, dù sao nơi này là địa bàn Động Thiên Phúc, vạn nhất Hạ Chung Ly nổi lên tâm tư ác độc gì, chúng ta liền nguy hiểm." Vài tên trưởng lão Dao Trì Tiên Cảnh đứng bên người hắn, thần sắc ngưng trọng nói.
"Ta hiểu được." Đan Hồng gật đầu, hắn thân là chưởng môn Dao Trì Tiên Cảnh, vốn là một người cực thông minh, tâm cơ lại thâm trầm, tuy rằng thương tâm nữ nhi bị sát hại, nhưng vẫn còn lý trí, bằng không hắn cũng sẽ không mang theo mọi người đến nơi đây, tránh xa khu vực trung tâm Động Thiên Phúc.
"Mọi người nghỉ ngơi một chút, trong chốc lát chúng ta liền rời khỏi nơi này, trở lại Thông Cẩm thành đi." Hắn phất phất tay, sau đó một mình đi tới chỗ cao nhất tiểu đảo, nhìn hướng nơi xa.
Nước biển xanh lam, mênh mông bát ngát. Phiến hải vực này quá mức hẻo lánh, không nói yêu thú, cơ hồ ngay cả một tu sĩ cũng không có, là mảnh phía nam hải vực tương đối an toàn, hơn mười vạn năm nay, bởi vì nguyên nhân địa thế, chưa từng có yêu thú lựa chọn tiến công Bồng Lai Tiên Đảo từ nơi này.
"Hạ Chung Ly, Động Thiên Phúc ngươi từng làm ra những chuyện không thể dung thứ, sớm muộn gì cũng có người biết rõ." Thật lâu sau sau, Đan Hồng hung ác nham hiểm thì thào.
Hắn biết nội tình Động Thiên Phúc thâm hậu, tương xứng Dao Trì tiên cảnh hắn, nếu vì nữ nhi chính mình, thật sự đem toàn bộ lực lượng Dao Trì đối phó Động Thiên Phúc, khẳng định kết cục lưỡng bại câu thương.
Hơn nữa hai đại phái đánh nhau, sẽ dẫn phát Bồng Lai Tiên Đảo đại chấn động, đến lúc đó có người dụng tâm kín đáo, chắc chắn sẽ mượn cơ hội này ngồi thu ngư ông đắc lợi, Đan Hồng hắn tuyệt đối không làm chuyện tình tổn hại bất lợi như vậy.Thù nữ nhi khẳng định sẽ báo, bất quá tìm cơ hội, đối phó Động Thiên Phúc, chỉ có thể dùng trí, không thể dùng lực.
Nhìn mặt biển lam nhạt sóng nước lăn tăn, mâu quang bắn dị thường sắc bén. Đột nhiên một đạo ngân quang ở dưới nước chợt lóe rồi biến mất. Khiến cho Đan Hồng nhìn chằm chằm mặt biển chú ý, thân mình hắn vừa động, tật như tia chớp đuổi theo qua, vài tên trưởng lão xa xa thấy vậy, rất nhanh trao đổi một ánh mắt, có hai người trong đó đi theo.
Tuy rằng Đan Hồng bị thương, bất quá tu vi hắn thực sự không kém, tu vi tử phủ thất giai đỉnh làm cho hắn rất nhanh liền đuổi theo đạo ngân quang phía trước.
"Cư nhiên là một con yêu thú cửu giai Giao Long ngân sắc!" Đợi khi thấy rõ ràng đạo ngân quang phía trước, tốc độ Đan Hồng chậm lại, trong mắt hiện lên một chút tinh quang.
Theo lý thuyết nơi này không nên có yêu thú mới phải. Hắn thả chậm tốc độ, hai gã trưởng lão tử phủ tam giai nhanh chóng đuổi theo. Đan Hồng một bên đuổi theo một bên trầm ngâm, đột nhiên trong lòng vừa động, ý bảo bọn họ cẩn thận không cần làm ra thanh âm đánh rắn động cỏ.
Vì không kinh động con cửu giai yêu thú ngân sắc, bọn họ chỉ đi theo rất xa, hơn nữa yêu thú phẩm giai không cao, nên đi hơn ngàn dặm, vẫn không phát hiện có tu sĩ nhân loại theo sau. Yêu thú Giao Long ngân sắc bơi vào bên trong khe sâu, chen mình biến mất bên trong, không còn gặp lại bóng dáng nữa.
Đan Hồng quan sát chung quanh, đột nhiên tim đập gia tốc, mang theo hai gã trưởng lão tìm kiếm cẩn thận chung quanh, rốt cục ở trong khe sâu bí ẩn phát hiện một cửa động rộng chừng mấy chục thước. Cửa động này cùng truyền tống trận yêu thú phát hiện ở Thông Cẩm thành lúc trước thực tương tự.
Hai gã trưởng lão hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đột nhiên có chút trắng bệch.Bọn họ đã nhận thấy không thích hợp. Ba người rất nhanh lui ra, không dám tiếp tục tham nhập vào, vội vàng chạy lên tiểu đảo. Nhìn thần sắc bọn họ cực kỳ ngưng trọng, mấy trưởng lão còn lại trên đảo vội vàng chạy lại đây, hỏi đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
"Phụ cận nơi này có khả năng có một truyền tống trận yêu thú." Đan Hồng nói ra suy đoán của chính mình, ánh mắt hắn nguyên bản phẫn nộ đột nhiên trở nên thập phần hưng phấn: "Nơi đó tám-chín phần chính là một sào huyệt yêu thú ẩn nấp, ta dùng thần thức dò xét một chút, bên trong có ít nhất mấy trăm con yêu thú."
"Nếu Thông Cẩm thành cùng Động Thiên Phúc nơi này đều có truyền tống trận yêu thú...Truyền tống trận ở Thông Cẩm thành đã bị phát hiện, khẳng định hiện tại đã bị phá hủy, bởi vậy, yêu thú vô cùng có khả năng phát động công kích yêu thú triều quy mô lớn từ nơi này?" Một trưởng lão râu hoa râm trong đó trầm ngâm, công kích từ nơi này...Phát động công kích bất ngờ từ khu vực an toàn vài vạn năm, tu sĩ Động Thiên Phúc bên này, chỉ sợ sẽ tổn thất nặng.
"Hẳn nên nhanh chóng thông tri bọn họ mới được." Một tu sĩ trung niên thân lam y khác nhíu mày trầm ngâm nói: "Bất quá Động Thiên Phúc dám hại Liên nha đầu...Thực sự không muốn thông tri bọn họ a, vẫn nên trở về Thông Cẩm thành nói cho Cát chưởng môn bọn họ tốt lắm."
Vài tên trưởng lão còn lại cũng gật đầu. Bọn họ không phải loại mặc người khi dễ xoa nắn, thù hận giữa Động Thiên Phúc cùng Dao Trì Tiên Cảnh bọn họ hoàn toàn kết hạ.
Từ sau khi phát hiện truyền tống trận yêu thú ở Thông Cẩm thành, không chỉ Thông Cẩm thành phái người đến đáy biển tìm kiếm khắp nơi, cho dù Động Thiên Phúc bên này, cũng phái không ít người tìm kiếm, chỉ sợ thực sự có đồ vật biến thái gì giấu ở chỗ nào đó, đến lúc đó bị đánh trở tay không kịp sẽ có phiền toái liền lớn. Không nghĩ tới những người đi tìm kiếm không tìm được, lại bị bọn họ vô tình phát hiện.
Đan Hồng nhìn phương hướng khe sâu, suy nghĩ một lát, sau đó cười lạnh nói: "Ai trong chúng ta cũng không cần đi thông báo, Động Thiên Phúc cũng tốt, Phiêu Miểu Tông cũng tốt...Thật sự là trời giúp ta, đến lúc đó không uổng một tia khí lực, có thể làm cho Động Thiên Phúc trả giá đại giới!"
Vài vị trưởng lão nghe vậy chấn động. Hiện tại phiến hải vực này không chỉ có Động Thiên Phúc. Còn có vô số tán tu cùng tổng số mười tông môn có hơn mười vạn đệ tử...nếu thật sự không nói với ai, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Con ngươi Đan Hồng lóe tinh quang rất nhanh xẹt qua trên mặt bọn họ, thấy được trên mặt bọn họ kinh nghi, thở dài thật mạnh một hơi: "Liên nhi...Động Thiên Phúc khinh người quá đáng, bọn họ bất nhân, cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa, chỗ sào huyệt này, chúng ta coi như không phát hiện đi, chúng ta cùng Động Thiên Phúc xem như kết hạ thù hận, thủ đoạn Động Thiên Phúc- Hạ Chung Ly, những người khác không rõ ràng lắm, chư vị lại rất rõ ràng, năm đó...Chính là loại người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, chờ yêu thú triều kết thúc, khẳng định hắn sẽ xuất thủ đến đối phó chúng ta."
Hắn nhắc tới thủ đoạn Hạ Chung Ly, chúng trưởng lão đồng thời biến sắc. Tính lên thì quan hệ giữa Dao Trì Tiên Cảnh bọn họ cùng Động Thiên Phúc luôn không sai, so với Phiêu Miểu Tông thì tốt hơn rất nhiều, hai tông môn thực lực tương đương, lại không chỉ một lần âm thầm liên thủ, nên mới rõ ràng một chút chuyện bí ẩn của Động Thiên Phúc cùng Hạ Chung Ly.
"Chưởng môn nói không sai, Hạ Chung Ly này không phải thứ tốt, chủ ý ác độc đầy mình, thừa dịp yêu thú triều lần này, cho dù không thể lấy tính mạng hắn, cũng có thể làm cho hắn nguyên khí đại thương." Trưởng lão thân lam y gật đầu tỏ vẻ đồng ý, dù sao cũng không phải bọn họ dẫn yêu thú đến, đến tột cùng về sau sẽ như thế nào, Động Thiên Phúc tự cầu nhiều phúc đi.
Những người khác suy nghĩ, cũng tỏ vẻ đồng ý. Đều hạ quyết tâm không đem nơi này khác thường nói cho Động Thiên Phúc, cũng không nói cho Thông Cẩm thành phía bên kia.
Đan Hồng nhìn phương hướng Động Thiên Phúc nơi xa, lạnh lùng cười, sau đó mang theo mọi người Dao Trì Tiên Cảnh nhanh chóng rời đi, thẳng đến Thông Cẩm thành.
Tần Lạc Y luyện cho Đại Hắc một viên thập nhị giai tuyết tham đan, hơn nữa lúc trước vì Sở Dật Phong tẩu hỏa nhập ma mà lo lắng hãi hùng, trong lòng lo âu, lúc này hoàn toàn trầm tĩnh lại, quả thật có chút mệt mỏi, đả toạ trong phòng hai canh giờ, liền ngủ say, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Đại Hắc đang tu luyện trong vòng tay không gian. Hắc Đế nhàm chán, cũng chạy vào. Kỳ thật Tần Lạc Y biết nó nói luyện đan chỉ là thuận miệng mà thôi, không phải thật sự muốn bế quan tu luyện, từ vài năm trước Tần Lạc Y vì nó cùng Đại Hắc đồng thời bế quan gặp nạn sau, trừ phi ở trong Phiêu Miểu Tông, nếu không thời gian hai chúng nó tu luyện đều không trùng nhau.
Tần Lạc Y đi ra nội thất, liếc mắt một cái liền thấy được Sở Dật Phong ngồi xếp bằng trên nhuyễn tháp, khí sắc hắn so với ngày hôm qua, tốt hơn rất nhiều.
Trên mặt trắng nõn minh diễm hiện lên tươi cười thản nhiên, nàng lại đi vào tu luyện thất cách vách, Phượng Phi Ly cùng Đoan Mộc Trường Thanh đều ngồi xuống tu luyện.
Tần Lạc Y thấy thế cũng không kinh động bọn họ, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, theo đường nhỏ trong rừng, nàng đi đến ngọn núi đối diện, bất tri bất giác bước đến địa phương Sở Dật Phong đứng đêm đó.
Dừng lại cước bộ, nàng đứng yên một lát, từ nơi đó nhìn hướng tiểu viện, tất cả trong tiểu viện đều rơi vào trong mắt, lá cây ngô đồng trong viện theo gió nhẹ nhàng chớp động.
Nghĩ tới lời nói Sở Dật Phong ngày hôm qua, trong lòng liền có vui mừng không dấu được, mâu quang vòng vo chuyển, đột nhiên nhìn chằm chằm phía sau, khẽ mở bạc môi: "Sở Dật Phong."
Ngữ thanh vừa ra, một đạo thân ảnh tử sắc tuấn dật dừng trước mặt nàng, thân thể thon dài đứng nơi đó, trên đầu đội tử kim quan loé ra ánh sáng ngọc lưu ly, quanh thân bao phủ quang hoa diễm diễm, khóe môi mỉm cười, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
"Y nhi."
Tần Lạc Y một thân y phục tây hồ thủy sắc, không hoa lệ, không trang điểm, không mang phối sức, chỉ có hai làn váy theo gió nhẹ nhàng phiêu đãng, mái tóc đen nhánh, vấn thành búi tóc phía sau, đôi mi thanh tú thản nhiên, mâu quang liễm diễm, mắt phượng môi anh đào, khóe môi cười yếu ớt quyến rũ.
"Làm cái gì mà lặng lẽ đi theo phía sau ta." Tần Lạc Y khẽ nhếch cằm, tựa tiếu phi tiếu tà liếc mắt nhìn hắn một cái.
Nhìn nàng giơ tay nhấc chân phát ra phong tình mê người, Sở Dật Phong nhịn không được trong lòng nhảy dựng, đưa tay giữ nhẹ thắt lưng nàng, ở trên môi nàng hung hăng hôn một cái, lúc này mới cười nhẹ nói: "Ta muốn hảo hảo nói chuyện với nàng."
Trong lòng Tần Lạc Y mềm nhũn, mâu quang trở nên nhu hòa. Sở Dật Phong lôi kéo tay nàng, đi theo đường nhỏ, đến nơi cách tiểu viện rất gần. Tần Lạc Y thuận thế đi theo hắn, bàn tay gắt gao cầm tay hắn, khớp xương bàn tay Sở Dật Phong rõ ràng, thon dài như ngọc, nắm lấy ôn nhiệt ấm áp, cực kỳ thoải mái.
Hai người đi tới một tàng cây bạch quả cao mấy trượng, dưới tàng cây bạch quả có tảng đá bóng loáng, ống tay áo Sở Dật Phong nhẹ nhàng phất qua một cái, quét lá rụng cùng bụi bẩn trên trên tảng đi, lôi kéo tay Tần Lạc Y ngồi xuống.
Hai người ngồi cạnh nhau, mặt hướng về phía đông, vừa lúc có thể nhìn đến ánh sáng mặt trời trong tầng mây tía chậm rãi hiện lên, một vòng mặt trời đỏ rực trở nên hào quang vạn trượng, chiếu rọi thiên địa.
Sở Dật Phong đưa tay ôm nhẹ thắt lưng Tần Lạc Y, Tần Lạc Y quay đầu liếc hắn một cái, vừa lúc vọng tiến vào trong con ngươi đen thâm thuý tà tứ của hắn, bắt giữ tia ôn nhu cùng thâm tình, vì thế lộ ra tươi cười sáng lạn, sau đó thân mật sựa vào trong lòng hắn.
"Sở Dật Phong." Nàng nhẹ lẩm bẩm tên hắn.
"Ừ." Ánh mắt Sở Dật Phong sáng quắc nhìn nàng, ngón tay xoa nhẹ tiếu nhan nàng minh diễm mang theo lười biếng, xúc cảm nhẵn nhụi mềm mại, làm cho hắn yêu thích không buông tay.
"Nếu quyết định ở lại bên người ta, sẽ không được đổi ý." Phượng mâu Tần Lạc Y nhìn hắn, trong mắt hiện lên tinh quang, còn có một chút bá đạo hiếm thấy.
Sở Dật Phong nhíu mi cười khẽ. Ngón tay vuốt môi nàng đỏ mọng, chậm rãi vuốt phẳng, mâu quang càng thêm nóng rực, bên trong như có chút hỏa diễm toát ra, sau đó cúi đầu hôn xuống, ôn nhu trằn trọc mút vào, thì thầm bên tai nàng: "Nắm lấy tay người, cùng nhau già đi..."
Trong mắt Tần Lạc Y sáng ngời, ngón tay vòng lên cổ hắn, khẽ nhếch cằm, chủ động nhiệt tình hôn lên bạc môi hắn. Mâu quang Sở Dật Phong phút chốc trở nên ám trầm, thuận thế gia tăng nụ hôn này.
"Khụ." Một tiếng ho nhẹ, bừng tỉnh hai người đang triền miên, Sở Dật Phong có cỗ xúc động muốn giết người, bất quá lại cực lực khắc chế, rời khỏi môi Tần Lạc Y, ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía hai nam nhân đứng thẳng cách đó không xa.
Tần Lạc Y chớp mắt nhìn, phượng mâu liễm diễm mờ mịt, mâu quang chuyển động, mang theo một chút quyến rũ say lòng người.