Editor:HamNguyet
"Hoàng Thượng giá lâm!"
Một thanh âm bén nhọn đánh vỡ không khí yên tĩnh đến tựa hồ đình trệ trong Từ Ninh Cung,một đạo thân ảnh minh hoàng sắc tuấn dật long hành hổ bộ đi đến.Ở phía sau hắn,mấy người theo sát.
Trấn Nam Vương Tần Lăng Vân,Thái tử Sở Dật Phong,Tam hoàng tử Sở Dật Tu,Vân thừa tướng.
Mặt Tần Lăng Vân không biểu tình,nhìn không ra suy nghĩ trong lòng,ánh mắt sắc bén ở trên người Mạnh Uyển Tình cùng Thượng Quan Thu Vũ nhàn nhạt xẹt qua,tức khắc làm cho trong lòng các nàng dâng lên một cỗ khí lạnh vô cùng,nhịn không được co rúm lại một chút.
Thái tử Sở Dật Phong một thân cẩm bào tử sắc,ngọc thụ lâm phong,phong thần tuấn lãng.Toàn thân tản ra khi chất tôn quý sinh ra đã có sẵn.
Tam hoàng tử Sở Dật Tu một thân bạch y,trên mặt tuấn dật trước nay mang cười rất nhanh mím chặt,trong mắt đen nhánh loé ra ánh sáng khó lường,từ lúc tiến vào Từ Ninh Cung lúc sau,hắn chỉ liếc mắt nhìn Thượng Quan Thu Vũ một cái,ngay sau đó ánh mắt có chút khác thường liền dừng ở trên người Tần Lạc Y,đem nàng cẩn thận đánh giá.
Ánh mắt Vân Thừa tướng thâm trầm,theo sát ở sau mọi người.
Trừ bỏ Hoàng thái hậu,một đám người bên trong đều vội vàng đứng dậy hướng hoàng đế hành lễ.Hoàng đế Sở quốc-Sở Dương nâng tay ý bảo mọi người bình thân,trước hướng Hoàng thái hậu thỉnh an,sau khi ngồi xuống ánh mắt thâm thúy khó lường liền dừng trên người Tần Lạc Y.
Sắc mặt Tần Lạc Y thong dong,ánh mắt trầm tĩnh,mặc hắn đánh giá.
Hoàng đế nhướng nhướng mày,thâm trầm trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc,vừa rồi hắn ở ngoài cửa đã đem lời các nàng nói nghe được rõ ràng.Nha đầu này rõ ràng yêu thích Tu nhi,hôm nay cư nhiên nói ra lời nói muốn thành toàn cho Thượng Quan Thu Vũ! Nha đầu này đem thánh chỉ chính mình trở thành cái gì?
Thần Y Cốc tuy rằng thần bí,có năng lực luyện ra đan dược cao giai,làm người kéo dài tuổi thọ,bất quá Tần Lăng Vân chính là Võ Thánh,là Trấn Nam Vương hắn thân phong!Lần này hai quốc Yến-Triệu đột kích,không có Trấn Nam Vương,nói không chừng Sở Quốc đã sớm mất nước!Bên nặng bên nhẹ ở trong lòng hắn rõ ràng.
"...Qua hai tháng nữa chính hôn lễ của ngươi cùng Tu nhi,về sau mọi người chính là người một nhà...Ngươi có rảnh liền thường tiến cung,bồi Thái Hậu nương nương còn có Hiền quý phi nương nương trò chuyện nhiều một chút."
Vẻ mặt hắn ôn hoà đối với Tần Lạc Y nói,sau đó lại đem một khối ngọc bài tinh xảo tuỳ thời có thể tiến cung không cần thông báo trên người ban cho nàng.Nhìn khối ngọc bài bạch ngọc tinh xảo kia,kinh ngạc trong mắt Hoàng thái hậu chợt lóe rồi biến mất.Bên trong hoàng cung,trừ bỏ bên người Thái tử Sở Dật Phong có một khối ngọc bài như vậy,những người khác đều không có,bao gồm Sở Dật Tu!
Thượng Quan Thu Vũ âm thầm cắn răng,hành động lần này của hoàng đế,rõ ràng là đứng ở bên Tần Lạc Y...Đôi mắt đẹp chuyển hướng Sở Dật Tu,mất mát vô cùng.Tu ca ca của nàng,cư nhiên bị bắt thú xú nữ nhân này!
Mạnh Uyển Tình nắm chặt lại đôi bàn tay trắng nõn trong tay áo,trong mắt loé ra đố kỵ ghen ghét,nàng là chất nữ Hoàng thái hậu thích nhất,cũng thập phần là niềm vui của hoàng đế,chính là mỗi lần tiến cung,cũng cần thiết phải thông truyền...Hôm nay vốn định gây khó dễ cho Tần Lạc Y,tốt nhất có thể làm thất bại hôn sự của nàng cùng Tam hoàng tử,không nghĩ tới lại làm nữ nhân kia không duyên cớ được chỗ tốt như vậy!Càng nghĩ càng giận,thiếu chút nữa thổ huyết.
Tần Lạc Y bị lưu tại trong cung dùng bữa tối.Thượng Quan Thu Vũ bị hoàng đế giao cho Thái tử tự mình tiếp đón.Trong Ngự Hoa viên,nguyệt hoa mới lên, đèn đuốc sáng trưng.
"Ta vẫn luôn coi Thu Vũ như muội muội bình thường,lời nàng nói ngươi không cần để ở trong lòng..." Sở Dật Tu bồi bên người Tần Lạc Y chậm rãi mà đi,nhàn nhạt giải thích nói.
"Ta sẽ không để trong lòng!" Tần Lạc Y nhìn hắn một cái,không chút để ý đáp.Một cái nữ nhân râu ria mà thôi,nơi nào đáng giá để nàng để ở trong lòng!
Đáng tiếc!
Cơ hội tốt như vậy,nếu thời điểm hoàng đế tới muộn một chút...Nói không chừng nàng có thể nói để Hoàng thái hậu thay đổi chủ ý,sau đó khuyên hoàng đế thay đổi thánh chỉ...
Sở Dật Tu nghe vậy,ánh mắt chợt lóe,hơi hơi nghiêng đầu,nhìn bóng dáng nàng.Y phục lam nhạt phiêu dật vô cùng,ẩn ẩn phác hoạ ra lệ ảnh phập phồng quyến rũ,trên mặt che lụa trắng,đem khuôn mặt nhỏ kia che khuất gần hai phần ba, chỉ để lại một đôi phượng mâu thanh triệt liễm diễm.Trên đầu trừ bỏ cây trâm bạch ngọc,cũng không có trang sức dư thừa.Trên tai mang khuyên tai hồng ngọc,nhan sắc tươi đẹp,kiều diễm ướt át,đem vành tay vốn trắng nõn của nàng càng thêm tinh tế kiều nộn...
Thân ảnh trước mắt,tổng làm cho hắn cảm thấy có chút mạc danh quen thuộc.
"Tam hoàng tử điện hạ!"
Tần Lạc Y đi về phía trước đột nhiên quay đầu,ánh mắt đen nhánh đang cùng ánh mắt hắn chạm vào nhau,hơi hơi sửng sốt,ngay sau đó trong mắt hiện lên ý cười.
"Ta biết ngươi không thích ta."
Sở Dật Tu nhướng mày,bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng không nói gì.
"Cách hôn lễ còn có thời gian hai tháng,nếu ngươi không nghĩ thú ta...Ta sẽ không trách ngươi!" Tần Lạc Y xoa xoa khuôn mặt ẩn dưới lớp khăn lụa trắng,nhìn Thương Quan Thu Vũ trong đình xa từ từ nói.
Sở Dật Thu theo ánh mắt nàng nhìn lại,cũng thấy được Thượng Quan Thu Vũ trong đình cách đây không xa,ở bên cạnh nàng là Thái tử Sở Dật Phong phong thái như ngọc,tiêu sái phong lưu.
"Ta nói,ta chỉ đem Thu Vũ trở thành muội muội." Một lát sau,Sở Dật Tu thu hồi ánh mắt,bên trong ánh mắt ôn nhuận nhìn Tần Lạc Y mang theo nghiêm túc.
Trong lòng Tần Lạc Y cười nhạt.Thượng Quan Thu Vũ đối với hắn rễ tình đâm sâu,còn thề không phải hắn không gả...Nàng cũng không tin,lấy thông minh của Sở Dật Tu,sẽ không biết!Còn có Đỗ Ngữ Điệp...Việc làm Trắc phi,tuy rằng chỉ ngôn luận của một mình Sở Dật Phong,bất quá nàng tin tưởng việc này không phải là tin đồn vô căn cứ.Trong mắt rất nhanh xẹt qua một tia mỉa mai,trước khi Sở Dật Tu phát hiện,lại nhanh chóng dấu đi.
"Nếu không có Hoàng Thượng tứ hôn,ngươi sẽ thú ta sao? Cho dù biết ta vẫn luôn thích ngươi..." Tần Lạc Y ngẩng đầu,tiếp tục cười nói.
Sở Dật Tu im lặng.
Thượng Quan Thu Vũ trong đình phát hiện thân ảnh Sở Dật Tu,ánh mắt sáng ngời,quay đầu lại hướng tới Thái tử nói một câu,liền hướng bọn họ nơi này bay nhanh tới.
"Tu ca ca,lần trước không phải huynh nói muốn tìm tuyết linh quả vì nương huynh trị tâm tật sao? Lần này muội đến trên đường kinh thành,ngoài ý muốn lấy được một gốc tuyết linh quả năm trăm năm,vừa lúc dùng để luyện chế tứ giai tuyết linh đan...Trong chốc lát huynh dẫn muội đi luyện đan thất trong cung,sớm một chút luyện ra tới cho nương nương dùng."
Nàng nhìn Sở Dật Tu nói chuyện,dư quang khóe mắt lại như có như không ngó quá Tần Lạc Y,đáy mắt loé ra khinh miệt khiêu khích.
Tần Lạc Y mỉm cười đứng thẳng một bên,không có lên tiếng.
"Tuyết linh quả,Vũ nhi,muội nói là thật...Muội có tuyết linh quả?" Sở Dật Tu nghe được tuyết linh quả,trong lòng thập phần kích động,ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
"Đương nhiên là thật sự,Tu ca ca,muội đã khi nào lừa gạt huynh a!" Thượng Quan Thu Vũ lại cười nói.Vì chứng minh lời nói chính mình không phải giả,nàng từ trong nhẫn trữ vật tinh xảo lấy ra một quả như nắm tay,toàn thân trong suốt,thoáng chốc hương thơm bay đầy chóp mũi.
"Quả nhiên là tuyết linh quả!"
Trong mắt Sở Dật Tu không dấu được kinh hỉ,từ trong tay Thượng Quan Thu Vũ tiếp nhận tới, lăn qua lộn lại xem.Thượng Quan Thu Vũ ái mộ đầy mặt nhìn hắn.
Tần Lạc Y thấy thế, cong cong môi,xoay người lặng yên rời đi.
..........
Sở Dật Phong khoanh tay đứng ở trong đình,chỉ ngó Thượng Quan Thu Vũ cùng Sở Dật Tu liếc mắt một cái,ngay sau đó ánh mắt đen nhánh dừng ở trên người Tần Lạc Y,hơi hơi nhíu mày.
"Thái Tử điện hạ!"
Một nữ tử phấn y diện mạo kiều mỹ cho rằng hắn là vì Thượng Quan Thu Vũ rời đi mà không vui,đánh bạo vô hạn cười ôn nhu tiến lên,còn cố tình nâng cao ngực chính mình mà đi.
Sở Dật Phong nghiêng đầu liếc mắt nàng một cái,trong mắt cười như không cười mang theo tà tứ sắc bén,làm cho cước bộ nàng muốn tới gần cứng lại,sợ hãi không dám đi về phía trước.