Editor:HamNguyet
Rèm xe dày nặng,ánh sáng bên trong xe ngựa thực tối, nhưng không chút ảnh hưởng đến tầm mắt lẫn nhau, hai người đều rõ ràng đem thần sắc đối phương thu hết vào đáy mắt.
Tần Lạc Y tà tà dựa vào vách xe ngựa phía sau, thực mềm, dựa vào thực thoải mái,phượng mâu tối đen thanh linh nhìn nam tử bạch y, khóe môi mỉm cười, trong mắt lộ vẻ trêu tức.
Nam tử bạch y cúi thấp đầu chậm rãi tới gần.
Nàng nhíu mi tâm,nhưng không có lên tiếng,ý cười khoé môi lại càng thêm nồng đậm.
Nam tử bạc y thấy thế, trong mắt hiện lên một chút hồ nghi, sau đó biến thành tức giận, dựa vào nàng càng gần, nâng tay lên, đặt trên lưng nàng, cầm chặt đai lưng,ánh mắt lãnh khốc hiện lên một chút ánh sáng ác ý.
Ánh mắt Tần Lạc Y dừng trên tay hắn, trên mặt vẫn là không có biểu tình bối rối như hắn mong muốn, trấn định làm cho người ta hận không thể đem nàng dùng sức lay động:
"Ngươi thật sự không sợ..."
Thanh âm hắn trầm thấp nghe qua có chút cắn răng nghiến lợi,bởi vì khoảng cách thân mật nên hô hấp nóng rực,phun thật mạnh trên mặt nàng.
Tần Lạc Y nở nụ cười: "Ta vì cái gì phải sợ? Theo như ta nói...Ngươi không được, ngươi không tin..." Vừa nói còn một bên lắc lắc đầu thập phần đáng tiếc,thở dài thật mạnh một hơi.
Bạch y nam tử hoàn toàn tức giận.Trên tay dùng sức một chút, liền đem đai lưng của nàng mở ra, khiến y phục phân tán.
Tần Lạc Y thấy thế, trong lòng thấp giọng nguyền rủa một tiếng, âm thầm cắn chặt răng.
Trên mặt vẫn đang bất động thanh sắc, chính là trong mắt ý trào phúng càng đậm.
Thời điểm mùa hè, nàng ngay cả ba lớp đều xuyên qua, chẳng qua bị người mở ra đai lưng mà thôi, bên trong còn có áo sơ mi, thậm chí còn có áo yếm,nam nhân này muốn nhìn cũng nhìn không tới cái gì...
Bất quá lời nói tuy nhiên như thế, nhưng trong lòng vẫn thập phần khó chịu!
Âm thầm hạ quyết tâm, chờ một lát nam tử chết tiệt này,thời điểm biết chính mình thật sự không được, nàng nhất định phải hảo hảo ép buộc hắn một phen!
Tuyệt đối sẽ không dễ dàng chữa khỏi phong bế thuật cho hắn!
Nam tử bạch y nhìn nữ tử trước mặt, bị chính mình mở ra đai lưng, lại vẫn mang một bộ dáng thờ ơ, không biết vì cái gì, trong lòng đột nhiên liền dâng lên một cỗ cảm giác khó chịu khác thường, phi thường không thoải mái.
Trên mặt tuấn mỹ tuyệt luân lộ ra một chút mỉm cười tà nịnh thị huyết,ánh mắt lạnh như băng từ trên mặt nàng rời xuống, dừng trên xương quai xanh trắng nõn hơi hơi lộ ra của nàng, thậm chí còn lộ ra một chút ít bả vai.
Có lẽ bởi vì trong xe ngựa ánh sáng mờ tối,cổ cùng bả của nàng nhiều năm có y phục bao trùm,nên so với làn da trên mặt trắng hơn rất nhiều, tản ra sáng bóng oánh nhuận, mê người đến cực điểm.
Ngón tay phản ứng trước,đã muốn chạm lên,xúc cảm giống như những gì đã tưởng tượng, trắng mịn dị thường.
Tần Lạc Y nhất thời đen mặt,ý cười khóe môi cứng đờ, thiếu chút nữa cắn chặt răng, nhìn lên vẻ mặt kỳ dị của hắn, còn có lãnh khốc trong mắt đột nhiên trở nên nóng rực, lại lần nữa cười nở hoa: "Hiện tại ngươi nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng sờ qua...Nói cho ta biết, ngươi có cảm giác sao?"
Thanh âm nàng quyến rũ mang theo một tia trào phúng rõ ràng.
Nam tử bạch y nghe vậy, trong mắt nóng rực dần dần dâng lên đột nhiên tán đi, lại lần nữa trở nên băng hàn, thậm chí so với lúc trước càng sâu, hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt nàng ý cười trong suốt,bàn tay phủ trên vai nàng dùng sức nắm chặt bả vai của nàng.
Một trận đau đớn từ trên vai truyền đến.
Tần Lạc Y khóe mắt co rút, tà liếc bả vai chính mình ẩn dưới ma trảo hắn một cái, ánh mắt lập tức rất nhanh dời, dừng lại trên khuôn mặt lạnh như băng kia, trào phúng nói:
"Nhìn ngươi như vậy, chỉ biết ngươi không có cảm giác, ha ha,còn làm gì nữa? Nhanh lên buông....Một khi ta cao hứng nói không chừng liền giải khai huyệt đạo cho ngươi, nếu không..."
Hất hất lên cằm khéo léo,lời nói ý tứ uy hiếp hàm xúc rất đậm.