Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 40



Từ sau hôm đó, đến nửa tháng cũng không thấy Cố Minh Tích xuất hiện, VệCung Huyền không hề mảy may quan tâm, nhưng Nguyễn Mộng lại không cáchnào xem như không có chuyện gì.

Mặc dù Cố Minh Tích đã rất lâukhông xuất hiện, nhưng cô cảm thấy người phụ nữ như Cố Minh Tích, làmviệc gì cũng dùng bất kỳ thủ đoạn nào mà không quan tâm đến hậu quả, imlặng không nói, nhất định là đang có âm mưu nào đó.

Quả nhiên cô dự đoán không sai. Ngày thứ 7 kể từ nửa tháng sau đó, Cố Minh Tích tìm tới cửa.

Vừa mở cửa, đã thấy ngay gương mặt được trang điểm một cách tinh tế của CốMinh Tích, ngay lập tức Nguyễn Mộng cảm thấy sửng sốt, bối rối khôngbiết nên trực tiếp đóng sập cửa hay là mời cô ta vào nhà.

Đang do dự, Cố Minh Tích mỉm cười dịu dàng với cô:

“Chào Nguyễn tiểu thư, tôi tới tìm Vệ tổng.”

Nguyễn Mộng rất muốn đáp trả: xin gọi tôi Vệ phu nhân! Thái độ lễ phép độnglòng người, nói là đến tìm ‘Vệ tổng’, nếu như mình đáp trả, chẳng phảibị coi là người hẹp hòi?

… Gạt bỏ lòng độ lượng!

“Xin gọi tôi là Vệ phu nhân! Cố tiểu thư tìm chồng tôi có việc gì không?”

Nhìn người phụ nữ trước mặt, Nguyễn Mộng hết sức kiềm chế suy nghĩ muốn tátcô ta một cái. Mỗi lần nhìn thấy Cố Minh Tích, cô lại nhớ đến đủ loạichuyện không tốt đẹp kiếp trước, lo sợ những điều đó sẽ lặp lại.

Nụ cười của Cố Minh Tích thoáng dừng một chút, nhưng vẫn tự nhiên trả lời:

“Vệ phu nhân, thật ra thì tôi đến xin Vệ tổng giúp một chuyện.”

Nguyễn Mộng muốn cự tuyệt, chẳng nghĩ đến việc Vệ Cung Huyền thấy cô mở cửalâu như vậy mà không quay lại liền đi ra, thấy Cố Minh Tích đứng ngoàicửa, chân mày nhất thời nhíu lại, ôm eo Nguyễn Mộng kéo vào lòng nói:

“Sao lại để cho khách đứng ở ngoài thế?”

Cánh môi mỏng khẽ nâng lên, nở một nụ cười nhàn nhạt:

“Mời Cố tiểu thư vào.”

Đưa Cố Minh Tích vào phòng khách, Nguyễn Mộng không dám để cô ta và chồngmình tiếp xúc nhiều quá, Vệ Cung Huyền cũng không muốn cùng bạn gáitrước có quan hệ gì, liền đi vào phòng bếp pha trà.

Nguyễn Mộng vội vàng nắm lấy tay anh, chớp đôi mắt to: “Em cùng đi với anh.”

Thấy dáng điệu tiểu tứ phụ đáng yêu của cô, Vệ Cung Huyền cũng ngại đang có người ngoài ở đây, cúi đầu hôn cô một cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Mộng liền ửng đỏ, vui vẻ cùng anh vào phòngbếp, lúc bưng trà ra lại thấy Cố Minh Tích đang trêu chọc Vệ Tiểu Bảotrong nôi.

Chỉ là hình như Vệ Tiểu Bảo cũng biết đây là kẻ địchcủa mẹ, cho nên cũng rất không nể tình, Cố Minh Tích đưa tay sờ khuônmặt nhỏ nhắn của bé, bé liền tránh ra, thấy cô sắp đến gần, liền mếu máo rưng rưng nước mắt.

Nguyễn Mộng vừa nhìn, chợt cảm thấy vô cùng hãnh diện, con trai cô quả nhiên vẫn luôn đứng về phía cô!

Lập tức liền đi đến ôm Vệ Tiểu Bảo từ trong nôi lên – không phải cô nhỏmọn, cũng không phải là cô nghĩ nhiều, tóm lại chỉ cần có chút liên hệvới Cố Minh Tích, cho dù chỉ là tạm thời, chỉ là một chút, cô cũng không muốn.

Vệ Tiểu Bảo thấy mẹ ôm mình, cái miệng nhỏ nhắn nhất thời cười tươi, nắm áo Nguyễn Mộng, hai cái chân ngắn nhỏ giẫm ở trên đùi cô không ngừng lộn xộn. Vệ Cung Huyền thấy bộ dạng bé như không dừng lạiđược, cười mắng một câu:

“Nhóc con hiếu động quá!”

Vừa nói vừa đưa ly sữa hình phim hoạt hình dáng yêu cho Nguyễn Mộng, sau đó đẩy ly nước trà tới trước mặt Cố Minh Tích.

Nguyễn Mộng liếc anh một cái, rồi cho con trai uống sữa, Vệ Cung Huyền vừanhìn liền tỏ ý không vui, đưa bình sữa cho Vệ Tiểu Bảo, nhìn hai cái tay nhỏ bé ngắn ngủn không nâng được bình sữa của con, Nguyễn Mộng liền kêu lên:

“Anh uống của anh, con uống của con.”

(MTY: Anh Huyền không muốn chị Mộng cho con trai uống chung ly sữa của cô, bắt con trai uống trong bình riêng của mình.)

Cố Minh Tích nhìn hai cái ly khác nhau của hai người, trong lòng khó chịugiống như là bị mèo cào. Ánh mắt của cô vẫn dừng trên lý sữa trong tayNguyễn Mộng, lại thấy Vệ Cung Huyền giúp Vệ Tiểu Bảo nâng bình sữa, thần sắc cô có chút thê lương:

Nếu như năm đó mình không bốc đồng, không từ mà biệt, hôm nay hạnh phúc trước mắt có thể sẽ là của mình chăng?

Nếu như không có Nguyễn Mộng…. Huyền có phải cũng sẽ không thay lòng?

Tay cầm ly thủy tinh bỗng dưng nắm thật chặt, Cố Minh Tích nhẹ nhàng hít một hơi, cô mang theo quyết tâm bất chấp tất cả mà tới.

Rời Vệ Cung Huyền nhiều năm như vậy, cô rốt cuộc nhận ra được một sự thật:cô yêu anh, cô không thể không có anh, hơn nữa không có anh, cô sẽ không có được cái gì.

Cho dù cô lớn lên xinh đẹp, trong nhà cso tiền, cũng không cách nào bù đắp được sự trống rỗng ở đáy lòng.

Những năm ở Mỹ, nửa đêm cô luôn bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc, mơ thấy Vệ Cung Huyền không cần cô nữa. Sau đó lại suy nghĩ, sao có thể thế được chứ?Anh yêu cô như vậy, làm sao sẽ không cần cô đây?

Cho dù là mình rời đi trước, nói lời chia tay trước, phản bội tình yêu trước, anh cũng sẽ không thay lòng.

Nhưng trên thực tế anh đã thật sự thay lòng.

“Đúng rồi, A Huyền, Cố tiểu thư nói có chuyện muốn nhờ giúp đỡ.”

Nguyễn Mộng tỏ vẻ ngây thơ hỏi, nhìn Cố Minh Tích một cái, chu môi. Vệ TiểuBảo ở trong lòng cô uống sữa rất vui vẻ, đáng tiếc người không lớn, tâmlại không nhỏ, miệng thì uống sữa của mình, còn muốn nếm thử một chútcốc sữa của Nguyễn Mộng, giống như đang nghĩ sữa trong bình sữa và trong cốc thì mùi vị không giống nhau.

Thấy ánh mắt dò hỏi của VệCung Huyền, Cố Minh Tích có chút quẫn bách – cổ chỉ có thể tạm thời tìmlý do để ở lại thôi, mặc dù lý do này cũng không hoàn toàn chỉ là lý do:

“Cái đó, Vệ tổng… Về dự án hợp tác đầu tư đất lần này…”

Thì ra là vì cái này, Vệ Cung Huyền trong nháy mắt sáng tỏ.

Anh đem bình sữa nâng lên,c ầm bàn tay nhỏ bé của Vệ Tiểu Bảo, dùng ánh mắt ra lệnh, bảo Nguyễn Mộng uống hết sữa tươi, rồi mới yên tâm nói:

“Rất xin lỗi, bây giờ còn đang thảo luận việc hợp tác giữa các công ty. Hơnnxuwa, coi như chưa nói gì, Cố thị cũng không có được dự án này.”

Cố Minh Tích có chút khó xử, cô điềm đạm đáng yêu, hướng mắt nhìn Vệ CungHuyền, mong mỏi anh có thể nể mặt mình, cho Cố thị cơ hội này.

“Chẳng lẽ anh không thể niệm chút tình cũ…”

“Giữa chúng ta không có gì là tình cũ.”

Anh nhìn cô ta một cái, không biết loại tự tin không giải thích được của cô ta là từ đâu tới.

“Năm đó là cô trong lúc tôi không biết, viết thư nói muốn chia tay, sau đóbay đi Mỹ du học, tôi không tìm Cố thị gây phiền toái đã rất là nể tìnhrồi. Cố tiểu thư, cô nếu như thức thời thì nên nhớ rằng những thứ hiệntại cô có được, hẳn là hơn rất nhiều so với bản chất của nó.”

Nói xong vỗ nhẹ đầu Nguyễn Mộng, ý bảo cô mau uống hết phần sữa còn lại.

Nguyễn Mộng phồng phồng hai má, từng chút từng chút uống vào, bây giờ cô sắpcăm thù sữa đến tận xương tuỷ rồi, mỗi ngày từ sáng tới tối nhất định sẽ bị buộc uống một ly, khiến cho cô cảm giác hiện tại mình cũng sắp trởthành con nít giống Vệ Tiểu Bảo mất rồi!

Ba hớp rồi hai hớp uống hết phần sữa còn lại, Nguyễn Mộng đột nhiên bất chợt kêu lên:

“A Huyền, có phải anh đang hầm thứ gì trong bếp hay không? !”

Vệ đại thần sửng sốt, sau đó liền nhớ đến nồi nấm ngân nhĩ hầm với đu đủ vẫn còn đang nấu.

Một người đàn ông cao lớn như vậy, trong nháy mắt chạy như điên vào phòngbếp , Nguyễn Mộng ở phía sau cười vui vẻ, không cẩn thận khóe mắt liếcqua Cố Minh Tích, thấy thần sắc trên mặt cô ta u ám tối tăm, cả ngườibất chợt rét run, nháy mắt ôm chặt Vệ Tiểu Bảo vào lòng.

Đối với phòng bị của Nguyễn Mộng, Cố Minh Tích lạnh nhạt nhìn, cô lẳng lặngnhìn Vệ Tiểu Bảo vô cùng đáng yêu ở trong lòng Nguyễn Mộng, có chút mấthồn, nếu như năm đó cô không đi, hiện tại vợ anh đáng ra phải là cô mớiđúng, mà đứa bé này cũng sẽ không sinh ra, ra đời nên là đứa bé của côvà Huyền!

Đau đớn và ghen tỵ giống như muốn xé nát tim cô, CốMinh Tích cúi đầu, hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng kiềm chế cảm xúcđang trào dâng trong lòng.

“Nếu như Cố tiểu thư không chê,có thể ở lại đây dùng cơm trưa hay không?”

Từ trong phòng bếp đi ra, Vệ Cung Huyền cầm bát nhỏ, đặt trước mặt Nguyễn Mộng, múc một muỗng cho cô.

Vỗn nghĩ đã tránh được một kiếp, Nguyễn Mộng nhìn xong liền sửng sốt, khuôn mặt bánh bao đáng yêu ngẩng lên, muốn xin anh có thể ăn ít lại đượckhông, đáng tiếc thái độ của đại thần hết sức cương quyết.

Anh dùng cái muỗng đưa đến trước miệng cô, ý bảo cô ngoan ngoãn há miệng, Nguyễn Mộng bất đắc dĩ, nhắm mắt ngậm lấy.

Mấy ngày nay cô hơi bị ho khan, Vệ Cung Huyền vô cùng khẩn trương, cả ngàytìm mấy phương thuốc kỳ quái giúp cô hầm cách thủy các loại thang thuốcgiúp tiêu đờm, khỏi ho. Ngân nhĩ hầm cách thủy với đu đủ chính là mộttrong số đó.

Một miếng xuống bụng, Nguyễn Mộng cảm giác mấy thứ vừa vào dường như nâng lên tận cổ, khiến cô muốn nôn.

Cô che miệng, liều mạng lắc đầu, đánh chết cũng không muốn ăn nữa.

Vệ Cung Huyền cũng không làm khó cô, vỗ vỗ gương mặt của cô, buông bát xuống, bất đắc dĩ nói:

“Không muốn ăn?”

Nguyễn Mộng dùng sức gật đầu.

Cố Minh Tích nhẹ giọng nói:

“Vậy thì thật là làm phiền rồi.”

Đối với phản ứng của người phụ nữ này, Nguyễn Mộng và Vệ Cung Huyền cũng không có bất kỳ thái độ gì.

“Em ngồi đó một lát đi, cơm rất nhanh sẽ xong.”

Đôi mắt đen hướng nhìn đồng hồ trên tường, đã 11h45’, vừa vặn đúng giừo ăntrưa, cô ta tới thật đúng lúc, giống như cố ý tới ăn cơm.

Ôm Vệ Tiểu Bảo vào lòng, Nguyễn Mộng đứng lên, vui vẻ đi theo Vệ Cung Huyền vào nhà bếp:

“Em giúp anh nhé!”

Mũi cọ nhẹ vào bé con:

“Tiểu bảo, con nói có được hay không?”

Vệ Tiểu Bảo rất nể mặt mẹ, vỗ hai bàn tay nhỏ, bé rất thích ngồi trong bếp, có rất nhiều đồ ăn ngon.

Hai người bọn họ ai cũng không muốn quan tâm đến Cố Minh Tích ngồi một mình ở bên ngoài có ổn hay không, dù sao cũng là khách không mời mà đến,không được hoan nghênh, bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải đi tiếp đãi.

Nguyễn Mộng nhìn rau cải và thịt trên bòn rửa, nhíu nhíu mày:

“A Huyền, người ta muốn ăn thịt bò nướng sa tế.”

Liên tưởng một chút cũng chảy nước miếng… Nguyễn Mộng nuốt nước miếng ‘ực’một tiếng, Vệ Tiểu Bảo cũng có năng lực học tập vô cùng nhanh, cũng làmtheo mẹ ‘ực’ một tiếng.

Vệ Cung Huyền nhìn hai bảo bối một lớn một nhỏ, bị bọn họ làm cho dở khsoc dở cười, lập tức gõ nhẹ mỗi người một cái nói:

“Con mèo nhỏ tham ăn, em bây giờ đang ho khan, còn muốn ăn cay.”

“Em mặc kệ, em muốn ăn, em muốn ăn.”

Nguyễn Mộng bĩu môi, ngày đó cô nhìn nồi lẩu đã muốn ăn, thế nhưng đồ ăn bênngoài cũng không bằng trong nhà tự làm, cho nên hôm nay cô càng muốn ăncay!

Vệ Cung Huyền bị cô nài nỉ sắp không chịu được.

“Được được, bò nướng sa tế thì bò nướng sa tế.”

Thấy khuôn mặt bánh bao lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, cũng cười theo, điểm một cái vào trán cô:

“Như con nít.”

Một nhà 3 người đang cùng nhau, một tiếng ho khan nhẹ nhàng truyền đến, nhưng không có ai quay đầu lại.

Cho đến khi tấm thớt bên cạnh Vệ Cung Huyền bị lấy đi, tiếng Cố Minh Tích dịu dàng vang lên bên tai bọn họ:

“Tôi cũng tới giúp một tay, dù sao cũng không thể ăn chực được.”

Đại thần nhíu mày một chút, anh cầm lại tấm thớt, nhàn nhạt nói:

“Làm sao chúng tôi có thể làm thế được chứ, có đạo lý nào để cho khách nấu cơm, cô ra bên ngoài ngồi chờ là được rồi.”

“Vệ tổng, rất lâu tôi chưa trở về nước, anh có thể cho tôi thể hiện một chút tài nấu nướng được không?”

Đối với việc bị Vệ Cung Huyền đuổi, Cố Minh Tích không chút phật lòng, côẩn ý dùng ánh mắt đưa tình nhìn người đàn ông đứng trước mặt dù đang mặc ch tạo dề con gấu màu hồng nhưng vẫn vô cùng mê người, hơi ngượng ngùng nói:

“Anh còn nhớ món ăn trước kia em thường làm cho anh không? Sau này xuất ngoại em vẫn luôn muốn nấu cái gì đó cho anh ăn, còn cố ýđăng ký lớp học nấu ăn buổi tối, nếu như anh không chê, có thể để em làm thử hay không?

Em còn nhớ lần đầu tiên làn cho anh ăn chính làmón bò bít tết mật ong cùng salad cà rốt, chẳng lẽ anh không muốn biếttài nấu nướng của em có tiến bộ hay không sao?”

Một hồi vừa kể vừa nói ra rành mặch rõ ràng, còn lộ ra tình ý vô cùng chân thành.

Chân mày xinh đẹp chẳng những không dãn ra, ngược lại càng nhăn lại sâu hơn anh nói:

“Coi như là vậy, nhà chúng tôi cũng không đến mức cần khách đến hỗ trợ. Cốtiểu thư vẫn nên đi ra ngoài ngồi chờ, có bảo bối ở chỗ này giúp tôi làđược rồi.”

Sắc mặt Cố Minh Tích trong nháy mắt trở nên lúngtúng, cô lắp bắp lùi lại mấy bước, tỏ ra vô cùng ấm ức khiến người tanhìn liền thấy thương tiếc, nói:

“Được, vậy em sẽ không quấy rầy anh.”

Nghe kỹ một chút là ‘Anh’, không phải ‘Hai người’.

Hoàn toàn bị vứt sang một bên làm phong cảnh, Nguyễn Mộng chu môi, cũngkhông vui vẻ gì, có lầm hay không, cô mới là nữ chính, cô mới là nữchính đó!

Thái độ ngay lập tức liền khó chịu, cô nhào vào lòngVệ Cung Huyền, cũng không quan tâm anh có đang thái thức ăn hay không,mím miệng nói:

“An Huyền, em ghét cô ta.”

Cô không muốnnhìn thấy Cố Minh Tích, một chút cũng không muốn, việc cô muốn làm nhấthiện tại chính là cầm cây chổi lên rồi đuổi Cố Minh Tích ra khỏi cửa.

Vệ Cung Huyền không dám đụng vào cô, anh vừa mới cắt ớt xong, ngộ nhỡ làmcay khuôn mặt non mềm của cô thì làm sao, cúi đầu hôn miiejng nhỏ củaNguyễn Mộng, Vệ Tiểu Bảo bị hai người kẹp lại, không ngừng đá đôi chânnhỏ.

Anh dở khóc dở cười nói:

“Anh cũng không thích cô ta.”

“Gạt người!”

Nguyễn Mộng đẩy anh ra, ôm con trai lùi đến bên tủ lạnh.

“Vậy tại sao anh lại giữ cô ta ở lại ăn cơm?”

Vừa nghĩ tới việc đại thần làm thức ăn đưa vào trong bụng người phụ nữ kia, cô liền phát hỏa.

Dáng điệu đang ghen của cô thành công lấy lòng Vệ Cung Huyền, anh cười ôm vai Nguyễn Mộng, cúi đầu xuống hôn cô một cái.

“Trong lòng anh cũng không thích cô ta. Anh yêu em.”

“Tỏ tình cũng vô ích.”

Nguyễn Mộng ngoan ngoãn cho anh hôn, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn lôi kéo:

“A Huyền, e thật sự là không thích cô ta, anh đuổi cô ta đi có được hay không?”

Cô mở to mắt đáng thương nhìn anh, gương mặt vô cùng lo lắng và cầu khẩn.

Trong lòng bất an cùng sợ hãi, Nguyễn Mộng không thể nói với Vệ Cung Huyền, cũng không thể nói với bất kì người nào.

Bí mật trọng sinh giấu ở đáy lòng cô đã rất lâu rồi, có lẽ cho đến khi côchết đi, nhưng bất luận như thế nào, sự chán ghét và căm thù đối với CốMinh Tích, kiếp trước hay kiếp này cũng không bao giờ thay đổi.

Kiếp trước trên thực tế Cố Minh Tích không làm chuyện gì tổn thương tới cô,nhưng sau lưng lại làm không ít hành động ngáng chân nói xấu.

Kiếp này cô không biết không có Vệ Cung Huyền Cố Minh Tích sẽ làm ra chuyệngì, nhưng bất kể tương lai có chuyện gì xảy ra, cô sẽ bất chấp tất cả để đưa Cố Minh Tích ra khỏi cuộc sống của cô!

Đã xảy ra chuyện gì, bảo bối nhà anh vì sao lại mang dáng vẻ như gặp kẻ thù truyền kiếp vậy?

Vệ Cung Huyền có chút không hiểu, nhưng không hỏi, nhếch miệng mỉm cười, bấm bấm khuôn mặt non mềm của cô:

“Được rồi, anh sẽ đi mời cô ta rời đi.”

Nguyễn Mộng ôm Vệ Tiểu Bảo đi theo anh ra ngoài, bóng lưng Vệ Cung Huyền vôcùng cao lớn và anh tuấn, đi sau lưng anh, giống như tất cả phong ba bão táp trên đời, anh cũng có thể thay cô gánh chịu.

Nguyễn Mộng không biết mình có phải ngu ngốc hay không, mới có thể nhìn theo anh mà không chớp mắt.

Vệ Cung Huyền nói chuyện từ trước đến nay đều không biết cái gì gọi làuyển chuyển, vốn là anh nghĩ nên giữ Cố Minh Tích lại để cho cô ta thấycho rõ sự vô tình của mình với cô ta, hi vọng cô ta có thể giữ vữngphong cách thục nữ trước sau như một chủ động rời đi, không nên ép anhphải ra tay đối phó cô ta, tự mình đuổi cô ta ra khỏi cửa.

Nhưng mà bây giờ bảo bối của anh không thích phương thức vòng vo như vậy, nên anh cũng lười phải quanh co lòng vòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv