Author: Karly Dương
__________________________
Về đêm là thời gian quán bar My Love hoạt động mạnh ở vùng đất Hawaii này. Những tiếng nhạc xập xình, những chiếc đèn led gắn trên tường và những điệu nhảy điên cuông phần nào đã làm cho không khí nơi đây sôi động.
Nhưng trái ngược với vẻ sôi động đó, căn phòng này lại là một mạnh lạnh lẽo, những chai thủy tinh đựng rượu vứt lăn lóc trên mặt bàn, rơi trên mặt đất. Không biết chủ nhân của chúng đã uống nhiều đến chừng nào.
Mộc Hứa Duật tay phải cầm một chai rượu vang nồng độ cồn cao, hắn uống một ngụm nhiều đến nỗi ban đầu chai rượu còn nguyên nhưng giờ chỉ đến nửa chai.
Quần áo xộc xệch, cà vạt kéo xuống hơn nửa, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, hai má ửng đỏ và đôi môi có chút rướm máu đủ để thấy năm nhân này rất tàn tạ.
" Ha ha, thật không ngờ người như Mộc tổng tài đây lại đau khổ vì tình, đáng ngạc nhiên thật! "
Cái giọng chế diễu này dễ dàng đoán được người nói là Triệu Vĩnh Kì, anh ta một bộ dáng hảo sảng bước vào ngồi ở chiếc sô pha đối diện hắn.
" Đây có được xem là luật nhân quả không nhỉ? Hôm nay anh đã được nếm thử mùi vị chị ấy từng trải, đau không? "
Hai từ chị ấy Triệu Vĩnh Kì nhấn mạnh, còn nhếch miệng cười cợt.
" Cô ấy sống ổn không? "
Mộc Hứa Duật nghe Triệu Vĩnh Kì nói tỉnh lại một ít, hỏi.
" Hừ, chị ấy có sống tốt không sao anh không tự xem đi! Không ngờ tình cảm hơn mười năm không bằng bốn, năm năm của cô ta ở cạnh anh, em thấy mấy chỉ ấy rời khỏi cơn người mất nhân tính như anh, đau khổ gì đó rồi sẽ nguôi ngoai!"
Triệu Vĩnh Kì lời nói gầm nhẹ, tức giận và xả giận vào nam nhân trước mặt.
" Phải, bị người yêu mình từ chối đau thật, anh hiểu được cảm giác của cô ấy rồi! Lỗi tất cả tại anh hại cô ấy tổn thương, nhưng Tình Y mới là nữ nhân anh yêu... mất cô ấy rồi phải làm sao bây giờ? "
Mộc tổng trên thương trường ai ai cũng biết, giờ đây vẻ lạnh lùng độc đoán biến đâu mất, tỏ ra rất yếu đuối, thậm chí nước mặt không tự chủ rơi xuống.
" Khốn khiếp! Anh lại vì một nữ nhân mà đau khổ như vậy? " Triệu Vĩnh Kì chửi thề " Đã không có được thì giành lấy biến nó thành của mình đi! Nếu mãi vẫn không được thì hủy hoại nó cho rồi. Đây là em vì nguyện vọng chị ấy muốn anh hạnh phúc mà làm, thành công hay không phải tùy thuộc vào chính anh thôi! "
" Ý em là... "
Mộc Hứa Duật hai mắt loé lên tinh quang, bàn tay rời khỏi mặt, não bộ cơ hồ đang tiếp thu hết lời nói của anh ta.
Triệu Vĩnh Kì sẽ không biết chủ kiến lúc này của mình đã làm ba người trong vòng xoáy định mệnh đau khổ thế nào ở tương lai.
.....
Chu Hiều Lam sau khi chạy về resort không theo thói quen tắm rửa mà vọt lên trên giường.
Cô nằm sấp, úp mặt vào gối, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh một Mộc Hứa Duật tỏ tình với mình, lại có bóng dáng Cố Thần lẫn lộn trong đó nữa.
Cô biết Mộc Hứa Duật luôn thích mình nhưng không ngờ đến hắn ta tỏ tình lúc này.
Lúc trước cô có nghĩ ra cách từ chối tỏ tình, còn tập duyệt qua một lượt, bất quá vào thời điểm quan trọng không nói được chữ nào, chỉ có thể như con rùa rụt cổ chạy mất, chắc Mộc Hứa Duật hắn buồn lắm đây.
Càng nghĩ càng phiền não, Chu Hiểu Lam vò tóc mình trên đầu rối tung rối mù.
Cô nghĩ mình cần thư giãn, xong liền bước xuống giường ra khỏi phòng, lúc này chẳng biết có phải bất ngờ mà gặp Mạc Vì.
" A, tôi... "
Chủ Hiểu Lam chưa nói xong thì Mạc Vi đã hất mặt đi, vào phòng đóng mạnh cửa " Rầm", cô nàng này tức giận thật rồi!
Tiếp tục do xui xẻo cô gặp Triệu Vĩnh Kì hai tay đút túi quần, vừa nhìn thấy cô, anh ta không khỏi hừ lạnh vài tiếng rồi đóng mạnh cửa phòng.
Chu Hiểu Lam mặt đơ không hiểu sảy ra chuyện gì nữa, chửi thề
" TMD nó, ta cũng chẳng thèm nói chuyện với các ngươi nữa!!! "
Chẳng hứng thú đi dạo với cái tâm trạng bực dọc này nữa, cô quyết định: Về phòng! ngủ!
Hôm nay toàn xui xẻo gặp mấy cái chuyện không đâu!...