Hai con người tuyết đứng kiên cường ở khu vườn dưới căn hộ của tôi hai ngày, ngày thứ ba lúc xuống lầu tôi phát hiện tụi nó bị đứa nhóc nhà hàng xóm phá mất rồi. Tôi nhìn chằm chằm nửa cái đầu của người tuyết mấy phút liền, lười đi đắp lại lần nữa. Khi chuẩn bị xoay đi thì bỗng có giọng một cô gái vang lên phía sau: "Đã nói là không được chơi ở đây rồi mà, hư người tuyết của người ta rồi kìa."
Tôi xoay người lại, là một bạn nữ người Trung Quốc đang nắm cổ áo của một bé trai, cười nói với tôi: "Xin lỗi, là nó làm."
Bé trai không chịu mới cãi lại: "Chỉ là người tuyết thôi mà, nhìn cũng có đẹp đâu, hơn nữa nó đứng dưới sân cũng lâu rồi! Em không sai!"
Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Không sao, chỉ là người tuyết thôi, mình không để ý đâu."
Bé trai kêu lên: "Thấy chưa! Chị cứ như bà với mẹ ấy, phiền muốn chết!" Sau đó còn kèm theo mấy câu chửi bới bằng tiếng Anh.
Bạn nữ kia thoạt nhìn thì nhỏ hơn tôi vài tuổi, xấu hổ đến mức nổi giận, nhéo lỗ tai bé trai mắng: "Sai là sai, người ta hiền không có nghĩa là em không sai! Còn dám nói chị!" Sau đó bạn nữ ngẩng đầu nhìn tôi, vội vàng cười rồi nói với tôi: "Mình xin lỗi. À, mình sống ở lầu ba, tên Lạc Chi, đây là em trai mình. Nếu bạn không phiền thì cho mình xin phương thức liên lạc được không? Lần sau mời bạn ăn cơm."
Tôi cảm thấy hơi buồn cười, một người tuyết thôi mà cần trịnh trọng vậy không. Tôi còn phải đi học, cho cô nàng số điện thoại xong thì vẫy tay tạm biệt.
Buổi tối hôm đắp hai con người tuyết đó, chính xác là vào nửa đêm, em trai tôi với sự hứng chí hừng hực gọi tôi đến cháy máy. Tôi tức đến mức xém chút nữa chửi nó, còn nó thì vui vẻ không nghĩ chuyện mình làm là sai, nói to với tôi đang ở bên kia điện thoại rằng mình sắp bay đến chỗ tôi để cùng nhau ngắm tuyết. Tôi sợ đến mức chạy ngay đến siêu thị vào buổi sáng hôm sau, mua một đống đồ ăn về nhà chuẩn bị chào đón nó.
Tôi sống ở nước ngoài một mình, chuyện ăn uống ra sao cũng tự mình lo.
Dù hồi tiểu học, cấp hai, cấp ba không vào bếp nhiều, nhưng sau khi em trai được nhận về nhà họ Nhạc, lúc tôi tìm nó có đôi khi thằng nhóc sẽ nhõng nhẽo đòi tôi nấu cho. Mấy đứa nhóc thường kén ăn, khẩu vị cũng khác, bởi vậy tay nghề của tôi cũng không tệ lắm.
Ra nước ngoài mỗi ngày đều xuống bếp, chuyện này vốn tôi muốn giữ bí mật với thằng nhóc, chờ khi về tôi sẽ cho nó bất ngờ một phen, sau đó nó sẽ sùng bái mà nói rằng "anh nấu ngon quá". Nhưng nếu thằng nhóc tới đây, thì tôi sẽ cho nó nếm thử trước tài nghệ của mình vậy.
Không ngờ một ngày trước lúc đi nó gọi cho tôi với vẻ đáng thương vô cùng, nói ông nội giao thêm bài tập tạm thời không thể đến được.
Giọng nó vừa nhỏ vừa nhẹ, nghe buồn cực kỳ, như là muốn khóc tới nơi vậy. Tôi an ủi nó: "Lần sau đến cũng được mà." Nó không ừ như lúc trước, chỉ nhỏ giọng sụt sùi nói muốn đến chỗ tôi, nghe nó nói mà lòng tôi cũng nhão ra nên kể chuyện cổ tích ru nó ngủ.
Mà trong ngày đó tuyết cũng ngừng, nói vậy ngày mai sẽ được quét dọn sạch sẽ, nó có đến cũng không xem được.
Tôi nhìn tuyết đọng dưới lầu, cảm thấy tiếc vô cùng.
Ông Nhạc tạm thời tăng thêm bài tập cho nó, làm thằng nhóc bận sức đầu mẻ trán. Trừ cái đêm mà tôi kể chuyện ru nó ngủ, thì sau đó nó còn không có thời gian để gọi video cho tôi, chỉ có thể gọi điện và nhắn tin.
Tuy trước nay toàn nghe nó nói, nhưng niềm vui mỗi ngày của tôi là gọi video với em trai, mà nay niềm vui ấy mất rồi, mỗi ngày của tôi trôi qua cứ như thiếu mất gì đó, đi học cứ không tập trung.
Mà không ngờ bạn nữ lầu ba hôm trước mời tôi ăn cơm thật. Nhưng chuyện của người tuyết chẳng có gì lớn lao, nào có chuyện vì nó mà khiến nhà người ta tiêu tốn, cuối cùng tôi quyết định chia AA với cô nàng, tôi và cổ cũng thân nhau từ đó.
Là đồng hương cùng bôn ba xứ người, thêm một người bạn còn là hàng xóm cũng không phải chuyện xấu gì.
Chỉ là đôi khi nhìn cô bạn và nhóc em đến chơi nhà, nhìn bọn họ cãi nhau, tôi liền nhớ đến em trai nhà mình. Chúng tôi cơ bản không cãi nhau, rất hoà thuận, nó biết nịnh tôi, tôi còn khá là hài lòng
Nhưng giờ đây chúng tôi ngay cả việc ngồi nói chuyện với nhau qua màn hình còn không được. Khi nhìn hai chị em họ nỗi ghen tị liền cuộn lên trong lòng tôi.