Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 88:Tàn Nhẫn Tù Điệp 87: Sợ!



Ánh mắt của German vẫn không rời khỏi gương mặt cô, dường như ánh mắt ấy đang muốn khẳng định cho đối phương biết câu nói vừa rồi của mình có mấy phần thật, mấy phần giả!

"Em cho rằng, đàn ông như tôi, sẽ dễ dàng để người phụ nữ của mình trốn thoát sao?"

Nếu thực sự để cho cô chạy mất, vậy German anh còn xứng làm đàn ông sao?

Quả nhiên, những lời này như đủ nói lên German đang đánh mất dần tính nhẫn nại của mình, đôi mắt vẫn đầy lửa giận của anh chợt càng trở nên sầm lạnh hơn trước. Đôi mắt anh lạnh giá nhìn chằm chằm cô khiến cô không khỏi giật mình!

Anh là người đàn ông của cô? Cô là người phụ nữ của anh?

Rốt cuộc anh đang nói cái gì a? Sao cô chẳng hiểu gì cả?

"Cái gì mà người phụ nữ của anh? Lúc trước không phải anh đã nói tôi chỉ là món đồ chơi của anh thôi sao? Giờ còn dám lật lọng! ?"

"Hay là anh cho rằng, chỉ cần anh muốn, thì đối phương sẽ nguyện ý nghe lời anh? Muốn tôi làm gì thì làm đó sao! ?"

Cánh tay non mịn chậm rãi nâng lên, từng đầu ngón tay nhỏ nhắn khẽ chạm lên lồng ngực anh, miệng không ngừng lên án, bộ dáng tức giận thở phì phò của cô, không những khiến đối phương cảm thấy đáng yêu, mà còn có phần duyên dáng. . .

Lần phát tiết này của Lạc Khuynh Thành khiến German có phần sửng sốt, so với sự kích động của cô thì anh dường như lại càng thêm bình tĩnh tuy toàn thân tản ra đầy hơi thở nguy hiểm, anh chỉ trầm mặc nhìn cô, khóa chặt khoảng khắc ấy trong ký ức mình, trong trái tim mình. . .

Thì ra, thỏ con nhút nhát nhà anh khi nổi điên cũng có bộ dáng thế này đây?

"Không sai, German anh là người làm việc có năng lực, có thủ đoạn, bây giờ đúng là tôi không thể đánh bại anh, trốn cũng không thoát, nhưng tôi cho anh biết German, chỉ cần tôi còn một tia hy vọng tồn tại, tôi nhất định sẽ chạy trốn, chạy đến một nơi không có anh, sống một cuộc sống bình yên mà không phải bị ràng buộc dưới trướng của anh, không phải làm món đồ chơi dưới sự khống chế của anh, mặc cho anh đùa cợt cả đời!"

"Hừ, người đàn ông của tôi? Là ai mạnh miệng nói tôi chỉ là đồ chơi của anh, bây giờ còn tự cho mình là đúng! Anh dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì!"

Càng nói càng điên cuồng, Lạc Khuynh Thành giãy dụa trong vòng tay của anh, đem mọi đè nén uất ức bấy lâu phun trào ra, câu cuối cùng, cô vô thức xả giận bằng tiếng Trung, bởi vì bình thường cô rất hiếm khi cãi nhau với ai, cũng chẳng mấy khi sử dụng tiếng Trung ở xứ người, chứ đừng nói là mắng chửi người bằng tiếng Đức.

Tuy cô học bên ngành tiếng Đức, nhưng có một sự thật rất hiển nhiên là đó không phải thứ tiếng mẹ đẻ của cô, miệng mắng chửi người xuất phát từ bản năng, mà hành động theo bản năng sẽ xung thần kinh não sẽ ở chế độ phản xạ có điều kiện, huống chi, để có thể mắng người mà hả lòng hả dạ thì chỉ có thể dùng chính tiếng mẹ đẻ của mình mà thốt lên thôi...

Có điều, cô thì khoan khoái dễ chịu, nhưng người nào đó nghe xong lại nghẹn tức!

Con mẹ nó!

Rốt cuộc người phụ nữ đáng chết này vừa nói cái gì?!

Vì sao cô lại đi dùng tiếng quốc ngữ, khiến một chữ cô nói anh không thể hiểu nổi? Ngoài miệng thì mở đóng, ngực thì phập phồng tức giận, thứ quan trọng nhất là ý nghĩa của câu nói, anh muốn hiểu cũng đành bất lực!

"Nói tiếng người cho tôi!"

Nắm chặt cằm Lạc Khuynh Thành nhấc lên, German có chút thiếu kiên nhẫn gầm nhẹ, che giấu bộ dáng hoài nghi vô lực của mình...

Anh đúng là hết cách với cô, cảm giác xa lạ này khiến anh khó chịu vô cùng, hiểu người con gái trước mặt, thậm chí còn khó hơn mưu lược đối phó trên chiến trường!?

"Nói, những lời em nói vừa rồi là cái gì? Là đang mắng tôi? Hửm?"

German đè thấp âm thanh truy hỏi, ngũ quan anh tuấn của anh mang khí thế bức người, gương mặt hoàn mỹ trước sau vẫn mang vẻ lạnh lùng, điềm đạm khiến bất cứ ai liếc nhìn cũng có đôi phần hoảng sợ, Lạc Khuynh Thành cũng không phải ngoại lệ, cô ngẩn ngơ nhìn thẳng vào mắt anh, một lúc lâu mới nhận ra vừa rồi đã vô thức làm gì, khó trách anh bảo cô nói tiếng người.

Nhưng bộ dáng này của anh, gây cho cô cảm giác hai người có chút.. Thân thiết?

Giờ phút này, có thể nói tuy gương mặt điển trai trông nguy hiểm thế nhưng đã không còn ngạo mạn, cao cao tại thượng như thường ngày, chỉ có con ngươi màu lam đặc trưng mang theo một tia nghi hoặc, khó hiểu. Thì ra trên thế giới này, không phải không có chuyện gì mà người đàn ông này không làm được....

Nhợt nhạt thở ra một hơi, không hiểu vì sao Lạc Khuynh Thành bỗng nhiên cảm thấy thoải mái lạ thường, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh như được rút ngắn.

Mà nhìn bộ dáng nhẫn nhịn của anh, có lẽ thứ anh cần bây giờ chính là đáp án từ miệng!

"Có phải tôi chưa bao giờ mắng người đâu, việc gì phải che giấu?"

Lạc Khuynh Thành bĩu môi tùy tiện đáp một câu, cảm giác hờn giận tích tụ nơi lồng ngực dần dần tan biến đi, khẩu khí cũng hòa nhã hơn lúc trước, thậm chí là có phần nhỏ nhẹ...

"Vậy sao lại nói nhỏ?"

Hàng mi gắt gao nhíu lại, German rõ ràng không ưng thuận với đáp án của cô...

"Tôi nói, anh dựa vào cái gì mà tự cho mình là người đàn ông của tôi?"

Hít sâu một hơi, Lạc Khuynh Thành lặp lại câu tiếng Trung mình nói vừa rồi cho anh nghe...

Con ngươi màu băng phách trở nên âm trầm, German không nói lời nào, trầm mặc ngắm nhìn cô một lúc lâu, giống như muốn moi hết toàn bộ ưu tư từ đáy lòng cô ra thăm dò, bỗng nhiên, anh nhẹ nhàng cong môi, tà mị cười, nói: "Dựa vào tôi ngủ với em."

"Anh!"

Hai gò má lập tức bạo hồng, cô nghẹn họng trân trối trừng mắt nhìn German, chỉ một câu nói của anh, hoàn toàn khiến cô nói không nên lời...

Người đàn ông này, anh có còn là người không hả, bộ não anh là vật để trang trí sao?

"Lưu manh!"


Bực bội liếc nhìn anh, Lạc Khuynh Thành có chút ngượng ngùng, hai bên vành tai tự động ửng đỏ....

"Lưu manh ?"

Anh chưa có nói là làm tình với cô!

Có chút buồn cười nhìn Lạc Khuynh Thành, đuôi lông mày German hơi nhướng lên, rõ ràng là đang cố ý không hiểu ý tứ của cô.

Đối với chuyện trêu đùa người phụ nữ của mình, đàn ông là loài vốn sẽ tự động học thói hư tật xấu, ở chung càng lâu, quan hệ sẽ càng thân mật hơn, những lời bọn họ giao tiếp trên giường, cũng sẽ không tránh khỏi thô tục để kích thích khoái cảm đối phương, đó là chưa kể German là người đàn ông phương Tây, so với giống đực phương Đông thì họ sống phóng khoáng và cởi mở hơn nhiều, cộng thêm cái tính kiêu ngạo bẩm sinh, coi trời bằng vung, vô pháp vô thiên thì tuyệt đối muốn nói gì ra, cũng không thèm để ý!

Một chữ "Ngủ" này, lẽ nào là anh vì lo lắng cho cái cô gái bảo thủ, lạc hậu Lạc Khuynh Thành kia nghĩ xa xôi nên mới cố ý sửa lại, nào ngờ, cô vẫn cứ thẹn thùng như thế, đến cả chiếc cổ thon dài cũng nóng hổi lên ? !

Cô nhóc này, da mặt quá mỏng, sau này cần phải dạy dỗ nhiều thêm...

"Tôi còn có thể lưu manh hơn, có muốn nghe không?"

"Không!"

Gần như lời anh vừa dứt, cô lập tức gầm rú lên, gấp gáp kiễng mũi chân, bưng kín miệng German miệng, ngực hơi phập phồng vì tức giận, nhưng phần nhiều là vì ngượng...

"Quỷ lưu manh! Già sắc lang! Anh không xấu hổ nhưng tôi có, không được nói! Từ nay về sau không được nói nữa!"

Một câu mệnh lệnh Lạc Khuynh Thành thốt lên yêu cầu đối phương vừa đặt lên đầu môi, cô thậm chí cũng không ý thức được, từng câu từng chữ tự nhiên phát ngôn ấy đã hoàn toàn khóa chặt vận mệnh, tương lai của mình với anh...

"Em ngoan một chút thì tôi đâu cần phải lo lắng."

Nghe rõ rồi chứ....

Nắm lấy đôi bàn tay mềm mại, ép buộc nó vòng lên ôm lấy cổ mình, German thản nhiên ôm cô hướng về phía giường...

Nằm ngửa ở đầu giường, giữ chặt vòng eo Lạc Khuynh Thành, ép cô phải ngồi lên vị trí gần bụng, hành vi bá đạo của German, chỉ có hơn, không có kém.

"Nói cho tôi biết, em đang giận vì những lời tôi nói với Erwin?"

German là người thông minh, dù Lạc Khuynh Thành không nói rõ ngoài meiengj, nhưng có thể suy đoán được thông qua những lời giận dỗi khác thường của cô, chung quanh đều tóm gọn bằng hai chữ "đồ chơi", đương nhiên anh hiểu cô đang ám chỉ cái gì, có lẽ cô rất phẫn nộ với cách hình dung này, tựa như bị gông xiềng kiềm kẹp khóa chặt tự do cô, mà nó, chính là thứ cô yêu thích nhất.

Bị bắt nằm sấp lên người anh, cái ôm cường thế như muốn chiếm giữ cho riêng mình, rất nhanh đã làm cô thấy khó thở. Lạc Khuynh Thành đã ngại càng thêm ngượng, dùng cánh tay chống lên lồng ngực săn chắc của anh, kéo khoảng cách của hai người xa một chút, cô quay đầu sang một bên, né tránh ánh mắt sắc bén của anh, hơi cắn môi thể hiện rõ sự oan ức và khổ sở của mình.


Nhưng, cô nhóc này không phải là rất thông minh sao? Không phải tự xưng là thiên tài nhưng ít ra cũng phải biết anh đang diễn trò chứ?

Huống chi, ngay từ đầu đây chỉ là một màn kịch, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì, rốt cuộc đã hiểu lầm cái gì?

"Em cũng tin sao? !"

Âm thanh lạnh như băng lộ ra vẻ cười cợt, nếu không phải vì cô đang giận thì anh thực sự muốn cười nhạo vào mặt cô một phen!

"Cô bé, em ngốc thật! Tôi chỉ cố ý dụ hắn vào tròng, em đã hiểu chưa?"

Lẽ nào cô không phát hiện ra, nay khi tính mạng của cô bị đe dọa, anh đã có chút hoảng hồn?

Erwin là một người luyện võ, chiêu thức không tồi, ở khoảng cách gần như vậy, nếu không nói những lời để khiến đối phương thất thủ, thì chỉ bằng chút bản lĩnh của hắn, cô tuyệt đối sẽ bị hắn cho một phát súng chí mạng, cho dù anh có phát huy tốc độ phản xạ nhanh đến mức tối đa, cũng không khống chế được hậu quả!

"Nhưng sao tôi lại cảm thấy anh nhân cơ hội đó mà nói ra suy nghĩ thật của mình? Anh đóng kịch cũng rất thật nữa, anh có biết, ánh mắt của anh lạnh lùng đến mức nào, khinh bỉ đến mức nào không, anh diễn kịch giống đến nỗi có thể khiến người khác tổn thương! Còn khẩu khí lúc ấy nữa, rất xa cách, máu lạnh! Theo tôi thấy, những lời anh nói chính là sự thật, chẳng qua trùng hợp lừa được cả Erwin !"

Nhớ lại một màn đả thương người lúc đó, tâm trạng Lạc Khuynh Thành lại một lần nữa chùn xuống, ngọn lửa bất diệt bắt đầu bùng cháy, tay bấu chặt bộ quân trang trên người German đến nhàu nát.

Có lẽ, chính là vì một câu "Em ngốc thật" từ miệng anh khiến cô đang chìm đắm trong hắc ám bỗng nhiên tìm thấy đưa ánh sáng của hy vọng, trái tim lạnh giá như được sưởi ấm, hơn nữa, cô còn tham lam thứ cảm giác này nhiều hơn cho nên cô mới thẳng thắn bộc bạch những gì mà cô quyết tâm giấu kín tận đáy lòng.

"Vì sao tôi không tin anh ư? Anh chưa bao giờ đối xử hòa nhã với tôi, luôn bắt nạt tôi, hơn nữa tôi cảm thấy anh chẳng qua chỉ coi tôi là món đồ chơi như anh nói! Còn, còn cái gì mà trên thế giới này không có người phụ nữ nào anh để ý dù chỉ là một cái tên, lạnh lùng quyết tuyệt thế kia, bảo không phải thật mới lạ!"

Thật ra, toàn bộ câu nói của anh, chỉ có câu này khiến cô bị tổn thương nhất.

Ý của anh chính là cô cùng với đám phụ nữ vây xung quanh anh đều giống nhau, chỉ là một thứ hạt bụi nhỏ bé, không đáng nhắc đến...

"Còn có, diễn là diễn, anh hung dữ làm cái gì? Tự dưng chỉ trỏ này nọ cho hắn, nhỡ đâu hắn không do dự thực hiện theo, anh có biết cảm xúc của tôi lúc đó không?"

Cô sợ chết! Hơn nữa phần nhiều là bị tổn thương! Cô căn bản không dám tưởng tượng, nếu họng súng Erwin bắn chuẩn xác vị trí đó, vậy cô...

Sợ hãi bấu chặt quân phục German, sau đó từng cú đấm vụn vặt bắt đầu tấn công lên lồng ngực anh, giống như một kiểu phát tiết cho hả giận, lại phảng phất có phần ức chế làm nũng.

Nâng bàn tay hơi chai sạn vì nhiều năm cầm súng, anh nhẹ nhàng chạm lòng bàn tay mình lên gò má cô, chậm rãi vuốt ve, mảng da thịt sáng bóng ấy thu hút tầm mắt của anh, làm cho ánh mắt anh luyến tiếc không muốn rời khỏi giây nào.

Vòm ngực âm ấm, mùi hương thơm ngát, nơi mềm mại trước ngực cô nhẹ nhàng tì vào vòm ngực anh, càng làm mắt anh bắt đầu trở nên thâm thúy u ám hơn.

Im lặng nhìn cô, ánh mắt anh sâu xa tĩnh mịch, khiến cô liên tưởng tới bầu trời đêm tuyết lạnh gắt nơi xứ Đức khắt nghiệt. Anh nhìn cô không chớp mắt khiến cô cảm thấy thiếu tự nhiên vì ánh mắt ấy, lại chẳng thấy anh có ý nói gì. Sự yên tĩnh kỳ lạ đó cứ quấn lấy hai người họ, cảm giác này khiến cô thấy không thoải mái.

Đột nhiên anh nâng tay vuốt lọn tóc lòa xòa trên mặt cô, cô hoảng hốt đờ ra không biết làm sao.Có chút mê mẩn và du dương, là giọng nói êm tai trầm thấp của anh.
"Nói xong chưa?"

Tinh tế thưởng thức dáng vẻ ngốc nghếch của cô, nụ cười ẩn giấu thấp thoáng nơi khóe môi. Phải nói cô rất ghét kiểu nói vừa như trêu đùa vừa như chòng ghẹo của anh. Cô lại định gỡ tay anh ra, nhưng liền đó lại rơi ngay vào bẫy, vừa hay bị người đàn ông tóm được một cách kín kẽ.

Lạc Khuynh Thành không hiểu sao nụ cười của anh, vừa có chút khó xử, nhưng phần nhiều là nuông chiều.

Bây giờ cô không kháng cự anh nổi, chỉ bằng chút ân cần, quan tâm của anh, cô sẽ khiến bản thân mình lún xuống vũng bùn này mất.

Xoay người đè Lạc Khuynh Thành xuống dưới người mình, German đưa bờ môi anh sát lại gần. Làn môi mỏng ấy như vô tình cũng như cố ý hời hợt lướt qua từng đường nét bên tai cô, hơi thở nóng hầm hập của anh phả vào tai cô.

"Sợ."

Một chữ duy nhất được phát ra, cô cảm thấy nó còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ, nước mắt, chầm chậm rơi xuống, ...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv