"A... !"
Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên, rạch ngang bầu trời đêm yên tĩnh.
Bỗng nhiên mở hai mắt, Lạc Khuynh Thành trong cơn hôn mê dần dần tỉnh táo lại...
Ngực kịch liệt thở dốc phập phồng, cô nhẹ đưa tay lên vỗ về trái tim mình, cố gắng trấn an nhịp đập mạnh mẽ mà hỗn loạn, Lạc Khuynh Thành đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Con hẻm tối tăm trông nhỏ hẹp mà mờ ám, nương theo ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi, cô đại khái cũng đoán ra được một ít, kiến trúc thiết kế của những tòa nhà xung quanh chỗ nàng đang đứng không phải ở Trung Quốc, ngược lại, nó lại mang đậm phong cách của châu Âu, hơn nữa rất... Retro.
Này, là thế nào? Vì sao cảm giác lại kỳ lạ đến không chân thực như thế?
Cô nhớ rõ ràng sau giờ tan tầm, cô trở về nhà, ngay khi băng qua đường trước cổng công ty thì bị một chiếc xe đột ngột chạy đến đụng phải, thật ra thì một giây trước đó ,cô vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, mắt vẫn còn mở, nhưng bỗng dưng phát hiện sắc trời u ám , mà cô chợt nằm ở một nơi hoàn toàn quái lạ?
Một tay chống trên mặt đất, Lạc Khuynh Thành chậm rãi đứng lên, nhìn xuống người mình thì phát hiện quần áo của mình cũng đã thay đổi.
Cô nhớ rõ ràng mình mặc một bộ đồ công sở, nhưng sao đột nhiên lại thành một đổi thành một chiếc váy trắng bông dài tới mắt cá chân? Hơn nữa chất liệu vải trông rất cũ kỹ, mang đậm phong cách phương Tây.
Cô đưa tay sờ búi tóc kì lạ trên đầu mình, trong lòng Lạc Khuynh Thành đột nhiên nảy sinh một dự cảm không tốt, liền hít một hơi thật sâu, lần theo con ngõ nhỏ đi ra ngoài, càng đi tâm càng cảm thấy lạnh...
Cuối cùng cũng ra khỏi con ngõ nhỏ, không biết vì nguyên nhân gì mà trên ngã tư đường lúc này người xe đi lại nườm nượp, xung quanh tràn ngập không khí vui mừng, đèn hoa giăng đầy khắp hai bên đường, có mấy gian hàng bán thức ăn mang đậm hương vị Trung Quốc. Chỉ có điều, đa số người đi đường đều là những vị mũi cao mắt xanh – kiểu người châu Âu!
Cố gắng kiếm chế cảm giác tim đập thình thịch, Lạc Khuynh Thành như rối bời chạy nhanh về phía trước, mặc dù biết hành động của mình không được lễ phép, nhưng nàng phải biết rõ được nàng đang ở đâu cũng như chuyện gì đang xảy ra xung quanh nàng, đành nâng cánh tay lên kéo vài người đi trên đường vui vẻ hỏi chuyện với một người đàn ông châu Âu...
Nhưng ngay khi đối phương vừa mở miệng, trong lòng Lạc Khuynh Thành như chìm vào bể không đáy, lâm vào tuyệt vọng! ! !
Berlin, vì sao chỉ trong phút chốc, cô có thể đặt chân lên đất Berlin của Đức? Nhưng lại là năm 1933?!
Chả trách người xung quanh cô đều mang đậm hơi thở của thập niên 19, phụ nữ với những bộ trang phục kín cổ đầm xèo rộng đàn ông thì lịch lãm với bộ âu phục đen tao nhã, nhưng kỳ lạ thay, nàng sao lại ở thế kỷ này!
Nhưng chẳng phải cái này cũng là một chuyện may mắn với nàng sao? Vốn nàng rất muốn đến Đức để học sâu về ngành phiên dịch, nhưng ở cái thể kỷ này, chỉ sợ không biết tương lai mình sẽ về đâu ...
Tâm trạng Lạc Khuynh Thành trở nên u ám, mà ông trời dường như cũng thấu hiểu tâm tình nàng, bỗng dưng nổi lên trận mưa to, không người thân, không nhà ở, lang thang giữa một bầu trời lạ lẫm, lê bước dưới cơn mưa như trút.
Trước cổng chính khách sạn Caesar Hove, bóng dáng một người đàn ông với bộ quân phục đen đột nhiên đi ra...
Hắn giẫm lên ánh sáng le lói của đèn đường thản nhiên, lạnh lùng vững bước bước vào bóng đêm, dáng người rắn rỏi, vẻ mặt đạm mạc.
Người đàn ông mang trong mình khí chất vương giả cao ngạo, chỉ trong chớp mắt với sự tồn tại và xuất hiện của hắn đủ khiến cho sắc màu xung quanh trở nên u ám. Thân hình cao lớn cùng với khuôn mặt dường như vô cảm với thế giới, cái cằm sắc nhọn làm bật lên sự cuồng nhiệt kiêu căng của hắn. Dưới màn mưa đêm u tối le lói thứ ánh sáng vàng từ ngọn đèn đường, gương mặt kiên cường mà lạnh nhạt, từng góc cạnh đường nét trên mặt lạnh lùng lạ thường, giống như là một người máy không có tình cảm nhân loại.
"Trưởng quan, đường xá rất trơn, ngài cẩn thận một chút."
Tên quản lý khách sạn lẽo đẽo theo sau người đàn ông với ý cười rạng rỡ trên mặt nhỏ giọng lên tiếng nhắc nhở, Ông nghĩ nếu có thể nói vài câu khiến người đàn ông trước mặt hài lòng, địa vị của hắn sẽ không chỉ dừng lại ở chức vụ quản lý.
Người đàn ông lạnh lùng không nói, chỉ ặng lẽ đi về phía góc đường, mà cùng lúc đó, có một bóng dáng thon gầy đang từ từ bước ra khỏi góc tối nơi hẻm nhỏ, là Lạc Khuynh Thành...