Biển số xe k-0001 Mercedes vững vàng chạy trên con đường cái rộng lớn, bên trong xe là một dáng người đàn ông rắn rỏi, lười biếng nhắm mắt ngồi tựa đầu ra sau thành xe, khuôn mặt lạnh lùng ẩn sau bộ quân trang, lạnh nhạt, mơ hồ tựa như làn sương sớm nhưng không hề có sự nguy hiểm hay uy hiếp. Có thể là vì có sự hiện diện của người nào đó đang nằm trong ngực hắn, hai tay dịu dàng ôm lấy cơ thể yêu kiều nhỏ nhắn, mềm mại của cô gái khiến cho khối băng trong tim hắn dần dần tan chảy...
Giống như một bức tranh tuyệt đẹp, xuyên thấu qua cửa xe, tựa như một vị nữ thần mặt trời chỉ có thể đứng xa để ngắm chứ không dám vọng tưởng chạm vào, phảng phất như ngoài hắn ra thì không kẻ nào có đi can đảm để làm vậy.
Cô gái ngủ rất ngon lành, sở hữu một dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp tinh tế, môi mềm phiếm hồng, hàng mi như mực vẽ. Vẻ đẹp ấy khó miêu tả thành lời, mềm mại mà đáng yêu, diễm lệ mà không thể đến gần, mái tóc dài đen mượt cột đơn giản giờ hơi rối tung lại càng khiến cô trông trở nên quyến rũ, kiều mỵ một cách bất nguyên tắc, như một chú mèo lười, mềm mại trong lồng ngực chủ nhân nó, cả người cô tản ra một loại hơi thở nhẹ dịu khiến cho tảng băng nhất quán lạnh lùng như hắn cũng phải phá lệ mà ấm áp...
"Thượng tướng, đã đến nơi rồi ạ."
Mercedes chậm rãi tiến vào cửa một tòa nhà cao tầng rồi ngừng lại, âm thanh bình tĩnh không chút gợn sóng của tên lái xe vang lên. Trong toàn bộ quá trình hắn đều ngồi với một tư thế thẳng đứng, có động cũng không dám dù chỉ là một động tác gãi ngứa, ánh mắt càng không dám nhiều chuyện nhìn tất cả diễn biến phía ghế sau xe, sợ rằng chỉ cần liếc mắt một cái thì. . .
Hắn còn là lính của German, vì tham gia một khóa huấn luyện khắc nghiệt cho nên bất kỳ thời điểm nào hắn luôn giữ dáng vẻ nghiêm túc, không có bất cứ lơ là!
Rũ đôi mắt xuống, mặt German không chút thay đổi quét qua Lạc Khuynh Thành...
Cánh tay buông lỏng, vốn German muốn thô lỗ ném Lạc Khuynh Thành nằm xuống chỗ ghế ngồi, nhưng vì nhìn thấy gương mặt không chút phòng bị, lại có điểm đáng yêu của cô khi ngủ khiến hắn không tự chủ mà nhẹ nhàng đặt nàng xuống. . .
Ánh mắt trở lại với vẻ cao ngạo và lạnh đạm, đặt Lạc Khuynh Thành thoải mái ngồi yên trên ghế sau rồi vươn tay đẩy cửa.
Đôi chân dài đưa ra ngoài cửa, German vừa bước xuống xe thì một trận gió lạnh lập tức ập vào người, xuyên qua thân mình cao lớn của hắn len lỏi vào khoảng rộng bên trong xe, đánh úp đến Lạc Khuynh Thành. . .
"Ưm" một tiếng, hai tay vô ý thức khoanh lại trước ngực, mắt vẫn nhắm như muốn chìm sâu trong giấc mộng, theo bản năng Lạc Khuynh Thành rụt người lại. Vừa hay một màn này lại lọt hết vào mắt của German, trong mắt hắn chỉ toàn là sự yêu kiều yếu ớt của cô.
Mùa đông ở Nước Đức rất lạnh, mà thể chất của cô lại quá yếu so với phụ nữ ở phương Tây, thêm nữa quần áo cô mặt trên người, vốn đã rất đơn bạc mỏng manh, giờ chuyện không chịu nổi lạnh cũng là điều đương nhiên.
Một tay nâng lên, chạm lấy cúc áo trên áo choàng ngoài, German đang định mở nó ra thì lại bị một thế giới tuyết trước mặt đập vào, khiến hắn không khỏi ngứa mắt. . .
Một giây sau, cứ như thể không có gì xảy ra, mà động tác vừa rồi của German chỉ xem như là đang sửa sang lại nếp gấp mà thôi.
"Phanh" – mạnh mẽ đóng cửa xe lại, bước chân vững vàng in dấu trên mặt tuyết, German đi nhanh về phía trước, dáng vẻ của hắn vô cùng hấp dẫn, ngay mỗi đường nét trên con người hắn đều toát lên phong thái ưu nhã cùng cao quý. . .
"Thunder, cậu xác định cứ để cô ấy ở trong xe sao?"
Đi theo sau German, Gavin hơi nghi hoặc lên tiếng hỏi...
Đây là nơi ở của thủ tướng, nếu như cô gái nước ngoài này tỉnh dậy, trường hợp bị phát hiện, hay xuống xe chạy loạn xạ thì cái tội danh này, chỉ sợ dù có là thượng tướng thì cũng không gánh nổi!
" Cô ấy không ngốc như cậu tưởng."
Đôi mắt sâu thẳm kia toát lên vẻ tà mị, mê hoặc lòng người, môi mỏng cong lên một đường cong hoàn mỹ. German thản nhiên buông một câu nói, giọng điệu cực kỳ tự tin, chắc nịch, tựa như hắn rất tin tưởng Lạc Khuynh Thành. . .
Nhưng trên thực tế, đúng là thế thật. German được mệnh danh là người đàn ông có năng lực phán đoán đặc biệt, đôi mắt màu lam như sông băng kia, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu được lòng đối phương, đôi mắt sắc bén mà nguy hiểm tột cùng.
Hơn nữa, tiếp xúc với cô chỉ qua một buổi tối, German biết chắc Lạc Khuynh Thành là một cô gái thông minh, cho dù có liều mạng muốn chạy trốn cũng không ngốc đến mức hành động ở một nơi cấm kị như đây! !
Đương nhiên, có đôi khi cô trông rất ngốc nghếch, giống như lúc cô ở trước sảnh lớn quán rượu, có lẽ, là vì chưa đủ hiểu bản chất và tác phong của hắn. . .
"Trông coi cô ấy cẩn thận ! Nếu tỉnh dậy thì nói với cô ấy đây là đâu."
Đầu cũng không thèm quay lại, chỉ nhướng mày lạnh giọng buông một câu. Thân hình rắn rỏi của German hòa cùng với vài tia sáng mặt trời chiếu rọi, giẫm đạp những bông hoa tuyết trên nền tuyết trắng xóa, vẫn cứ hắc ám, âm trầm như vậy...
***
"Thunder, cuối cùng nguyên thủ quốc gia đã lên nắm chính quyền, tương lai của chúng ta, tiền đồ của chúng ta, phải nói là không có điểm dừng!"
Thoải mái ngồi trên chiếc ghế da xa hoa, một người đàn ông với đôi chân to vắt chéo đặt tùy tiện lên bàn, vẻ mặt lười nhác mang chút hưởng thụ. . .
Tên hắn là Hobart -Von Antonio, là một trong những thành viên có quân hàm tương đối quan trọng trong Đảng Vệ quân, vị trí, tước hiệu so với German , dĩ nhiên thấp hơn một cấp, đó là trung tướng.
"Xem ra, gia nhập vào Đảng Vệ quân đúng là quyết định sáng suốt! Thật sự phải cảm ơn cậu, Thunder, lúc trước nếukhông nhờ có cậu, làm sao tôi có thể biết đến cái lực lượng hùng hậu như Đảng vệ quân được ."
Nâng ly rượu, nghiêng đầu nhìn về phía German, cặp mắt của Hobart thản nhiên tựa đóa lan tử, ý cười tràn đến đáy mắt, biểu lộ hết sự hài lòng và thoải mái của mình. Ngoài mặt thì tỏ ra mình là một con người dễ tính, hòa đồng, nhưng trên thực tế thanh danh của hắn cũng chẳng tốt đẹp hơn German là bao, vì thế, người đời đặt cho hắn một cái tên là... Biến thái!
Hobart có được danh hiệu này bởi vì cách hắn biểu hiện bên ngoài với bản chất bên trong của hắn hoàn toàn khác biệt.
Nụ cười thân thiện đặt nơi khóe môi, dụ hoặc đối phương không tự chủ được mà muốn tiếp cận, nhìn thì trông hiền lành vô cùng, nhưng một khi đã tra tấn người thì thủ đoạn tàn bảo đến không ngờ, thậm chí có thể dẫn đến tử vong, ấy vậy mà trên môi hắn vẫn giữ nguyên nụ cười máu lạnh, thật sự quá biến thái ! ! !
"Khách khí."
Một tay nhẹ nâng cao chân ly rượu, một tay kia đút vào túi quần, thân hình to lớn miễn cưỡng dựa vào cửa sổ, German cũng không buồn nghiêng đầu nhìn về phía Hobart, âm thanh vẫn lạnh nhạt như trước vang lên.
"Nếu thật lòng muốn cảm ơn, thì phải có thành ý!"
Đôi mắt màu xanh lam thản nhiên hướng ra ngoài cửa sổ, môi mỏng cong lên hình cánh cung sắc bén...
Một nụ cười không hề nhiệt tình, cũng không một chút chân thành, khóe môi hắn chỉ nhếch lên nụ cười mang ý mỉa mai nhè nhẹ , chỉ hờ hững như nước chảy.
Nghe thì cứ như một câu nói giỡn, nhưng trên thực tế, không hề đơn giản như vậy, một câu đó của German tựa như một cú đấm chí mạng vào mặt Hobart.
German và Hobart quen biết nhau cũng khá lâu. Ngoài mặt thì cứ ngỡ như " hợp tình, hợp tính", nhưng trên thực thì thì hoàn toàn ngược lại bởi vì, ngay từ đầu Hobart đã không hề nể phục German.
Hobart là một kẻ vô cùng tự cao tự đại, hắn cảm thấy chỉ có hắn mới là giỏi giang nhất, nhưng còn German, bất kỳ hắn ở đâu, làm gì đều giỏi hơn hắn một bậc, điều này khiến cho Hobart cảm thấy thất bại vô cùng, càng không chịu cam lòng.
Bởi vậy hàng năm từ tận đáy lòng Hobart luôn cất giấu một nổi nghẹn đắng mang tên "German", cho dù hắn có làm cái gì cũng muốn phân tranh cao thấp với hắn ta, thậm chí cả việc hắn tham gia vào Đảng Vệ quân, cũng là bởi vì muốn so tài hơn thua. . .
Nhưng, nhiều năm trôi qua, kết quả vẫn không thay đổi, hắn vẫn không thắng nổi German, ngay cả quân hàm, cũng cao hơn hắn một bậc!
Về việc Hobart luôn giấu diếm loại tâm tư đó, người khôn khéo như German làm sao lại không nhìn ra?
Chỉ là, hắn không thèm quan tâm thôi!
German cũng là một người đàn ông cực kỳ tự phụ, hắn thích những thứ gì có tính khiêu chiến, hơn nữa cũng không e ngại bất cứ nguy hiểm gì,
Hobart muốn hơn thua với hắn, vậy thì việc gì hắn lại không ra tay thỏa mãn hắn, cũng như giúp cho cuộc sống của hắn cũng đỡ phải trôi qua nhàm chán! !
Mắt thấy German không thèm liếc nhìn hắn, Hobart thật sự bị thái độ của hắn chọc tức đến điên người, hai tròng mắt trừng lớn như muốn nổi quạu, từng tia máu lộ ra rõ ràng. Có điều chỉ trong nháy mắt, hắn nhanh chóng che giấu, khôi phục về bộ dạng bình thản vốn có. . .
"Ngoài cửa sổ có cái gì đáng để cậu nhìn mãi như vậy! ?"
Đứng lên, chậm rãi bước đến đứng bên cạnh German , cùng đưa tầm mắt mình theo tầm mắt hắn hướng ra ngoài cửa sổ. . .
Hobart buồn bực vô cùng, có cái gì đáng để xem ngoài một vùng tuyết trắng xóa bao phủ với mấy chiếc xe con đậu bên ngoài, chả có gì đặc biệt hấp dẫn đến mức phải nhìn cả!
"Cậu không biết tuyết rơi rất đẹp sao?"
Một màu trắng thuần túy, rất sạch sẽ, tựa như cô gái phương Đông nào đó đang say giấc nồng bên trong xe, cô như một thiên sứ hạ phàm, sinh ra là để bị nhiễm bẩn bởi hắn, từng chút, từng chút một...
Môi hắn vô thức nhếch lên một nụ cười vô cùng tà mị. Ẩn dưới những sợi tóc dày chính là cặp mắt hẹp dài của hắn đang loé lên tia nguy hiểm, hắn chậm rãi thu đi vẻ ưu tư của mình, chuyển mắt nhìn về phía Hobart, tao nhã giơ ly rượu, tỏ ý kính mời.
Hobart cũng khẽ mỉm cười, giơ ly rượu lên cạn cùng German, âm thanh chói tai của tiếng thủy tinh va chạm vang lên trong không khí,. . .
"Tôi không ngờ nha, một Thượng tướng máu lạnh, một sĩ quan được thủ tướng trọng dụng lại có tính cách giống đàn bà – thích ngắm tuyết đấy! ?"
Hobart vừa chạm ly xong đầu hơi ngẩng lên "Ha ha" cười to, không chút khách khí chế nhạo German. . .
Không chút quan tâm đến một câu trào phúng của Hobart, chỉ nhún vai quay đầu lại, một lần nữa đặt tầm mắt mình hướng về phía chiếc xe có biển số k-0001 hiệu Mes, German từ tốn nhấp một ngụm rượu, gương mặt vẫn hững hờ, lạnh lùng như trước, nhưng sắc mặt tựa như cũng có chút dao động. Đôi mắt cương nghị phản chiếu hình bóng của vài bông tuyết rơi trên đường càng tăng thêm vẻ đẹp vốn có.
Nhưng đôi mắt của hắn chợt càng trở nên sầm lạnh hơn trước, lặng lẽ có rút lại!
Bởi vì, Lạc Khuynh Thành đã tỉnh...
Lông mi chớp động, lấy tay chống đỡ thân mình, Lạc Khuynh Thành chậm rãi ngồi dậy.
Theo bản năng cô đưa tầm mắt có hơi mông lung của mình tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của German. . .
Khắp nơi chỉ một màu nắng nhạt chiếu rọi vào xe, đầu óc Lạc Khuynh Thành từ trạng thái mơ hồ đã bắt đầu thanh tỉnh khi phát hiện không có đối tượng ở đây!
Hắn ta không có ở đây, sao lại không có ở đây! ?
Hai mắt trở nên sáng ngời, theo bản năng Lạc Khuynh Thành đương nhiên là muốn chạy trốn, cả người nhẹ nhàng nghiêng một góc 45 độ, khẽ khàng đưa tay về phía cửa xe, rồi đột nhiên, cô cứ có cảm giác có một cặp mắt sắc bén nào đó ở xa xa trên tòa cao ốc kia lạnh lẽo quan sát mọi động tĩnh của cô!
Loại cảm giác này không khác gì là ánh mắt hắn đang đặt lên người cô, cảm giác quen thuộc nảy sinh, trái tim lập tức co rụt lại, Lạc Khuynh Thành ngẩng đầu lên, quả nhiên không ngoài suy đoán, lọt vào mắt cô là đôi mắt lạnh lẽo đầy quen thuộc của ai đó.
Tuyết trắng rơi giữa nền trời ảm đạm với chút tia sáng nhàn nhạt, cô nâng mi lên, còn hắn thì rũ mi xuống, hai đôi mắt ấy trong một khoảng thời gian nhất định đã gặp nhau, khoảnh khắc ấy, ngỡ như hình ảnh của đối phương ngưng đọng trong con ngươi sâu thẳm, là vĩnh viễn.
Nhưng nói thì dài như xảy ra lại chỉ trong chớp mắt, bởi vì giây tiếp theo, Lạc Khuynh Thành liền lập tức đẩy cửa xe, nâng bước chạy ra ngoài!
P/s: CHời ơi...chạy luôn trước mắt anh kìa, cô can đảm lắm...để xem chương tiếp theo chị chạy có thoát k, anh sẽ xử chị ra sao nhá....há há há....