Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 158: Tuyệt Vọng Của Cô, Anh Chết.



Edit: Diệp.

Nhìn Lạc Khuynh Thành chăm chú, dưới đôi lông mi dáng dấp dày đặc kia, con ngươi German lộ ra băng hàn nguy hiểm…….

Lạc Khuynh Thành vốn là một người quật cường, những ngày này trong lồng ngực vẫn luôn kìm nén một hơi, hôm nay, sau khi nghe thấy lời Lạc Ngâm Tích nói, đáy lòng cô tựa như là dựng lên một khối sáng như gương, lập tức liền hiểu rõ dụng ý của German, vốn là lo muốn chết, lại cứ không thể hiểu nổi tính tình này của anh, làm sao cô có thể tiếp tục nhịn xuống được? Làm sao cô có thể sẽ còn tốt tính đối đãi được?

Bởi vậy, nghe giọng điệu cao cao tại thượng kia của anh, oán giận Lạc Khuynh Thành vẫn luôn đè nén trong ngực, giống như củi đốt chồng chất rất cao, "Đằng" một cái toát ra đốm lửa, không tới giây lát, liền theo đó bày ra liệu nguyên chi thế (*)…….

(*) Đại khái là lửa cháy ra đồng cỏ.

"Vì sao tôi không dám? Hiện tại tôi không còn cái gì nữa, còn có cái gì đáng sợ? Giết chết tôi? Hẳn là anh biết, hiện tại tôi không sợ nhất, chính là chết!!"

Mở to đôi mắt trừng mắt German, Lạc Khuynh Thành yên lặng nhiều ngày, rốt cục cũng hoàn toàn bạo phát, dùng hết sức lực toàn thân, thoáng giãy dụa một cái, cô liền muốn trả vòng tay về, cái đó cô dám!

Không biết làm sao, hiện tại thân thể cô rất yếu, một cái động tác đơn giản như thế, cô lại mệt mỏi đến tứ chi như nhũn ra, nhất là tay, ở trong chớp mắt dùng lực hất German ra ấy, vậy mà đang phát run?

Phát run thì phát run đi, dù sao nghỉ ngơi sẽ liền không sao, nhưng mà ai biết, tay run một cái, cô liền không nắm chắc cái vòng tay kia, mắt thấy nó liền như thế, không hề báo trước bị quăng ra ngoài......

Ở giữa không trung bay lên một đường cong tuyệt vọng, ngay sau đó, ở trong tầm mắt kinh hoảng của Lạc Khuynh Thành, vòng tay rơi xuống đất, "Bộp" một tiếng, vỡ vụn hai đoạn.

Một tiếng kia, truyền vào trong tai, German cảm thấy, thật ra anh nghe được, là âm thanh…. Cõi lòng mình tan nát.

Trái tim của anh, trái tim vững như đá hoa cương kia, lại sẽ yếu ớt giống như cái vòng tay này, rơi một cái liền vỡ!

Lúc trước, anh trịnh trọng đeo vòng tay vào trên cổ tay của cô như vậy, thành kính như đang thề non hẹn biển, rõ ràng cô cũng biết, làm sao còn có thể dễ dàng liền vứt bỏ nó như vậy?

Thứ cô ném có phải chỉ là một cái vòng tay thôi đâu, đó rõ ràng, chính là trái tim anh!!

"Tôi…...."

Tôi không phải cố ý.

Nhìn vòng tay, lại nhìn về phía German, Loading...

Trong đầu nhảy ra câu nói này, đi tới bên miệng nhưng không có nói ra, cắn môi, đáy mắt Lạc Khuynh Thành, có một tia hoảng, cũng có một tia hối hận…...

Là lỗi của cô, không có cầm chắc vòng tay, nhưng mà anh cũng không nên không hiểu thấu mà hung cô nha!

Đôi mắt sắc bén trực tiếp bắn về phía Lạc Khuynh Thành, màu sắc con ngươi của cô vẫn giống như lúc trước, thuần túy đến không có một chút tạp sắc màu đen nào, giống như là trân châu đen được bị nước mưa cọ rửa qua, rất đẹp, rất sáng, thế nhưng là German vẫn thấy được một tia khác thường từ nó...…

Anh coi trọng cô như vậy, tất cả của cô cơ hồ đều đã được anh in dấu vào đáy lòng, cho nên, biến hóa rất nhỏ đi nữa, cũng không thể trốn được đôi mắt anh, German biết, cô không vui vẻ như trước kia.

Dù cho cô liều mạng muốn chạy trốn giống như trước kia, cũng kháng cự anh như thế, nhưng trong mắt cô có sức sống, nhưng lại chưa bao giờ từng biến mất, chính là những ngọn lửa nhỏ dường như có được sinh mệnh kia, bắt lấy trái tim anh, cũng là nguồn gốc ban đầu, kích thích anh cầm tù cô......

Nhưng là bây giờ, nó lại biến mất, nó vẫn sẽ động, sẽ phát sáng tỏa sáng, nhưng nó không có sức sống như ngày thường, chỉ còn lại bản năng sinh tồn mà thôi, Lạc Ngâm Tích nói rất đúng, cô bây giờ, giống như là một cơ thể sống nhưng người chết, dù cho có sinh mệnh, cũng không có đang sống thật sự.

Anh muốn cô lại tồn tại linh động lần nữa, anh muốn nhìn thấy bộ dáng linh khí bức người của cô, thế nhưng là đều không thấy, không thấy!

(*) Linh khí: hiểu biết; năng lực phân tích, giải thích vấn đề; năng lực thần kỳ.

Thật sự là đáng buồn, rõ ràng đây là nguồn gốc anh muốn hủy diệt, hiện nay, lại trở thành khát vọng anh muốn có được nhất......

Chúc mừng mày, German, mày thành công hủy cô ấy đi, thế nhưng là vì sao, anh lại không có chút vui sướng mảy may nào, ngược lại, bi thương như hải triều, đang từng đợt từng đợt vọt tới phía anh. Đó cũng không phải sóng lớn, cũng không phải trong khoảnh khắc liền có thể quật ngã anh, nhưng nó cứ đến, lại khiến cho đau khổ lan tràn từng chút từng chút một, cho đến cuối cùng, mới vùi lấp cả người anh. Loại cảm giác đau đớn thê thảm này, còn không bằng lập tức bị quật ngã đi! Bởi vì, đó chính là lăng trì! Khiến cho anh đang sống bị tra tấn đến chết!

Trái tim bị nắm chặt từng chút từng chút, đau đớn đánh úp lại, cuối cùng lại đau đến ngay cả hít thở cũng khó khăn, nhắm mắt lại, đem đau khổ đều dấu đi, thời điểm lại mở ra lần nữa, đôi mắt của German, khôi phục như trước, không có chút gợn sóng nào.

"Hiện tại em, thật sự hận tôi hận đến tình trạng như thế?"

Ánh mắt vẫn nhìn về phía Lạc Khuynh Thành như thường, trong âm thanh của German, nghe không ra bất kỳ một cảm xúc gì, chỉ có chính anh biết, duy trì nó, hao hết, là sức lực suốt đời anh!

Anh là đàn ông, cho dù bi thương, cũng không thể thút thít kêu rên giống như đàn bà, có đau thì nhẫn nại là được, dù sao anh cũng không phải chưa từng bị đau......

"Anh nói cho tôi biết trước, có phải là Lucy vốn nên trả giá lớn hơn nữa, lại bị anh ngăn trở?"

Lấy tính cẩn thận của Thiếu Đình, không có khả năng sẽ lỗ mãng xuyên phá chuyện này, trừ phi có mục đích, mà cho dù là cái thời đại này, phương Tây vẫn là khu vực có pháp chế cực kỳ nghiêm cẩm như cũ, nếu thượng cấp đã biết, nếu không phải Thiếu Đình không kiên trì, há chỉ một câu xin lỗi của Lucy liền có thể chấm dứt?

"Shirley nói cho em?"

Đáng chết! Anh đã sớm biết người phụ nữ kia không đáng tin! Hết lần này đến lần khác Lệ Thiếu Đình tên hèn nhát kia vẫn nói cho cô ta!

Mặc dù German không có phủ nhận, nhưng mà chỉ một câu này, đối với Lạc Khuynh Thành mà nói đã hoàn toàn đủ rồi......

Trái tim đang xoắn lấy phát đau, nhìn chòng chọc vào German, Lạc Khuynh Thành đau đến ngay cả lông mi cũng đang run rẩy, tuyệt vọng ở sâu trong nội tâm, dâng trào mà đến.

Thật sự là anh! Vậy mà thật sự là anh!?

"Là chính tôi đoán được."

Cắn răng, nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau, Lạc Khuynh Thành lựa chọn tận lực cách xa anh một chút, không biết có phải là bởi vì một loạt động tác mệt mỏi này hay không, ngay cả âm thanh của cô, cũng đang phát run......

"Tôi vẫn luôn thấy lạ, tính tình của Thiếu Đình ổn trọng, chắc chắn sẽ không làm việc lỗ mãng, nếu như anh ấy làm, tất nhiên là sẽ có nắm chắc, thế nhưng là anh ấy làm lớn chuyện này, nhưng lại đồng ý chỉ cần một câu xin lỗi của Lucy, trả giá nhỏ như thế, căn bản không đáng để anh ấy hao phí sức lực lớn như vậy, lúc ấy tôi liền đoán, hẳn là có mục đích, tôi cũng từng nghĩ, là vì anh."

Khóe môi cong lên một vòng cung, nửa là đắng chát nửa là đau thương, giờ khắc này Lạc Khuynh Thành, thực sự đối với German hoàn toàn thất vọng rồi, cũng……. Tuyệt vọng.

Thật đáng buồn cho cô, vậy mà còn nghĩ đến, có lẽ qua mấy ngày nữa anh liền sẽ báo thù, cô nhịn thêm một chút là được, nhưng anh lại, anh lại không chỉ có không hành động, thậm chí còn đi giúp Lucy!?

Ha ha, quả nhiên là cô buồn cười đến cực điểm!

"German, anh biết không? Ngay ở vừa rồi, thời điểm anh còn chưa vào cửa, tôi còn đang không ngừng nói chuyện giúp anh, thuyết phục chính tôi, phải tin tưởng anh, anh sẽ không đối xử tàn nhẫn với tôi như thế, thế nhưng kết quả là, cuối cùng vẫn là tôi sai rồi."

Là lỗi của cô, cô ngốc, không nên ở sau khi bị anh tổn thương đến tình trạng thương tích đầy mình còn lựa chọn tin tưởng anh, trên thế giới này, kẻ tàn nhẫn với cô nhất, thật ra chính là anh!!

"Không, Khuynh Thành, em......."

"Câm miệng!"

Một tay chống cái bàn, một tay kia che ngực, ngẩng đầu, cả người Lạc Khuynh Thành đều đang phát run......

"German, Lucy là người giết chết con anh! Làm sao anh còn có thể đi giúp đỡ cô ta? Làm sao anh còn suy nghĩ muốn che chở cô ta?! Hơn nữa tôi mới là người trong cuộc, người có quyền quyết định nhất hẳn là tôi mới đúng, tôi cũng chưa lên tiếng, anh và Lệ Thiếu Đình dựa vào cái gì liền tự tiện làm chủ giúp tôi? Xin lỗi? Xin lỗi có thể đền cục cưng lại cho tôi không? Anh thật sự coi tôi là người chết, không có tình cảm không có cảm giác sẽ không đau nữa phải không? Một câu xin lỗi là có thể xoa dịu tất cả nỗi đau của tôi à?!"

Nổi trận lôi đình gào thét, Lạc Khuynh Thành tức đến hít thở cũng khó khăn, chống đỡ thân thể, cực kỳ gian nan bước lên tiến về phía German, nâng tay lên, cô lại một lần nữa, quăng anh một chưởng.

Thật ra không nặng, lại đã dùng hết sức lực toàn thân cô, lòng bàn tay chấn động, cô lảo đảo liền sắp ngã về sau, may mắn là được German nhanh chóng nắm lấy, cánh tay sắt vòng lên bờ eo của cô, anh không nói một lời, chỉ dùng lồng ngực của anh, vì cô mà chống đỡ cả thiên hạ, nhưng mà, lại không phải thứ cô muốn, ít nhất, không phải là bây giờ......

"Anh cút đi! Không được đụng vào tôi!"

Bỗng nhiên tránh ra từ ở giữa cánh tay German, giống như là bị mãnh thú hồng thủy xâm nhập, Lạc Khuynh Thành phản ứng cực lớn lui về phía sau......

"Anh không giúp tôi báo thù thì thôi đi, vì sao còn muốn ngăn cản? Vì sao còn muốn hủy cơ hội duy nhất của tôi đi? Anh biết rất rõ ràng là, dựa vào năng lực của một mình tôi, căn bản không thể nào đụng đến Lucy; anh cũng biết rất rõ ràng, tính cách của tôi, hận nữa cũng không làm ra chuyện tàn nhẫn nào, cái này vốn hẳn là cơ hội tốt nhất có thể khiến cho Lucy phải nhận trừng phạt, lại bị tự tay anh hủy mất! Đáng giận nhất chính là tôi, tôi lại chính là một quân cờ để anh lợi dụng kia!"

Mạnh mẽ kiềm chế cái đầu đang choáng váng, hô hấp của Lạc Khuynh Thành cực kỳ dồn dập, lại chưa từ bỏ ý định nói tiếp, cô đau quá, nếu không để cô nói nữa, cô sẽ nghẹn chết!

"German, không nên xem tôi như đồ đần, đừng tưởng rằng tôi sinh bệnh thì sẽ không biết phán đoán! Anh làm như vậy, đơn giản chính là đang lợi dụng việc này đi lấy lòng Lucy, không, phải nói là lấy lòng Percy, chẳng lẽ, tiền đồ danh lộc thật sự quá quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức ngay cả cái chết của đứa bé cũng muốn đi lợi dụng? Bé đã chết rồi! Anh cứ không thể để cho bé trôi qua an ổn một chút ở cái thế giới khác sao?!"

Bất kể điểm xuất phát của German ra sao, hành động lần này của anh, quả thật tổn thương đến Lạc Khuynh Thành, triệt triệt để để tổn thương thấu cô, mà anh, cũng biết rõ điểm này, cho nên anh vẫn luôn không có lên tiếng, mặc cho cô đánh chửi phát tiết......

Nhưng thật sự là anh không nghĩ tới, cô vậy mà thông minh đến loại cảnh giới này! Lại từ một chi tiết rất nhỏ, đã tìm ra dụng ý của anh đến thấu triệt như thế!?

Không sai, đúng là anh muốn mượn việc này chiếm được tin cậy của Percy, như vậy hành động tương lai mới có thể thành công, nhưng mà cô vẫn nhìn lầm anh rồi, bởi vì, anh không phải vì tiền đồ danh lộc. Là đàn ông quả thật đều muốn sự nghiệp thành công, cũng có những người quả thật sẽ vì nó mà làm ra chuyện hèn hạ, nhưng người kia sẽ không phải là anh, sự nghiệp, muốn giành được cũng là bằng bản lĩnh thật sự!!

German nghĩ như thế, nhưng Lạc Khuynh Thành lại không biết chút nào, nói tiếp, giữa cô và anh, căn bản là chưa bao giờ từng giao lưu thân thiết, hiểu biết của cô đối với anh, đủ dựa vào đoán, không thể không nói, quả thật là cô thông minh, đoán đúng quá nhiều, nhưng dù cô thông minh cũng chỉ là một người, một người phụ nữ, đang hãm sâu ở trong tảo trạch thống khổ vì mất đi đứa bé, sức phán đoán hoàn mỹ chính xác đi nữa, cũng sẽ mất cân bằng, nhất là về phương diện sự nghiệp của anh, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng tiếp xúc qua, càng không thể nào biết được đến cùng phong cách làm việc của anh là loại nào......

Cho nên, hiện tại cô không hiểu anh, cũng hiểu lầm anh, càng đối với anh, thất vọng cực độ!

"Biết không, hiện tại tôi thật sự hận mình không thể đã chết, tôi càng hận không thể khiến anh đi chết!"

Nâng cánh tay lên, trong khi do dự, Lạc Khuynh Thành tựa hồ lại muốn vung tay tát anh một cái phát tiết, cuối cùng lại nhịn xuống......

Không đáng, thứ đàn ông hèn hạ bẩn thỉu như thế, ngay cả cơn giận của cô, cũng không đáng để nhận nữa rồi.

Quyền, nắm lên, run rẩy thu về, cúi đầu, im lặng một hồi lâu, hơi thở của Lạc Khuynh Thành vẫn dồn dập như cũ, rất ngắn, nghe cũng khiến người ta đau lòng, dừng trước cô, đáy mắt German, có thống khổ, ẩn nhẫn và thương tiếc đang rắc rối đan xen, khẽ nâng bước lớn, anh đang muốn lại ôm lấy cô lần nữa, nhưng ngay ở lúc này, cô lại mở miệng lần nữa.

"Không, tôi không hận anh."

Ngẩng đầu, từ dưới lông mi, không chút tình cảm nào liếc nhìn German một cái, âm thanh của Lạc Khuynh Thành nhẹ, giống như là đang lầm bầm lầu bầu, nhưng lại thoáng an ủi trái tim người đàn ông, nhưng mà, câu nói tiếp theo của cô, lại hoàn toàn đưa anh vào, địa ngục không đáy!!

Bởi vì cô nói: "Hận, sẽ khiến cho tôi nhớ kỹ anh, mà tôi, không muốn có bất kỳ liên quan gì tới anh nữa, càng không muốn nhớ kỹ anh!"

Cho nên, cô không cần hận anh ta, cũng không cần nhớ kỹ anh ta, càng không cần, yêu anh ta nữa, không cần...... "Không có khả năng, em yêu tôi mà!"

Phía sau giọng điệu chém đinh chặt sắt, là khủng hoảng thật sâu, không, cô yêu anh, làm sao lại sẽ không có liên quan? Lại thế nào có thể không nhớ được?!

Ngơ ngẩn, không dám tin ngưng mắt trước German, đột nhiên trong lúc đó, Lạc Khuynh Thành lại cười ra, lương bạc như vậy, ngay cả tòa không gian, cũng bị băng lãnh xâm chiếm, sao cô có thể đang cười được, căn bản chính là đang khóc, so với thút thít chân chính còn muốn đáng sợ hơn vạn lần!

Ha ha, đến loại thời điểm này, anh ta vậy mà còn dám đề cập đến yêu với cô? Có phải là anh ta cho rằng, bởi vì yêu anh ta, cho nên cô liền xứng đáng thừa nhận tất cả mọi chuyện này!?

"German, anh cho rằng, ở sau khi anh đối xử tàn nhẫn với tôi như thế, tôi sẽ còn yêu anh nữa sao? Không, anh sai rồi, tôi đã không còn yêu anh."

Bất kể là còn hay không, ít nhất, cô không muốn yêu nữa, cô mệt mỏi, thật sự mệt mỏi…...

Cô nói cô không còn yêu anh?

Điều này sao có thể?!

Quả nhiên ở ngay tại chỗ, thân thể to lớn hoàn toàn cứng ngắc, "Ong ong" chấn động, giống như là sấm mùa xuân nổ tung, không khí trong mạch não, lập tức bị rút khô, hết thảy tất cả đều trôi nổi, cho dù đang hô hấp, nhưng German lại thấy, bên trong lá phổi, đã bị đau đớn chiếm cứ toàn bộ, căn bản là không cảm nhận một tia không khí......

Bắt đầu từ trái tim, dọc theo mạch máu lưu động bốn phía, tứ chi giống như đều tê dại, xương cốt cũng thế, lạnh lẽo.

Rất đau.

Nói anh tàn nhẫn cái gì? Rõ ràng cô mới đao phủ tàn nhẫn nhất thế giới!

Làm sao cô có thể, làm sao có thể ở sau khi anh giao phó tình yêu đi, lại không yêu anh nữa? Tại sao có thể!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv