Edit: Diệp.
Tôi yêu anh.
Mấy chữ nhẹ nhàng nhàn nhạt, giống như là mây khói, từ cánh môi của Lạc Khuynh Thành chậm rãi bay ra, hướng về phía đầu quả tim của German áp tới…...
Hô hấp, trong nháy mắt ngừng đập!!
Mừng như điên, giống như là thời điểm nước biển thủy triều, từ chính giữa trái tim của German tuôn ra khắp nơi, trong con ngươi chim ưng hiện lên tia sáng giống như ráng chiều chói lọi phía chân trời, đều chiếu vào trên người Lạc Khuynh Thành…...
Cô yêu anh!!
Thượng đế, vậy mà cô yêu anh!?
Cho tới bây giờ German cũng không biết, thì ra, mấy chữ đơn giản như vậy, từ trong miệng của cô bật ra, lại sẽ rung động đến thế, khiến cho ngay cả trái tim của anh cũng đang run rẩy; thì ra, đúng là anh vẫn luôn đang khát cầu…... Tình yêu của cô!?
Ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành, ánh sáng trong ánh mắt của German, nóng bỏng đến mức giống như ngọn lửa đang thiêu đốt, thế nhưng là vì sao, anh lại cảm thấy cô rét lạnh giống như băng tuyết? Rõ ràng đúng là lời nói ấm áp như thế, vì sao giọng điệu của cô, lại lạnh đến mức đông kết thành băng?
Không hiểu, đáy lòng là một trận hoang vắng, chân dài bước lên phía trước, nhanh chân tới gần về phía Lạc Khuynh Thành, German rất muốn ôm lấy cô ngay lập tức, hung hăng hôn môi cô, đem tình cảm của mình truyền lại cho cô, nhưng mà, khi anh đang tới gần đồng thời, cô lại đang tiếp tục lui về sau, giống như là đang bước ra khỏi thế giới của anh, một bước, lại một bước…....
"Khuynh..."
"Đừng tới đây!"
Cổ họng khàn khàn gào thét lên tiếng, Lạc Khuynh Thành không ngừng lau nước mắt, cô không rõ, vì sao nước mắt của cô, thế nào cũng không lau hết được!? Loading...
"German, có một lần tôi từng cho rằng, chỉ cần tôi yêu anh, chỉ cần trong lòng của anh có tôi, bất kể là cái khó khăn gì chúng ta đều có thể cùng nhau vượt qua, thế nhưng là hiện tại tôi phát hiện, tôi sai rồi."
Hai mắt đẫm lệ nhìn German, một tia dứt khoát kia trong mắt Lạc Khuynh Thành, càng phát ra rõ ràng hơn, mặc cho nước mắt rửa sạch thế nào cũng không biến mất......
"Tôi không rõ, đến cùng là tôi yêu cái gì của anh, lại có thể khiến cho bản thân yêu đến tình trạng ngay cả tôn nghiêm cũng không để ý!? Vì anh, tôi từ chối tất cả cơ hội chạy trốn; vì anh, tôi lựa chọn một con đường gian nan nhất; vì anh, tôi thậm chí cũng biết tương lai của mình nhất định phải sinh tồn ở trong hoàn cảnh không thể lộ ra ngoài ánh sáng cũng tiếp nhận! Thế nhưng là nhìn hiện tại xem, nhẫn nại và nỗ lực của tôi, đổi lấy đều là cái gì?! Anh không tin tưởng tôi, anh tùy ý chà đạp tôn nghiêm của tôi, ngay cả chị gái của tôi anh cũng muốn trừng phạt, hiện tại anh lại còn muốn tôi nuốt thù hận khi đứa bé mất xuống? German, có phải là anh cho rằng, chỉ cần tôi yêu anh, là anh có thể muốn làm gì với tôi cũng được hay không? Có phải anh cho rằng, chỉ cần tôi yêu anh, là thế giới của tôi có thể tùy ý để anh khống chế hay không?"
Khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ, con ngươi đen nhánh sau khi bị nước mắt tẩy sạch kia của Lạc Khuynh Thành, giống như là một đôi trân châu đen bị nước mưa thấm qua, đen đến tỏa sáng, quá mức loá mắt, nhưng cũng, quá khiến cho German, nhìn thấy mà giật mình......
Mừng như điên ngắn ngủi trong lồng ngực của anh, đã hoàn toàn chuyển thành kinh hoảng, không biết vì sao, đột nhiên anh cảm thấy, thái độ của Lạc Khuynh Thành rất giống như là đang bàn giao di ngôn, bởi vì muốn hướng anh tạm biệt, cho nên, cô không ngại nói thẳng ra tất cả những gì mà trước kia gắt gao cố níu giữ.
Không, làm sao cô có thể rời khỏi anh? Làm sao có thể!
"Khuynh Thành, em hãy nghe anh nói."
Dạo bước tới gần về phía Lạc Khuynh Thành, trong mắt của German, có chút bối rối đang ẩn ẩn thoáng hiện, nụ cười khổ của cô quá thê lương, giọng điệu của cô quá bi thương, cô khiến cho anh kinh hồn bạt vía, anh sợ, là thật sự sợ!
"Không, tôi không cần nghe anh nói nữa, nửa câu cũng không cần! Cũng là bởi vì nghe anh, tôi mới nghĩa vô phản cố (*) giữ lại; cũng là bởi vì nghe anh, tôi mới giao mạng của đứa bé vào trong tay của anh; cũng là bởi vì nghe anh, tôi biến thành bộ dạng hiện tại, hai bàn tay trắng!"
(*) Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước.
Không ngừng lắc đầu, Lạc Khuynh Thành lui đến trên ban công, lưng, để ở lan can, rốt cuộc không còn đường lui nữa, trừ phi, cô nhảy xuống…...
"Được, anh không nói nữa, em đừng lộn xộn."
Cứng ở tại chỗ, dung nhan tuấn tú trong nháy mắt rạn nứt, German muốn tiến cũng không dám tiến, mắt dài nghiêm nghị ở giữa khoảng cách hai bên tìm kiếm qua lại, anh cùng không dám đánh cược, mình có thể ở trước khi cô ngã xuống giữ chặt cô, thế nhưng là làm sao bây giờ, cô mảnh mai như vậy, một mình đứng ở nơi đó, lung la lung lay, ngay cả đứng cũng không vững, giống như là bất cứ lúc nào cũng bị gió thổi đi, quá dọa người.
"German, anh biết không? Yêu anh thật sự rất vất vả, bởi vì không chỉ có yêu là đủ rồi, anh quá thâm trầm, cái gì cũng khép kín ở trong lòng, có lúc tôi muốn thổ lộ tình cảm với anh, ngay cả dũng khí đó lại cũng không có. Khả năng cũng liên quan đến tính cách của tôi, quật cường không chịu cúi đầu, thế nhưng là anh, lại từng làm chuyện gì với tôi có thể khiến cho tôi sinh ra cảm giác an toàn chưa? Anh cường ngạnh như vậy, làm sao tôi dám ở dưới tình huống cái gì cũng không xác định, liền đem tình yêu của tôi với anh, biểu đạt toàn bộ ra chứ? Trước kia bất kể anh làm cái gì tôi đều có lý do thuyết phục chính tôi, là tôi yêu anh, nhẫn nại một chút là được rồi, nhưng là bây giờ, tôi không nhịn nổi nữa, đứa bé đã không còn, trái tim của tôi, cũng đã chết theo, mà anh, vậy mà còn trơ mắt nhìn bé và nó chết đi, anh lại còn muốn tôi nhẫn nại!"
Mặc dù trong lòng đau, thế nào cũng không lau được, Lạc Khuynh Thành vẫn phí công như cũ lau sạch nước mắt trong suốt ở khóe mắt, đang khi nói chuyện, tiếng nói cô phát ra càng thêm lạnh như băng, giọng điệu thê thê lương lương, hư vô mờ ảo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió mà đi......
"Biết không, hiện tại thậm chí tôi cũng hối hận khi mình yêu anh."
Nhẹ nhàng cong môi một cái, cười một cách đau khổ, ở trên gương mặt thuần tuý trắng trẻo của Lạc Khuynh Thành nở rộ, trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như một đóa hoa băng, dù là ánh sáng phía chân trời cũng không ủ ấm được......
"Tôi vẫn cảm thấy, là kiếp trước của tôi thiếu anh, cho nên một đời này tôi phải đặc biệt đi bên cạnh anh để trả nợ, cũng tốt, đứa bé không còn cũng tốt, như vậy khoản nợ giữa tôi và anh, đã trả xong hoàn toàn."
Lầm bầm lầu bầu giống như là đang tự nói với mình, lời nói hơi thở của Lạc Khuynh Thành cực nhẹ, đang khi nói chuyện, cô nghiêng đầu rũ đôi mắt xuống, nhìn về phía dưới lầu…...
Đây là tầng hai, thật ra không cao, nhưng đối với cô kiểu người sợ độ cao này mà nói, chỉ là liếc mắt một cái đầu óc cũng sẽ mê muội, hai chân như nhũn ra, thế nhưng là cô hiện tại, ngay cả suy nghĩ tự tử cũng có, há lại sẽ e ngại độ cao chỉ là hai tầng mà thôi ư?
"Cái gì trả xong hoàn toàn? TM (*) đừng nói cái này với tôi!"
(*) Tục tĩu, không note~
Gầm nhẹ, gân xanh bên trên trán, phối hợp với nhịp tim, "Đột đột đột" nhảy lên kịch liệt, toàn bộ trái tim của German đều bị nắm chặt, cô đây là đang nói cái lời vô vị gì thế này? Cái gì gọi là hối hận vì yêu anh? Yêu chính là yêu, nơi nào còn có một câu gọi là hối hận này chứ!?
Nếu là cô dám thu hồi tình yêu đối với anh, anh liền liều mạng với cô!!
"Tôi đã nói rồi, đứa bé đã không có, tạo lại (*) là được, em muốn mấy đứa chúng ta liền sinh bằng đấy. Em không nên suy nghĩ bậy bạ, càng không cần tuyệt vọng, bé đã không còn, tôi còn ở đây."
(*) Nguyên văn: Tái sinh, không biết để gì nữa, ai có cao kiến không?
Tôi còn ở đây.
Một câu ấm áp cỡ nào, đổi lại là ngày trước, Lạc Khuynh Thành sẽ cảm động đến rên rỉ, thậm chí cô cũng sẽ bởi vì một câu này, mà càng thêm khăng khăng một mực đối với anh hơn, thế nhưng là giờ phút này lòng của cô đã đau đến cực hạn, đối với German cũng thất vọng đến cực hạn, cô nghe không vào, cái gì cô cũng không nghe lọt......
Hồn xuyên đến thế giới này bao lâu, cô liền mệt mỏi bấy lâu, tâm mệt.
Hiện nay cô, hoàn toàn hết hy vọng, thậm chí cô không muốn đối mặt với cái thế giới này nhiều hơn một giây đồng hồ nào nữa, cái thế giới này sẽ chỉ mang đến cho cô đau đớn và tuyệt vọng!!
"Em nghe lời, trước đừng lộn xộn." Nhỡ đâu không đứng vững, ngã xuống, kêu anh sống như thế nào!?
Hít một hơi thật sâu, kiềm chế xúc động đến mức muốn nhảy lên của mình, chân dài nhẹ bước, German một bên vừa nói chuyện dời lực chú ý của Lạc Khuynh Thành đi, một bên lặng yên không một tiếng động tới gần về phía cô, nhưng mà, cô lại vào lúc này, bò lên trên lan can…....
Cho tới bây giờ cô là một người sợ độ cao a, bình thường liếc mắt một cái cũng đã sợ rồi, bây giờ, vậy mà tự mình trèo lên phía trên?! Nhìn thân thể lung la lung lay của cô, German bị dọa tới ngay cả hồn cũng sắp không còn, anh thật sự sợ thân thể của cô mềm nhũn, cả người liền ngã xuống dưới.
"Tôi bảo em chớ lộn xộn, em có nghe hay không!?"
Đáng chết! Làm sao cô càng nói càng hăng hái chứ!? Không phải sợ độ cao sao, bây giờ sao lại một chút cũng không sợ chứ?!
Khẽ nguyền rủa, German cất bước lớn muốn vọt tới, lại bị Lạc Khuynh Thành kịp thời ngăn lại......
"Anh đừng tới đây."
Cất giọng quát một tiếng, dùng ánh mắt cảnh cáo German, Lạc Khuynh Thành nhìn anh chằm chằm, mắt cũng không thèm nháy, trong mắt, có không bỏ, có quyến luyến, có yêu thương, cũng có, tuyệt vọng......
Nắm đấm, càng thu càng chặt, gân xanh trên mu bàn tay đều hiện lên, đốt ngón tay vang lên ken két, German hoàn toàn sốt ruột, anh sắp tức đến hộc máu, anh thật sự hận không thể lập tức xông lên đi ôm lấy cô, sau đó hung hăng chà đạp cô, để cho cô biết sự lợi hại của anh, khiến cho cô không dám làm chuyện điên rồ gì nữa, nhưng là TMD! Anh lợi hại hơn nữa thì có ích lợi gì? Hiện tại căn bản là anh cũng không dám làm bậy!
Thật sự là anh sợ, sợ chỉ cần anh khẽ động, thì cô sẽ lập tức nhảy xuống!
Người phụ nữ đáng chết này, cô cũng dám dùng cái chết để uy hiếp anh? Cô cũng dám!?
Nhìn vào trong mắt German, từ bên trong thấy được rất nhiều tình cảm sâu sắc, trái tim, bất ngờ co rút đau đớn một cái, Lạc Khuynh Thành lại chậm rãi gợi lên một nụ cười, môi mềm có chút cong lên, chỗ lúm đồng tiền ở hai má của cô, ở dưới ánh sáng mờ nhạt, giống như vòng xoáy, lộ ra mị lực khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà, đồng thời lúc này lại đang tản ra u ám cực kỳ nồng sâu, xông thẳng tới chân trời, khiến cho màn trời, hoàn toàn mất đi ánh sáng, chỉ còn lại một mảnh ảm đạm…....
"German, hy vọng về sau anh còn có thể nhớ tới, trên thế giới này còn có một người là tôi đây yêu anh, nếu có thể mà nói, tôi hy vọng, chúng ta mãi mãi cũng sẽ không gặp lại nhau."
Nhẹ thì thầm một câu, nương theo câu nói này, thân thể của Lạc Khuynh Thành, khẽ đổ về sau......
Trân trọng, German, tình yêu của em.
Cục cưng, ma ma đến với con, chờ mẹ.
"Không…...."
Con ngươi bất ngờ phóng đại, trái tim, ở một cái chớp mắt này hoàn toàn ngừng đập, âm thanh thê lương của người đàn ông, vạch phá bầu trời, bước đi như bay vọt lên, German đưa tay muốn bắt lấy Lạc Khuynh Thành, thế nhưng là, lại chỉ bắt được không khí, một mảnh hư vô.
Đáy mắt, người con gái một thân váy trắng tựa như là một mảnh lá rụng, đang theo gió, lẻ loi trơ trọi rơi xuống, trái tim bị xoắn đến vỡ vụn, nghĩ cũng không nghĩ, thả người nhảy, German theo đuôi Lạc Khuynh Thành, nhảy xuống......
Cô nói cô yêu anh, thật ra, làm sao anh lại không yêu cô chứ?