Thật may sao ngay khi Lạc Khuynh Thành đi vào trong toilet không lâu, trời bắt đầu lục đục giông chớp, nếu không, cho dù phòng tắm có tường cách âm hiệu quả thế nào, chỉ sợ cũng khó có thể tránh được đôi tai thính nhạy của Reggie Nord...
Chúng ta ?
Ai cho hắn dám dùng từ "chúng ta"?
Tiểu mỹ nhân trong phòng tắm kia, chỉ thuộc về duy nhất một người là anh, làm gì có chuyện nhận vơ người như Lệ Thiếu Đình!
Mày kiếm lạnh lùng nhăn lại, đối với cách dùng từ của Lệ Thiếu Đình, German cảm thấy cực kỳ bất mãn, nhưng thái độ lại cũng không thể hiện rõ ngoài mặt, chỉ thản nhiên ném cho đối phương một cái nhìn khinh bỉ...
"Không ngờ Lệ thiếu soái lại biết rõ phụ nữ như vậy."
Chỉ là, trang điểm?
Bình thường ở nhà có bao giờ thích bôi trét phấn son lên mặt? Sao hôm nay đột nhiên lại phí thời gian đứng trong đó một mình trang điểm?!
"Ha ha, gia tộc của tôi khá lớn, trong nhà chị em phụ nữ cũng nhiều."
Cha anh trời sinh bản tính ham mê sắc đẹp, có đến tận năm người vợ, một bà vợ lớn, bốn bà vợ nhỏ, ngoài trừ mẹ anh ra, bốn bà vợ nhỏ còn lại, mỗi người đều sinh con gái nên trong nhà hết sức náo nhiệt, đủ thứ thể loại xã hội trên đời, cứ nghĩ xem, mỗi ngày bên người anh lúc nào cũng vờn quanh một đám giống cái thế kia, dù anh có muốn mặc kệ cũng khó...
"Mọi đêm trước trời rất đẹp, không ngờ đêm nay đột nhiên mưa."
Lệ Thiếu Đình quay đầu, nhìn về phía chân trời, giống như thì thào thở dài nhưng thực chất là đang cố gắng dời lực chú ý của German...
"Uống rượu dưới trời mưa, một không gian độc đáo như vậy, Lôi thượng tướng có muốn thử không?"
Nâng ly rượu lên nghiêng thân về phía German, nhìn Lệ Thiếu Đình như đang mời, cuối cùng đổi lấy một câu từ chối trực tiếp của đối phương :" Cảm ơn, tôi không nghiện rượu."
Chất cồn trong rượu không khác gì ma túy khiến thần kinh con người bị mất đi khả năng suy nghĩ, đầu óc sẽ trở nên chậm chạp trì độn, còn có trường hợp, cồn sẽ là thứ chất kích thích khống chế con người làm ra những chuyện bình thường không bao giờ dám làm, mà German anh, ghét nhất trên đời là bị ai khống chế, kể cả rượu, người duy nhất có thể khống chế anh, chính là bản thân anh, cho nên anh đúng là người không nghiện rượu, đôi lúc ở các bữa tiệc rượu chỉ uống qua loa vài ly đủ lượng, việc này, đối với dân nghiện rượu bia nổi tiếng xứ Đức mà nói, anh đúng là thuộc loại người cá biệt ...
Đương nhiên, chẳng qua bây giờ, German chỉ dùng câu đó như một cái cớ để từ chối đối phương, anh vốn không bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác, đặc biệt là những người nước ngoài có quan hệ làm ăn. Bởi vậy, hành xử của anh luôn khéo léo và nằm trong phạm vi mình tính toán!
Trong lòng thấp giọng chửi thề, Lệ Thiếu Đình khó khăn trao cho đối phương một nụ cười chí thiện, giọng điệu đầy chân thành : "Lôi thượng tướng, chúng ta tiếp tục nói chuyện liên quan đến thu mua quân hỏa ..."
"Lệ thiếu soái, đế quốc tôi rất coi trọng pháp luật, ví dụ như dám lén lút trục xuất nhân viên chính phủ đang công tác, được quy vào tội vi phạm pháp luật, chút kiến thức này, tôi tin anh rất hiểu rõ?"
Một câu cắt ngang lời nói của Lệ Thiếu Đình, mặt German không chút thay đổi, lạnh lùng nói từng câu từng chữ, hàm ý rất rõ ràng...
Lệ Thiếu Đình không khỏi kinh ngạc trong lòng, khóe môi hơi run rẩy, anh cười gượng đáp : "Đương nhiên hiểu."
Cái gì mà nhân viên chính phủ đang công tác, không phải là đang ám chỉ Lạc Khuynh Thành sao? Cái tên soi già lưu manh người Đức này đúng là không đơn giản, làm sao đối phương có thể nghi ngờ được đến mức đó?
Chẳng qua, đêm nay anh không dự tính cứu Lạc Khuynh Thành, hành động đó rất liều lĩnh, muốn cứu thì cũng phải đợi anh tìm cách êm xuôi ổn thỏa rồi mới quyết định được, Lệ Thiếu Đình anh, chưa thể nóng vội mà ra trận!
"Lôi thượng tướng lo lắng chu đáo cho nhân viên đế quốc mình thế, Thiếu Đình thật sự vô cùng cảm kích."
"Tôi chỉ lo Lệ thiếu soái mới đến, có nhiều thứ chưa hiểu nên tiện lời nhắc nhở."
Không chút khách khí gật đầu, German hờ hững tiếp lời :"Nếu Lệ thiếu soái đã hiểu, vậy không cần lãng phí thời gian, chúng ta tiếp tục nói chuyện hợp đồng."
"Được thôi."
Thu hồi bộ dáng cà lơ phất phơ, vẻ mặt của Lệ Thiếu Đình lúc này, là một sự nghiêm túc mà Lạc Ngâm Tích chưa bao giờ từng chứng kiến qua, nghe nói đàn ông quyến rũ và hấp dẫn nhất chính là thời điểm giải quyết công việc, mà Lệ Thiếu Đình cũng không phải ngoại lệ, chỉ tiếc, trước mặt Lạc Ngâm Tích, anh chưa bao giờ cất giấu đi bộ dáng hớn hở của mình, cho nên bộ dáng chuẩn hấp dẫn soái ca thế kia cô chưa một lần thưởng thức qua, mà tối hôm nay, càng không có cơ hội thưởng thức, bởi vì.
Cô lại điên cuồng, dắt tay Lạc Khuynh Thành cùng nhau chạy trốn!
Chân trời, cuồng phong nổi lên từng cơn thịnh nộ, sấm chớp không ngừng gào thét ác đi mọi âm thanh yên tĩnh xung quanh, từng cơn mưa nặng hạt bắt đầu rơi như trút, trận mưa lớn này, tựa như cuộc gột rửa sạch bụi trần thế gian, mãnh liệt, dữ dội như muốn rung đảo trời đất!
Mưa, tạt thẳng vào nền kính thủy tinh trên cửa sổ, trên vách tường,... Thậm chí tại mỗi khắp ngõ ngách thành Berlin, một khúc nhạc dân ca được tấu lên nhẹ nhàng, hòa cùng với tiếng sấm vang rền trời, hai thứ âm thanh đối nghịch cảm quan của con người, trong đêm tối mờ mịt nhạt nhòa bóng nước lại trở nên ghê rợn và đáng sợ lạ thường, nó khiến con người cảm thấy lạc lõng, cô đơn giữa bầu trời đêm bịt kín bởi lớp không khí lạnh lẽo ẩm ướt. Giữa con đường mòn ngập tràn hoa cỏ hai bên, xuất hiện bóng dáng hối hả của hai chị em.
"Chị, chị kéo em ra ngoài này làm gì?"
Bị Lạc Ngâm Tích kéo ra khỏi khung cửa sổ phòng tắm, nơi hai chị em đang đứng, bàn chân chỉ tiếp xúc với cạnh tường chưa được một nửa, quang cảnh bên dưới thoáng rộng đến mức hiu quạnh, dưới cơn mưa như xối đêm nay, cảnh vật như thêm mấy phần tiu điu...
Thường thì không khách hàng nào hay lui tới chỗ này, cho nên Lạc Ngâm Tích mới thành công kéo Lạc Khuynh Thành chui từ cửa sau ra đến chỗ hành lang tối tăm này.
Đây là lần đầu tiên Lạc Khuynh Thành biết được một mặt điên cuồng khác của chị mình, nhớ lại cảnh đào thoát đầy mạo hiểm vừa rồi, chân cô liền bắt đầu mềm nhũn vì sợ hãi, cô luôn là người sợ độ cao, mà cô, thì đang phải đứng trên vách tường cao ngất ngưỡng!
Cô gần như phải cố nén lại cảm giác buồn nôn chỉ chực trào ra khỏi cổ họng, đầu óc cô choáng váng cực độ, cơ thể mềm nhũn như muốn cuốn theo gió đêm! Nhưng vì sự quyết tâm đến cùng của Ngâm Tích, và cũng là vì cô cũng muốn chạy trốn, cô cắn răng nuốt nước bọt leo từ cửa sổ toilet phòng Lệ Thiếu Đình qua phòng của Ngâm Tích ? !
Vì thiết kế phòng ở quán rượu mang đậm phong cách cổ điển nên ở mỗi phòng đều được xây dựng lan can để trông qua bên ngoài, sau khi thành công nhảy người qua lan can bên kia phòng, cả người cô đều ngã nhào xuống nền nhà, hai chân mềm ngoặt, cả người run lên bần bật, sắc mặt tái nhợt, quả tim không ngừng đập liên hồi, cho tới bây giờ, cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi và kinh hoảng như giây phút này!
Không có thời gian lấy lại tinh thần, cô vội vàng đứng lên, cùng Ngâm Tích chạy nhanh xuống lầu, xuất hiện trước hoa viên hoang vắng sau quán rượu...
" Chị chạy cùng em một đoạn, chờ đến khi em chạy trốn thành công, chị sẽ quay lại quán rượu tìm Lệ Thiếu Đình bàn bạc tìm người dàn xếp ổn thỏa cho em, sau đó đợi khi anh ấy hoàn thành công việc ở đây, chị sẽ nói anh ấy đưa hai chị em mình về nhà."
Nắm chặt bàn tay ướt đẫm không biết là vì đổ mồ hôi lạnh hay là vì cơn mưa lạnh lẽo ngoài kia của Lạc Khuynh Thành, Lạc Ngâm Tích nói chuyện chữ được chữ mất, tròng mắt không ngừng chuyển động đánh giá xung quanh, trong lòng cô có chút khẩn trương...
Thật ra, cô cũng rất sợ hãi, cực kỳ sợ hãi, lớn đến từng này, cô chưa bao giờ cho phép mình hành động to gan điên cuồng không có chủ đích như vừa rồi, nhưng còn cách gì khác sao, Khuynh Thành, con bé cần phải tránh xa khỏi cái tên ác ma cuồng loạn Reggie Nord kia! Cô không thể nào tưởng tượng được, nếu em gái mình cứ tiếp tục ở bên cạnh hắn, dưới tình hình nguy cấp gian nan hiện nay! Cô dám khẳng định, thêm một phút giây chính là một sự tra tấn cho Khuynh Thành, thậm chí là có thể... dập nát tâm hồn của con bé!
"Về nhà?"
Nhà, quả là một từ ngữ ấm áp, ấm áp đến mức cô suýt quên mất rằng cô vốn dĩ không có nhà để về, vốn dĩ bị German bắt nhốt như một nữ nô, ban đầu là bài xích, nhưng sau đó, không hiểu vì sao, chầm chậm, trong lòng cô vô tình nảy nở một loại chồi non, mà loại chồi non này có tên gọi là ỷ lại, bắt đầu nó khiến cô muốn dựa dẫm, muốn thân thuộc, tựa như nhà mình, là giam cầm nhưng cũng không còn là giam cầm, nó lại có độ ấm...
Chỉ là, với thân phận đặc thù của German, anh không thể nào cho cô một mái ấm ấm áp chân chính, cho nên, cô phải trốn!
Nhưng vì sao vừa nghĩ đến chuyện từ nay về sau sẽ không gặp được anh, trái tim cô, đột nhiên lại trở nên nhức nhói từng cơn!?
Cô luyến tiếc...
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, trong lòng cô, German lại có một vị trí đặc biệt qua trọng đến vậy? Rõ ràng, rõ ràng cô là người chán ghét anh nhất a!
Bàn tay, lặng lẽ đặt lên lồng ngực siết chặt, Lạc Khuynh Thành rũ mắt, trái tim, cũng theo đó mà trầm mình xuống vực sâu, rất đau, đến cả hô hấp cũng rất đau...
"Đúng vậy, đưa em về nhà, chúng ta sẽ trốn thật xa, không bao giờ quay lại nước Đức nữa, để xem hắn ta có ức hiếp em nữa không?!"
Nếu như lời nói có thể hóa thành hành động, Lạc Ngâm Tích thật muốn dùng nó đánh cho German một trận nhớ đời, nhưng, nếu vẫn chỉ là nếu, đến cả em gái mình còn chưa bảo vệ tốt, thậm chí còn để cho người ta ăn hiếp đến hại em gái mình mang thai, cho nên cách duy nhất để cứu vãng sự tình vẫn là đưa con bé chạy trốn khỏi nơi này...
Quay đầu nhìn vào ánh mắt trống rỗng của Lạc Khuynh Thành, thấy con bé hơi cúi đầu lan man suy nghĩ, Lạc Ngâm Tích lo rằng vì nó còn sợ hãi nên không khỏi thương xót nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay đang áp trên lồng ngực, nhẹ giọng an ủi : "Khuynh Thành, em đừng sợ, chúng ta lập tức có thể trốn ra khỏi đây."
Chỉ là, trận mưa to đáng sợ thế này, đến cả sấm chớp cũng dồn dập đến hung mãnh, suy nghĩ đến chuyện một mình bôn ba trong mưa gió, lòng cô bắt đầu run rẩy!
"Ừm."
Nhẹ giọng đáp, Lạc Khuynh Thành hít sâu một hơi nói: "Chạy nào!"
Nếu đã quyết định rời đi, cô còn do dự cái gì?
Huống chi, không thể kéo dài chuyện này thêm nữa, nếu như bị German phát hiện, đừng nói là chết, có sống cũng không bằng chết!
"Chạy!" Kéo tay Lạc Khuynh Thành, cố nén nỗi sợ hãi, Lạc Ngâm Tích cùng cô chạy vọt vào màng mưa mù mịt.
Trận cuồng phong tàn sát những gì chúng đi qua, từng giọt mưa nặng hạt quét xuống trần gian tựa như hàng ngàn mũi dao sắc nhọn lướt qua làn da non nớt, tia chớp nổi bạo rạch từng mảng chia cắt hai mảng trời, tiếng sấm đùng đoàng nghe như tiếng khẩu đại bác lớn đổ ập xuống vùng đất tội lỗi. Màn đêm, ngày một trở nên đáng sợ đúng nghĩa của nó, hình dáng ấy, khủng bộ đến quỷ mị khiến cho hai bóng dáng mảnh mai mang tâm trạng thấp thỏm hoảng sợ sải từng bước chân mảnh khảnh chạy trốn khỏi màn mưa gần như muốn gục ngã
Hô hấp ngày một dồn dập bị tiếng mưa rào che lấp đi, trái tim đập đến hỗn loạn gần như mất đi tần suất của nó, Lạc Khuynh Thành cắn răng nắm chặt tay Lạc Ngâm Tích, thừa sống thiếu chết chạy về phía trước, nhưng khi hai người sắp thóa khỏi sau hoa viên, ánh rạng đông yếu ớt như sắp hiện ra thì cũng là lúc...