Sự Cám Dỗ Cuối Cùng

Chương 14: Hoa chúc



Tới buổi trưa hôm sau, tiệc cưới tưng bừng mới coi như kết thúc. Sau khi giúp Diệp Chính Thần tiễn khách quý, Trịnh Vĩ cũng biến mất. Diệp Chính Thần nói vừa rồi anh lại uống mấy ly rượu, chắc không trụ nổi nên về phòng nghỉ ngơi. Giản Nhu hết sức lo lắng, định về phòng xem thế nào. Tuy nhiên khách khứa liên tục tìm cô chụp ảnh lưu niệm nên cô không thể rời đi.

Cô không nhớ mình chụp ảnh với bao nhiêu người, cũng chẳng nhớ bao nhiêu người hỏi cô quanh đi quẩn lại mấy câu: “Cô có phải là Giản Nhu không? Tôi đã xem phim truyền hình do cô đóng. Anh phù rể đẹp trai là người yêu của cô, đúng không?”

Giản Nhu đều trịnh trọng trả lời: “Cám ơn! Chúng tôi tạm thời chỉ là bạn bè.”

Mọi người đều biết ý gật đầu, không hỏi gì thêm. Một bé gái ngây thơ cất giọng lanh lảnh: “Anh ấy cùng chị xinh đẹp biết hát đi chơi, chị không giận sao?”

Chị xinh đẹp biết hát ư? Là Nghiêm Vũ? Giản Nhu không tức giận mới là lạ, lá phổi của cô như sắp nổ tung.

Cố gắng đè nén ngọn lửa trong lòng, cô ngồi xuống, xoa đầu bé gái. “Em nhìn thấy anh chị chơi ở đâu?”

“Ở vườn hoa phía sau ạ!” Nói đến đây, bé gái bị mẹ gọi chuẩn bị ra về. Giản Nhu lập tức đi nhanh ra vườn hoa ở đằng sau khu nhà để bắt gian.

Trong vườn hoa rực rỡ sắc màu, Nghiêm Vũ ngồi trên chiếc ghế dài lau nước mắt, còn Trịnh Vĩ đã không thấy bóng dáng. Nghe tiếng bước chân, Nghiêm Vũ ngoảnh đầu, vội vàng lau vệt nước mắt trên mặt.

Bởi vì cùng hoạt động trong làng giải trí nên những năm qua Giản Nhu và Nghiêm Vũ có khá nhiều dịp chạm mặt. Tuy nhiên hai người đều cố tình né tránh đối phương nên kể từ cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ ở buổi tiệc năm năm trước, họ chưa từng đối diện lần nào.

Bây giờ Giản Nhu cũng chẳng biết nói gì. Cô định chào hỏi một câu rồi rời đi. Nào ngờ Nghiêm Vũ đột nhiên lên tiếng: “Khoan đã!”

Thấy vẻ mặt muốn hỏi nhưng khó mở lời của Nghiêm Vũ, Giản Nhu nói luôn: “Có phải cô muốn hỏi, tại sao tôi và Nhạc Khải Phi nối lại tình cũ, Trịnh Vĩ còn muốn đến với tôi?”

Không ngờ cô thẳng thắn như vậy, Nghiêm vũ đờ người vài giây mới lắc đầu. “Không phải! Trước ngày hôm qua, đúng là tôi nghĩ mãi cũng không hiểu. Nhưng chứng kiến bộ dạng của anh ấy khi ở bên cô, tôi đã hiểu rồi. Tôi quen biết anh ấy nhiều năm mà chưa bao giờ thấy anh ấy có ánh mắt thỏa mãn như vậy, cũng rất hiếm khi bắt gặp anh cười vui vẻ đến thế. Anh ấy thật sự yêu cô nên bất kể cô dây dưa với bao nhiêu người đàn ông, anh ấy cũng chẳng bận tâm. Anh ấy chỉ đơn thuần muốn ở bên cô mà thôi.”

Lồng ngực nhói đau như bị mũi kim đâm vào, Giản Nhu im lặng lắng nghe Nghiêm Vũ nói tiếp: “Tôi muốn biết cô thật lòng với anh ấy hay chỉ định lợi dụng anh ấy để tiến thân?”

“Điều này có liên quan đến cô sao?” Giản Nhu hỏi.

“Có chứ! Nếu cô thật lòng, tôi sẽ rút lui. Còn nếu cô chỉ muốn lợi dụng Trịnh Vĩ…” Nghiêm Vũ cất giọng kiên định: “Tôi sẽ tiếp tục đợi anh ấy.”

Đối diện với người phụ nữ cố chấp đến mức này, Giản Nhu chẳng biết nói gì hơn. Cô thật sự muốn khuyên đối phương: Dù không có tôi đi nữa, anh ấy cũng chẳng thuộc về cô. Tuy nhiên Giản Nhu quyết định nói thật: “Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện lợi dụng anh ấy.”

“Tôi hiểu rồi. Cám ơn cô!”

Nhìn Nghiêm Vũ uyển chuyển rời đi, Giản Nhu chợt cảm thấy hình bóng thường xuyên xuất hiện trong cơn ác mộng của cô không còn nhức mắt như trước. Hơn nữa, không biết có phải do ảo giác, cô phát hiện gương mặt nhìn nghiêng của Nghiêm Vũ rất giống mình. Trịnh Vĩ có nhận ra điều này hay không?

***

Mọi người nghỉ ngơi cả buổi chiều. Sau bữa tối, tiết mục truyền thống hấp dẫn không nên bỏ qua là trò “náo động phòng [1]” được bắt đầu. Bởi vì đa phần đều là người có thân phận và địa vị nên trò “náo động phòng” cũng được lựa chọn theo hướng văn minh. Sau một hồi bàn bạc, mọi người nhất trí với ý kiến của Trịnh Vĩ, đề nghị cô dâu cởi bộ quân phục trên người chú rể.

[1] Náo động phòng là tập tục truyền thống trong đám cưới ở Trung Quốc, xuất hiện sớm nhất từ thời Tiên Tần. Khách mời thường là bạn bè thân thiết sẽ dùng những trò oái ăm đối với cô dâu và chú rể.

Trong phòng tắt hết đèn, chỉ còn lại ánh nến lung linh. Ngón tay thon thả của cô dâu cởi từng chiếc cúc áo màu vàng. Bộ quân phục nghiêm trang được cởi ra, để lộ chiếc áo mỏng bó sát bên trong, tựa như dục vọng bị giam hãm đã lâu được giải phóng, khiến con người vô thức chìm đắm. Bất chấp sự có mặt của đám đông xung quanh, chú rể và cô dâu bắt đầu hôn nhau cuồng nhiệt. Mọi người mỉm cười, lặng lẽ rời phòng đồng thời khép chặt cửa.

Trong lúc đợi thang máy, Giản Nhu nói với Trịnh Vĩ: “Hồi còn học ở trường quân đội, sao chẳng thấy anh mặc quân phục bao giờ thế?”

“Sao thế? Em cũng muốn thử à?” Trịnh Vĩ tỏ ra hứng thú. “Lát nữa anh mượn Diệp Chính Thần một bộ nhé!”

“Thôi khỏi… Làm vậy em sẽ cảm thấy người em cởi quần áo không phải là anh mà là anh ấy.”

Họ đang trò chuyện, cửa phòng tân hôn đột nhiên mở toang, Diệp Chính Thần vừa cài cúc áo vừa chạy về phía cầu thang bộ.

Trịnh Vĩ đi đến. “Xảy ra chuyện gì thế?”

“Đơn vị xảy ra chút vấn đề, cấp trên bảo em phải về ngay!”

“Để anh lái xe đưa chú ra sân bay.”

“Được ạ!”

Sau khi chú rể rời đi, Giản Nhu và mấy bà vợ hợp pháp vào phòng tân hôn để an ủi cô dâu bị bỏ rơi ngay trong ngày cưới. Ai ngờ Bạc Băng không hề tỏ ra buồn bã hay thất vọng. Cô tiết lộ, từ lúc còn nhỏ cô đã mong ước được lấy một người lính, không phải bởi vì bộ quân phục hấp dẫn mà vì trong cuộc đời người lính, quân lệnh cao hơn tất cả. Một khi quân lệnh được phát ra, mọi người lính sẽ phải phục tùng vô điều kiện. Đây mới là những người đàn ông chân chính. Bạc Băng còn cho biết, cô được nghỉ phép một tuần, ngày mai có thể cùng Giản Nhu và Trịnh Vĩ về Bắc Kinh đợi Diệp Chính Thần.

Giản Nhu chỉ biết há hốc miệng trước quan điểm khác người của Diệp phu nhân. Chợt nhớ đến chuyện Trịnh Vĩ vì mình mà bị nhốt trong phòng mấy ngày liền, trong lòng cô dâng tràn cảm xúc. Có lẽ cô nên trân trọng anh hơn. Cơ hội mất đi sẽ không bao giờ lấy lại được.

Đã tối muộn nhưng Trịnh Vĩ vẫn chưa quay về, Giản Nhu một mình trong căn phòng trống trải. Cố xua tan cơn buồn ngủ, cô cầm điều khiển ti vi chuyển hết kênh này đến kênh khác mà chẳng có chương trình nào xem quá ba phút. Con người đôi khi rất kỳ lạ, cô và anh xa nhau bao nhiêu năm, vậy mà hồi tưởng cũng chỉ trong chốc lát. Bây giờ không gặp anh có mấy tiếng đồng hồ, vậy mà cô cảm thấy từng giây từng phút đều là nỗi giày vò. Không biết do sự kiềm chế của cô ngày càng kém hay độc tính tỏa ra từ người anh càng mạnh, thấm sâu vào tận trái tim cô?

Di động chợt đổ chuông, nhưng không phải là người Giản Nhu đang mong đợi mà là Uy Gia gọi tới. Anh ta cho biết, cách đây không lâu đã nhận một chương trình truyền hình cho cô. Anh ta đã thu xếp ổn thỏa, chỉ đợi cô đi Hồ Nam tham gia buổi ghi hình vào ngày kia. Nói xong, Uy Gia hỏi thăm dò, đặt vé máy bay vào ngày mai có được không. Giản Nhu bảo không thành vấn đề, ngày mai cô có thể quay về Bắc Kinh.

Uy Gia không nói một lời thừa thãi, tựa như sợ làm phiền cô. Thật ra anh ta không biết bây giờ Giản Nhu rất cần người làm phiền để phân tán tư tưởng. Cuối cùng cô ra ngoài ban công, dõi theo bóng những chiếc ô tô ở dưới đường.

Lúc Trịnh Vĩ từ sân bay quay về đã là nửa đêm. Anh phóng xe như bay về khách sạn, về văn phòng mà anh nhớ nhung cả buổi tối.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có một cây nến đặt trên bàn khiến không gian mờ mờ ảo ảo, tựa như phòng tân hôn. Người phụ nữ của anh đang nằm ngủ say trên sofa, mái tóc dài xõa xuống sàn nhà, đường cong thân thể ẩn hiện trong bộ váy ngủ màu đỏ gợi cảm. Thực tế, anh thích cô mặc đồ ngủ màu đỏ nhất bởi mỗi khi nhìn thấy, anh đều nhớ đến hình ảnh mặt trời mọc đẹp đẽ nhất hơn mười năm trước.

Trịnh Vĩ ngắm Giản Nhu một lúc. Không thể kháng cự khao khát mãnh liệt từ đáy sâu nội tâm, anh liền ôm bờ vai mảnh khảnh của cô, cúi xuống hôn lên môi cô. Sau đó anh ôm cơ thể mềm mại của cô một lúc lâu, không nỡ buông tay. Trước kia, anh từng có khao khát muốn chiếm hữu một người phụ nữ, không chỉ thân thể mà cả trái tim, toàn bộ con người cô. Anh luôn tưởng rằng đây chính là tình yêu. Bảy năm trước, vào buổi tối cô ở đằng sau gọi tên anh. Anh quay đầu, nhìn thấy giọt nước mắt rơi trên má cô, nghe cô nói: “Bởi vì anh… Bây giờ em chẳng cần gì cả. Anh cứ ôm em như vậy là đủ.” Đó là lần thứ hai anh nảy sinh khao khát mãnh liệt, nhưng không phải chiếm hữu một người phụ nữ mà là nâng niu cô, không để cô phải sống vất vả như vậy.

Trịnh Vĩ lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt bình yên của Giản Nhu trong giấc ngủ. Thời khắc này, anh không chỉ muốn chiếm hữu mà càng muốn trao cho cô mọi thứ trong khả năng của mình. Tuy nhiên đâu mới là điều cô mong muốn nhất?

Trịnh Vĩ quay người, định lấy áo khoác trên tay vịn sofa đắp cho Giản Nhu. Đúng lúc này anh phát hiện hàng mi của cô rung rung, khóe miệng cong cong. Trịnh Vĩ lại liếc nhìn cây nến ở bên cạnh. Cây nến mới cháy được một đoạn ngắn, chứng tỏ được đốt cách đây không lâu. Nếu cô đã cố tình quyến rũ thì anh cũng khỏi cần giả vờ làm chính nhân quân tử. Anh ném áo khoác sang một bên, thò tay vào trong chiếc váy ngủ của cô, đôi môi cũng phủ xuống bờ vai trần nõn nà.

Giản Nhu bật cười khanh khách, giơ hai tay ôm cổ anh. “Trưởng phòng Trịnh, khả năng kiềm chế của anh càng ngày càng tệ quá đi!”

Trịnh Vĩ ôm cô vào lòng. “Muộn như vậy rồi còn chưa ngủ là để khảo nghiệm khả năng kiềm chế của anh hay sao?”

“Ừm… Nhưng sao anh biết em chưa ngủ?”

Trịnh Vĩ cười, đáp: “Áo khoác của em vẫn còn hơi ấm chứng tỏ em mới cởi ra trước khi anh vào phòng. Còn cây nến này nữa, em mới thắp, đúng không?”

Hành động bị vạch trần, Giản Nhu thở dài. “Em quên mất anh xuất thân từ ngành gì.”

“Em bày ra những trò này để quyến rũ anh, nhớ anh rồi phải không?”

Dù sao cũng đã bị Trịnh Vĩ vạch trần nên cô không phủ nhận mà ôm anh chặt hơn. Sau đó cô ghé sát đôi môi mềm mại vào tai anh, thì thầm: “Anh đừng chuyện gì cũng thấu suốt như vậy có được không?”

Đang ở giữa mùa hè khô nóng nên chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng có thể bùng cháy dữ dội. Hơn nữa, trong lúc nhóm lửa, Giản Nhu còn bỏ thêm nhiều củi khô. Trịnh Vĩ không thể kiềm chế, thuận thế đè cô xuống sofa…

Đúng lúc này di động đặt trên bàn uống trà đột nhiên reo vang. Giản Nhu nhổm đầu ngó qua, trên màn hình hiện dãy số quốc tế từ Toronto.

“Khoan đã!” Cô lên tiếng rồi nhanh chóng bắt máy. Ở đầu máy bên kia, bà Giản hàn huyên với con gái vài câu rồi hỏi: “Con đang ở nhà đấy à? Đang làm gì thế?”

“Không ạ! Con đang ở Tứ Xuyên dự đám cưới một người bạn.”

Nhắc đến vấn đề nhạy cảm như cưới xin, bà Giản lập tức quan tâm đến chuyện tình cảm của con gái: “Con và Nhạc Khải Phi thế nào rồi?”

Trong đêm tối tĩnh mịch, Trịnh Vĩ đương nhiên nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của hai người. Thấy anh nhíu mày, Giản Nhu vừa định lên tiếng phủ nhận, nhưng anh đã nhanh hơn một bước…

“A!” Đau đớn đến bất thình lình khiến Giản Nhu kêu lên một tiếng. Giây tiếp theo, cô nghiến răng, trừng mắt với anh, nhưng không thể ngăn cản một loạt động tác mạnh mẽ của anh.

“Nhu Nhu!” Trong điện thoại vang lên giọng nói nghi hoặc của bà Giản.

“Vâng ạ…” Cô cố gắng bình ổn hơi thở hỗn loạn, vội vàng giải thích: “Mẹ, con và Nhạc Khải Phi chỉ là bạn bình thường, hiện tại hay tương lai đều không thay đổi.”

“Tại sao? Mẹ thấy cậu ấy cũng được đấy chứ! Đàn ông từng ly hôn sẽ càng biết trân trọng con.”

Giản Nhu liếc nhìn Trịnh Vĩ. Hôm nay cô mà không khiến anh hài lòng, chắc sẽ bị anh giày vò chết thôi. Thế là cô nói thẳng: “Bởi vì con có bạn trai rồi.”

“Thật à?”

“Người mà con kể với mẹ mấy năm trước ấy. Hiện tại, bọn con lại ở bên nhau. Những năm qua anh ấy luôn chờ đợi con. Con cũng không thể quên anh ấy.” Trịnh Vĩ dừng động tác, lắng nghe cô nói tiếp.

“Ồ! Lúc nào tiện, con hãy đưa cậu ấy sang Canada đi!”

“Anh ấy rất bận, hơn nữa không tiện xuất ngoại ạ!”

“Vậy à? Không sao, đợt tới Giản Tiệp định về nước. Mẹ sẽ về cùng em con rồi gặp cậu ấy. Con thấy thế nào?”

Giản Nhu vốn định cân nhắc thêm. Ai ngờ người đàn ông đang ở trên người cô không cho cô cơ hội suy nghĩ, lại bắt đầu “tấn công” liên tiếp. Khoái cảm dội đến khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng. Chuyện gì đến sớm muộn cũng sẽ đến, một khi đã quyết định đối mặt, vậy thì dù gặp nhiều khó khăn, trắc trở, cô cũng phải thử một lần. “Được ạ… Ngày mai con sẽ đặt vé máy bay cho mẹ và Tiệp Tiệp.”

Sau khi gác máy, nhìn vẻ mặt đắc ý của Trịnh Vĩ, cô liền cắn mạnh vào cổ anh, để lại vết răng sâu. Trong hành động giày vò và trả đũa đó, hai người trải qua một đêm vô cùng cuồng nhiệt và nóng bỏng.

Khi nến đã tắt, toàn thân Giản Nhu rã rời, người đẫm mồ hôi, Trịnh Vĩ mới hài lòng hôn lên môi cô. “Dạo này em tiến bộ nhanh thật đấy!”

“Vâng…” Cô kéo dài giọng. “Phải cám ơn công dạy dỗ không biết mệt mỏi của anh mới được.”

Nhận ra hàm ý sâu xa trong lời trách móc của Giản Nhu, Trịnh Vĩ nhìn cô, vẻ mặt ngập ngừng như muốn hỏi điều gì đó nhưng lại thôi. Đề tài mà Trưởng phòng Trịnh muốn mà không dám hỏi chắc chắn liên quan đến Nhạc công tử. Nếu cô đoán không nhầm, điều anh muốn hỏi chính là sự “dạy dỗ” của người đàn ông nhiều kinh nghiệm như Nhạc Khải Phi cũng không làm cô tiến bộ hơn sao?

Có những chuyện, anh bảo không quan tâm nhưng thật ra trong lòng vẫn để ý.

Giản Nhu cười cười. “Không phải anh cũng tin vào những lời đồn đấy chứ?”

Trịnh Vĩ im lặng, coi như ngầm thừa nhận.

“Nếu em nói em lăn lộn trong làng giải trí đến ngày hôm nay mà chưa bị bất cứ người đàn ông nào chơi trò “quy tắc ngầm”, bao gồm cả Nhạc Khải Phi, liệu anh có tin không?”

“Em…”

“Thật sự không có. Bởi vậy kỹ thuật kém không phải là lỗi của em mà là do năm xưa anh dạy bảo không đến nơi đến chốn.”

Bởi vì trong phòng tối lờ mờ nên Giản Nhu không nhìn thấy sự thay đổi nét mặt của Trịnh Vĩ, chỉ nghe anh thản nhiên đáp: “Không sao! Anh có thể bỏ qua.”

“Bỏ qua ư? Trưởng phòng Trịnh, mấy năm không gặp, phẩm vị của anh cao hơn nhiều đấy!”

“Thực tế, phẩm vị của anh luôn rất cao. Vì vậy người khác không được, chỉ có em mới tạm chấp nhận.”

“Thế à?”

Nghe ra cô đang nghiến răng, Trịnh Vĩ lập tức ôm cô, chuyển đề tài khác: “Lúc nào rảnh rỗi, em hãy sinh cho anh một thằng cu đi!”

“Hả?” Giản Nhu suýt cắn vào lưỡi. “Tại sao lại là em?”

Hình như đây là trách nhiệm của vị hôn thê của anh mới phải. Lẽ nào cô ta không có khả năng sinh con nên mới cho anh bồ bịch thoải mái?

“Anh đã hỏi qua luật sư. Quyền sở hữu thân thể bao gồm cả khoản sinh con nữa.”

“Nếu… em không sinh được con trai thì sao?” Giản Nhu hỏi.

“Con gái cũng tốt.”

Cô thận trọng suy nghĩ về đề nghị của anh rồi nghiêm túc trả lời: “Năm nay, lịch trình của em kín cả rồi. Bộ phim Leo cao cũng chuẩn bị khởi quay. E rằng… em không có thời gian rảnh rỗi.”

“Sang năm cũng được. Anh không vội.”

Giản Nhu toát mồ hôi hột. “Sang năm chúng ta bàn sau.”

Đêm hôm đó, Giản Nhu mơ thấy một bé trai xinh xắn nằm ngủ ở giữa cô và Trịnh Vĩ. Em bé có nét giống Trịnh Vĩ, chỉ là trắng trẻo, mũm mĩm hơn. Bình thường cô rất thích trẻ con, nhìn thấy gương mặt đáng yêu đến thế, cô liền hôn lên má em bé. Bé trai cười toét miệng, nụ cười trông rất giống Trịnh Vĩ.

Khi tỉnh dậy, nghĩ lại giấc mơ, Giản Nhu tự dưng muốn sinh một đứa con. Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần giống anh là được.

Từ Nam Châu quay về Bắc Kinh, Giản Nhu lại trở về quỹ đạo cuộc sống với công việc hết sức bận rộn. Sau khi kết thúc buổi ghi hình show giải trí ở Hồ Nam, cô lại bay tới đảo Hải Nam quay quảng cáo, sau đó tiến hành một loạt công việc chuẩn bị quay phim điện ảnh Leo cao. Dù bận tối mắt tối mũi, cô vẫn luôn để ý đến di động, tránh bỏ lỡ cuộc điện thoại quan trọng. Tất nhiên cô cũng không quên mỗi tuần cố gắng dành một ngày ở bên Trịnh Vĩ.

Vừa kết thúc hoạt động tuyên truyền cho Leo cao, Giản Nhu lập tức quay về Bắc Kinh. Khi cùng Uy Gia và người trợ lý đi ra ngoài cửa sân bay, cô liền soạn tin nhắn: “Em về rồi. Anh…” Vô tình ngẩng đầu, cô lập tức ngây người.

Trịnh Vĩ đang đứng giữa đám đông đi lại như mắc cửi ở phía xa xa. Anh lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của cô. Thấy Giản Nhu đứng bất động, Uy Gia liền huých vào người cô. “Tiểu Nhu!”

Giản Nhu vẫn không có phản ứng. Uy Gia thuận theo ánh mắt cô, liền nhìn thấy Trịnh Vĩ.

“Ở đây đông người phức tạp, nhỡ bị phóng viên chộp được thì rất phiền phức.” Uy Gia nhắc nhở. “Hay là cô gọi điện cho Trưởng phòng Trịnh, bảo cậu ấy ra bãi đỗ xe chờ cô trước.”

Giản Nhu kiên định lắc đầu. Cho dù đông người lắm con mắt, cho dù bị phóng viên chụp ảnh, cô cũng tuyệt đối không để anh dõi theo cô từ phía xa như một khán giả bình thường.

“Hai người cứ đi trước đi, không cần lo cho tôi.” Nói xong, cô không cho Uy Gia cơ hội can ngăn, lập tức đi xuyên qua đám đông tiến về phía Trịnh Vĩ. Tới nơi, cô không do dự lao vào lòng người đàn ông, ôm chặt thắt lưng anh.

Trịnh Vĩ thở dài. “Xem ra định nghĩa về sự kín đáo của chúng ta không giống nhau.”

“Không sao đâu, em đội mũ nên sẽ chẳng có ai nhận ra em.” Vừa dứt lời, cô liền nghe thấy tiếng hai nữ sinh ở bên cạnh thì thầm bàn luận.

“Kia có phải là Giản Nhu không nhỉ?”

“Hình như đúng đấy!”

“Mau chụp ảnh rồi gửi lên Weibo để mọi người xem có phải là chị ấy không.”

Giây tiếp theo, Giản Nhu liền kéo Trịnh Vĩ rời khỏi nơi đó. Hồi trước không có việc gì, cô thường ở lì trong nhà nên không cảm thấy mình nổi tiếng. Gần đây cùng Trịnh Vĩ công khai lộ diện, cô mới phát hiện tám năm thanh xuân không hề lãng phí. Ít ra cô cũng được mọi người biết mặt nhớ tên.

Trịnh Vĩ lái xe thẳng về nơi ở của Giản Nhu. Vừa đi vào thang máy, anh lập tức hiện nguyên hình, đẩy cô vào một góc, hôn cuồng nhiệt.

Giản Nhu vội né tránh đồng thời nhắc anh: “Có camera đấy!”

“Em yên tâm đi, không quay tới góc này đâu.”

“Anh nên nói sớm mới phải.”

Nỗi nhớ nhung bùng phát, môi lưỡi quấn quýt cũng không thể giảm bớt. Khi thang máy lên đến nơi, hai tay Trịnh Vĩ đã lần vào trong áo Giản Nhu.

“Ding dong!” Cửa thang máy mở ra, Giản Nhu liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở bên ngoài. Lạc Tình như hóa đá, hai mắt trợn tròn.

Bắt gặp “khán giả” đang chăm chú theo dõi màn kích tình của mình, Trịnh Vĩ đành kìm nén ngọn lửa hừng hực trong người, chỉnh lại vạt áo xộc xệch rồi điềm tĩnh bước ra khỏi thang máy.

Giản Nhu không có khả năng kiềm chế tốt như anh. Cô đi ra ngoài, ấp úng hồi lâu mới thốt ra một câu: “À… Em xin giới thiệu… Đây là Lạc Tình… người chị em tốt nhất của em.”

Từ “chị em” thốt ra ở hoàn cảnh này, không chỉ Lạc Tình rùng mình mà cô cũng sởn gai ốc.

“Anh ấy là…”

“Khỏi cần giới thiệu.” Lạc Tình ngắt lời cô. “Mình còn không nhận ra Trưởng phòng Trịnh hay sao?”

Trịnh Vĩ vờ như không nghe ra mùi “dấm chua” đậm đặc trong giọng điệu của Lạc Tình. Anh lịch sự giơ tay. “Chào em! Tôi là bạn trai của Giản Nhu.”

Lạc Tình tròn mắt nhìn hai người, vẻ mặt còn kinh ngạc hơn khi chứng kiến nụ hôn cháy bỏng vừa rồi. Giản Nhu kéo tay Lạc Tình. “Vào nhà mình ngồi chơi một lát đi!”

Nào ngờ Lạc Tình liền hất tay cô. “Không cần đâu! Mình có chút việc, không làm phiền hai người nữa.” Nói xong, cô liền bấm thang máy rồi chạy vào trong.

“Khoan đã!” Giản Nhu vội nhích vào bên trong trước khi cửa thang máy khép lại. “Tình Tình, sự việc không phải như cậu nghĩ đâu!”

“Đúng là không như tôi nghĩ. Uổng công tôi coi cậu như chị em tốt. Vậy mà cậu vẫn ở bên anh ấy, còn giấu giếm tôi nữa.”

“Không phải mình cố ý giấu cậu. Mình sợ cậu bị đả kích…”

“Vậy tại sao cậu còn chọn anh ấy? Có cả tá đàn ông thích cậu, sao cứ phải là anh ấy? Biết rõ tôi yêu anh ấy bao nhiêu năm, cậu còn tranh với tôi!”

“Mình chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tranh giành với cậu. Mình và anh ấy…” Giản Nhu muốn giải thích nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

“Chẳng phải cậu từng nói loại đàn ông như anh ấy có độc, một khi trúng độc sẽ không tìm được thuốc giải sao?” Lạc Tình nở nụ cười kỳ quái. “Cậu không sợ bị trúng độc à? Còn giả bộ thanh cao, vờ như không có chuyện gì xảy ra nữa chứ!”

Thang máy xuống đến tầng một, Lạc Tình đẩy Giản Nhu rồi lao ra ngoài. Giản Nhu vội kéo tay cô. “Đúng vậy, mình giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, còn khuyên cậu đừng lại gần anh ấy. Cậu tưởng mình muốn tranh với cậu sao? Mình sợ cậu cũng giống mình, biết rõ là không có kết quả nhưng vẫn lao đầu vào, sau năm năm vẫn không thể quên anh ấy.”

“Gì cơ? Ý cậu là cậu và anh ấy quen nhau từ trước à?” Lạc Tình vô cùng kinh ngạc.

“Mình và Trịnh Vĩ yêu nhau từ nhiều năm trước, vì một số nguyên nhân nên mới chia tay. Mình không bao giờ nghĩ còn có cơ hội quay lại với anh ấy. Ai ngờ ở bữa cơm xã giao đó, bọn mình gặp lại nhau.”

“Tại sao cậu không nói với tôi chuyện hai người từng yêu nhau?”

“Lúc mới chia tay, bởi quá đau lòng nên mình chẳng muốn nhắc tới. Sau đó biết cậu mê anh ấy, mình càng khó mở lời.”

“Có gì khó chứ! Tôi như một con ngốc, ngày nào cũng kể với cậu rằng tôi thích anh ấy đến mức nào. Vậy mà cậu không thèm cho tôi biết anh ấy là bạn trai cũ của cậu. Rốt cuộc cậu có coi tôi là chị em không hả?”

Lần này, Giản Nhu thật sự cứng họng. Lạc Tình liền đẩy cô ra, nhanh chóng rời đi. Tuy phản ứng của bạn hơi quá khích nhưng Giản Nhu có thể hiểu. Lạc Tình rất yêu Trịnh Vĩ nên mới thất vọng về cô như vậy. Quen biết bao nhiêu năm, chuyện gì bạn cũng kể với Giản Nhu, còn cô toàn giấu kín bí mật ở trong lòng.

Giản Nhu đứng thẫn thờ ở đó cho tới khi Trịnh Vĩ xuống dưới đưa cô lên nhà. Đến cửa ra vào, Giản Nhu liền nhìn thấy một chậu xương rồng hình thù kỳ lạ, nở hoa trắng muốt. Dưới chậu hoa kẹp tờ giấy. Cô mở ra xem, trong đó viết: “Bạn yêu, mình mua cây xương rồng này ở Dương Châu. Mình đoán thế nào cậu cũng thích! P/S: Chậu cây nặng quá, gai đâm đau chết đi được. - Lạc Tình”.

Nhìn nét chữ của Lạc Tình, Giản Nhu có thể tưởng tượng vẻ mặt rạng rỡ và đáng yêu của bạn mình. Lạc tình nhất định vừa từ Dương Châu về, lập tức bê chậu xương rồng đến đây ngay để mang “surprise [2]” đến cho cô. Nhưng không ngờ cô ấy lại được chứng kiến một màn “surprise” thực sự.

[2] Surprise: sự ngạc nhiên.

Thật ra, kể từ lúc lên cơn ấm đầu bán quyền sở hữu thân thể cho Trịnh Vĩ, Giản Nhu không dưới một lần muốn kể với Lạc Tình nhưng lại sợ bạn nhất thời không thể chấp nhận. Cô định hôm nào có thời gian sẽ dành hẳn một buổi tâm sự với Lạc Tình, nhưng gần đây công việc quá bận rộn, Lạc Tình cũng đi Dương Châu quay quảng cáo nên chuyện này đành gác lại. Kết quả, bạn cô biết sự thật bằng phương thức tệ hại nhất.

“Rốt cuộc em đã làm sai điều gì?” Giản Nhu hỏi Trịnh Vĩ.

“Em đâu thể khiến tất cả mọi người hài lòng.”

“Nếu tất cả những người em yêu quý đều không hài lòng thì sao?”

Những người cô yêu quý chắc chắn không chấp nhận chuyện cô và anh ở bên nhau. Lạc Tình cũng vậy, mẹ và em gái cô cũng thế. Còn bố mẹ anh, vị hôn thê của anh nữa.

Trịnh Vĩ nhẹ nhàng nắm tay cô, lòng bàn tay anh vẫn ấm áp và kiên định. “Ít nhất em cũng khiến anh hài lòng.”

Đúng thế, chỉ cần anh hài lòng là đủ. Nhưng liệu anh có thật sự thỏa mãn với mối quan hệ như bây giờ không?

“Em đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Tắm nước nóng rồi ngủ một giấc, ngày mai sẽ ổn thôi.” Anh mở cửa, bê chậu xương rồng đi vào căn nhà của họ.

Mấy ngày cô đi vắng, trong nhà có thêm không ít đồ đạc. Trên mắc xuất hiện vài bộ quần áo đàn ông, giá để giày có mấy đôi dép nam, trên bàn trà thêm bộ cốc đôi… Ngoài ra, tủ quần áo trong phòng ngủ cũng được thay bằng chiếc tủ gỗ lim cực lớn.

Trịnh Vĩ đặt chậu xương rồng lên bệ cửa sổ, cùng chậu cây của cô tạo thành một đôi với bông hoa màu trắng và màu đỏ rực rỡ.

“Em mau đi tắm đi! Anh pha cho em cốc trà.” Anh xắn tay áo đi vào nhà bếp đun nước, dáng vẻ như ông chủ nhà thật sự.

Tắm xong, Giản Nhu gọi cho Lạc Tình hai cuộc nhưng không ai nghe máy. Cô lại mở Weibo của bạn, cũng không thấy cô ấy đăng status mới. Gặp chuyện kinh thiên động địa mà không lên Weibo chia sẻ tâm sự, có thể thấy Lạc Tình thật sự đau lòng.

“Em uống trà đi!” Trịnh Vĩ đưa cốc trà cho Giản Nhu rồi kéo cô ngồi xuống sofa.

Giản Nhu cúi đầu nhấp một ngụm trà rồi mới lên tiếng: “Lạc Tình thích anh từ lâu rồi.”

Trịnh Vĩ không hề tỏ ra ngạc nhiên, chứng tỏ anh đã lờ mờ đoán ra điều đó qua phản ứng của Lạc Tình. “Nhưng anh đâu có quen cô ấy!”

Giản Nhu gượng cười. “Anh còn nhớ bốn năm trước, anh từng xuất hiện trên ti vi một lần không? Sau đó anh trở thành tâm điểm chú ý trên mạng. Kể ra thì anh cũng được coi là “thành danh sau một đêm”.”

Trịnh Vĩ gật đầu. “Anh chỉ nhớ tối hôm đó anh đến nhà tìm em.”

Giản Nhu vờ như không nhận ra vẻ bất mãn trong câu nói của anh, tiếp tục: “Lạc Tình thích anh từ lúc đó. Cậu ấy bảo anh là nam chính trong đời sống hiện thực. Cậu ấy yêu anh như fan say mê thần tượng. Cậu ấy thu thập mọi tin tức liên quan đến anh, tìm mọi cách để tiếp cận anh. Chỉ cần nghe ai nói gặp anh ở hộp đêm nào đó, ngày nào cậu ấy cũng sẽ đến, mong chờ gặp anh ở nơi đó. Cậu ấy cố gắng nổi tiếng chỉ nhằm mục đích thu hút sự chú ý của anh.”

Giản Nhu thở dài. “Mỗi khi anh có tin đồn tình cảm với người phụ nữ nào đó, cậu ấy sẽ nghiên cứu về cô ta để tìm hiểu gu thẩm mỹ và sở thích của anh. Cậu ấy cho rằng anh thích những người phụ nữ mũi cao nên từng đi nâng mũi.”

Trịnh Vĩ lặng lẽ uống trà.

“Ban đầu, em tưởng đây chỉ là sự chấp mê nhất thời, qua một thời gian Lạc Tình sẽ quên anh rồi lại thích anh chàng đẹp trai khác. Không ngờ, cậu ấy ngày càng điên cuồng, luôn tuyên bố anh là của cậu ấy. Nhiều lúc em thấy cậu ấy rất ngốc nghếch, nhưng cũng có lúc lại cảm thấy cậu ấy thật đáng yêu. Cậu ấy muốn yêu là yêu, không sợ cả thiên hạ biết được.”

“Em không kể cho cô ấy nghe về mối quan hệ của chúng ta hay sao?” Anh hỏi.

“Em cho rằng chúng ta đã kết thúc, không cần thiết nhắc lại chuyện quá khứ. Hơn nữa, em thật sự không muốn nhắc đến tên anh. Em sợ sẽ không thể kiềm chế ước muốn gặp anh. Sau này phát hiện Lạc Tình ngày càng chìm đắm, em càng không dám kể với cậu ấy. Lạc Tình thường không để tâm đến chuyện gì ngoài những vấn đề liên quan tới anh. Em sợ kể chuyện quá khứ của chúng ta, cậu ấy sẽ tìm mọi cách làm rõ ngọn ngành.”

“Ừ, đúng là em không nên kể với cô ấy.” Trịnh Vĩ vỗ nhẹ lên vai Giản Nhu. “Em đừng nghĩ ngợi nhiều! Cô ấy chỉ nhất thời không thể chấp nhận. Khi nào có cơ hội, em hãy nói chuyện với cô ấy. Chắc chắn cô ấy sẽ hiểu và thông cảm cho em.”

“Vâng! Em chỉ hy vọng sau khi biết những chuyện em làm với anh trước kia, Lạc Tình đừng hận em.”

“Thì ra em cũng biết mình làm nhiều chuyện quá đáng với anh.”

“Hả?” Hình như hơi bị lạc đề rồi.

“Không ngờ tình cảm của Lạc tình lại sâu đậm đến thế. Anh cũng thấy cô ấy khá xinh.” Trịnh Vĩ nở nụ cười mang hàm ý sâu xa.

Giản Nhu lập tức ngồi thẳng người, ánh mắt đầy cảnh giác. “Ý anh là gì?”

“Ý anh là có nhiều người phụ nữ thích anh như vậy, em nên ra tay sớm một chút, bỏ lỡ thời cơ là không tìm lại được đâu.”

Cô bất giác ngắm nhìn người đàn ông trước mặt. Cách làn khói nhàn nhạt lan tỏa từ cốc trà, nụ cười của anh toát ra sức hút khó tả. Hình như cô cũng có chút ý thức về mối nguy rồi.

Đúng lúc này điện thoại của Trịnh Vĩ đổ chuông. Anh liền bắt máy: “Bố!”

Trong phòng rất yên tĩnh nên Giản Nhu nghe rõ giọng nói uy nghiêm của Trịnh Diệu Khang ở đầu máy bên kia: “Hôm nay anh có về nhà không?”

Cô bất giác nhớ tới cảnh tượng ngoài hành lang đầy mùi thuốc khử trùng nhiều năm trước, Trịnh Diệu Khang nói với cô: “Tôi chỉ hy vọng sau này cô đừng làm phiền vợ và con trai tôi nữa.” Tuy chỉ gặp một lần, chỉ trao đổi vài câu nhưng trong ấn tượng của cô, ông là người đáng sợ nhất. Ông tựa như lòng biển sâu thẳm với những cơn sóng ngầm, có thể dìm chết cô bất cứ lúc nào.

Trịnh Vĩ đáp: “Tối nay con không về nhà. Có lẽ mấy ngày tới con cũng không về.”

“Anh lại đi công tác à?”

“Không phải! Con…”

Giản Nhu vội xua tay rồi lại chỉ vào mình, ý là anh đừng nói đang ở cùng cô. Thấy vẻ mặt sốt ruột của cô, Trịnh Vĩ đáp: “Con ở nhà bạn.”

“Bạn ư?” Trịnh Diệu Khang hỏi. “Là nam hay nữ?”

Lần này Trịnh Vĩ trả lời thật: “Nữ ạ!”

“Là Giản Nhu, đúng không?”

Bầu không khí như giảm đi mấy độ trong giây lát. Khí thế bức người mạnh mẽ của Trịnh Diệu Khang tựa hồ truyền qua sóng điện thoại, khiến sống lưng cô lạnh toát.

Trịnh Vĩ im lặng nhìn gương mặt tái nhợt của cô.

“Anh đã đưa nó đến đám cưới của Diệp Chính Thần tức là không sợ tôi biết. Vậy mà bây giờ anh lại không dám thừa nhận hay sao?”

“Đúng ạ!”

Trịnh Diệu Khang không chất vấn hay trách móc mà đột nhiên chuyển đề tài: “Ngày mai, hai vợ chồng bác Kiều đến thăm mẹ anh, Tiểu Kiều chắc cũng đi cùng. Trưa mai, anh nhớ về nhà ăn bữa cơm với gia đình.”

“Trưa mai con có việc bận.”

“Tôi mặc kệ anh bận việc gì, trưa mai nhất định phải về nhà.” Trịnh Diệu Khang cất giọng nghiêm nghị, không dễ phản bác.

Giản Nhu tưởng Trịnh Vĩ sẽ từ chối đến cùng như trước kia, nhưng anh trầm tư vài giây rồi lên tiếng: “Được ạ, con sẽ cố gắng.”

“Tốt.” Trịnh Diệu Khang lập tức cúp máy mà không hỏi một câu về Giản Nhu.

Trịnh Vĩ cầm cốc trà từ bàn tay run run của cô. “Em không sao đấy chứ?”

Giản Nhu nở nụ cười gượng gạo. “Em không sao.”

“Hình như em rất sợ bố anh thì phải?”

“Có chút. Bác ấy trong rất đáng sợ.”

“Trông rất đáng sợ ư? Em gặp bố anh rồi à?” Trịnh Vĩ cúi người cho ngang bằng Giản Nhu, nhìn thẳng vào mắt cô. “Em gặp bố anh bao giờ?”

“Em…”

“Em muốn anh đi hỏi ông ấy à?” Trịnh Vĩ chuẩn bị đứng dậy.

“Anh đừng đi!” Cô vội kéo tay anh. “Lần anh bị thương phải nằm viện ấy, em tới thăm anh, đúng lúc gặp bố anh ở đó. Em xin bác cho em gặp anh, bác đã đồng ý.”

“Ông già đưa ra điều kiện gì vậy?”

Giản Nhu rất rành tính Trịnh Vĩ. Đã là chuyện anh muốn biết, cô không có cách nào giấu giếm, chi bằng nói thật cho xong. Cô nuốt nước bọt rồi lên tiếng: “Bác muốn em đừng quấy rầy mẹ anh và… anh nữa.”

“Gì cơ?” Sắc mặt luôn điềm tĩnh của Trịnh Vĩ thể hiện sự kinh ngạc. Sau đó anh chất vấn: “Em chỉ vì muốn thăm anh lúc anh đang nằm viện mà nhận lời ông già không bao giờ gặp anh nữa? Có thật như vậy không?”

“Em…”

Việc Trịnh Diệu Khang nhận lời giúp mình trả thù, Giản Nhu định giữ bí mật đến hết đời, không tiết lộ với bất cứ ai, đặc biệt là Trịnh Vĩ. Nhưng trước sự truy vấn tới tấp của anh, cô chẳng có cách nào chống đỡ. Nếu biết chính người cha nuôi dưỡng anh hai mươi mấy năm đã đưa bố đẻ anh vào tù, không biết anh có cảm nghĩ gì?

“Rốt cuộc em còn bao nhiêu chuyện giấu anh hả?” Trịnh Vĩ nghiêm giọng.

Giản Nhu cắn môi, nói lí nhí: “Ngoài việc cho em vào thăm anh, bố anh còn nhận lời sẽ giúp em trả thù. Bác sẽ khiến người hại chết bố em chịu sự trừng phạt trước pháp luật.”

Trịnh Vĩ cuộn chặt hai bàn tay, cố gắng kìm nén tâm trạng. Sau đó anh bật cười lạnh lùng. “Rất tốt! Cả hai đều đạt được mục đích của mình.”

“Trịnh Vĩ! Anh đừng trách bố anh! Bác ấy cũng chỉ muốn bảo vệ anh và mẹ anh, muốn tốt cho anh mà thôi.”

“Đây là muốn tốt cho anh sao?” Nụ cười trên khóe miệng Trịnh Vĩ càng lạnh. “Còn em thì sao? Có phải em cũng muốn tốt cho anh?”

“Em…”

“Có phải em cảm thấy anh nên cám ơn hai người?”

Một khi mọi chuyện đã không thể che giấu, Giản Nhu khỏi cần đấu tranh tư tưởng. Cô ngồi thẳng người, cất cao giọng: “Nếu không làm vậy thì em có thể làm gì? Nhào vào lòng anh, nói với anh rằng em yêu anh, muốn ở bên anh cả đời chắc? Trịnh Vĩ, chúng ta là kẻ thù với món nợ máu sờ sờ ở đó.”

Anh vừa định lên tiếng, cô liền giơ tay chặn miệng anh. “Anh đừng nói với em câu chúng ta nên gạt bỏ thù hận, tiếp tục ở bên nhau. Chuyện này là không thể, bất kể anh có chấp nhận sự thật hay không, người đàn ông hại em nhà tan cửa nát, cũng vì em mà mất đi tất cả, còn bị nhốt vào tù là bố ruột của anh. Trong người anh mang dòng máu của ông ấy, đây là sự thật vĩnh viễn không thay đổi.”

Sắc mặt Trịnh Vĩ trắng bệch trong chốc lát. Giản Nhu biết vạch trần vết thương ở đáy sâu trong nội tâm của anh là hành vi tàn nhẫn, nhưng dù tàn nhẫn đến mức nào, đây cũng là sự thật mà họ phải đối diện.

“Khi ấy em cũng muốn tiếp tục yêu anh. Em đã thử, đã cố gắng nhưng không làm được. Thật ra, dù em có làm được đi chăng nữa thì cũng chẳng ăn thua. Bố mẹ chúng ta sẽ không bao giờ chấp nhận cho chúng ta ở bên nhau. Chuyện tình của chúng ta sớm muộn cũng phải chấm dứt.”

“Dù vậy em cũng không nên lừa gạt anh. Em nên nói thẳng với anh, cho anh một cơ hội.”

“Cơ hội ư?” Giản Nhu cười khổ. “Anh cho rằng chỉ cần chúng ta thật lòng yêu nhau là có thể hóa giải ân oán của đời trước hay sao? Điều đó là không thể, bất kể anh làm gì cũng thế thôi.”

“Em chưa từng thử, sao biết không thể?”

“Anh muốn thử ư? Được thôi! Nếu anh có thể sắp xếp để mẹ anh và mẹ em cùng ngồi ăn cơm vui vẻ, em sẽ tin anh làm được.”

Trịnh Vĩ lặng thinh. Ánh mắt trầm mặc của anh chính là câu trả lời.

“Anh cũng biết không thể có chuyện đó, đúng không?” Giản Nhu hỏi.

“Đúng thế.”

“Vậy…” Còn chưa nói hết câu, cô đã nghe thấy giọng nói thê lương của Trịnh Vĩ: “Bởi vì mẹ anh đã bị thần kinh từ năm năm trước.”

Giản Nhu sững sờ một lúc lâu mới có phản ứng. “Chuyện này… là thật sao?”

Trịnh Vĩ gật đầu. “Hôm Lâm Cận bị tòa tuyên án tử hình, mẹ về nhà cãi nhau với bố anh một trận…” Hồi tưởng chuyện quá khứ, trước mắt anh dường như hiện rõ mồn một cảnh tượng ngày hôm đó. Người mẹ luôn dịu dàng của anh gào thét chất vấn: “Là anh đã ép anh ấy vào đường cùng, ép anh ấy nhận tội, đúng không? Tuy anh ấy đã làm sai nhưng đâu đến mức xử tội chết. Tại sao anh không chừa một con đường sống cho anh ấy? Tại sao?”

Thời khắc đó, bố anh dường như cũng đánh mất lý trí: “Chắc em hiểu rõ nguyên nhân hơn anh. Hắn gây ra tội, có chết một vạn lần cũng không thể bù đắp.”

“Anh…” Lữ Nhã Phi lùi lại mấy bước.

“Hai người tưởng tôi không biết gì sao?” Trịnh Diệu Khang nói. “Hai người tưởng giết tay phóng viên đó là có thể che giấu mọi chuyện? Em coi thường Trịnh Diệu Khang tôi quá đấy!”

“Anh đã biết hết mọi chuyện rồi sao?”

“Đúng vậy. Bây giờ em có thể đi nói với hắn: bất kể là thứ gì, chỉ cần thuộc về Trịnh Diệu Khang tôi, người khác đừng hòng nhòm ngó… Nếu không, sẽ chỉ có con đường chết mà thôi.”

Lữ Nhã Phi tiếp tục lùi lại. Trịnh Diệu Khang còn thốt ra nhiều lời cay nghiệt cho đến khi bà bi phẫn chạy ra khỏi nhà. Trịnh Vĩ vội vàng đuổi theo, chứng kiến bà mất hết lý trí, cứ thế lao ra đường. Một chiếc xe tải không kịp phanh lại, đâm thẳng vào bà, khiến thân thể yếu ớt của bà bị hất lên cao.

Trịnh Vĩ không dám nghĩ tiếp, cúi đầu nói với Giản Nhu: “Mẹ anh bị xe đâm, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đại não của bà bị tổn thương nghiêm trọng. Thêm vào đó, do chịu sự kích động quá độ nên tinh thần của bà ấy đã suy sụp hoàn toàn.”

Cô há hốc miệng, một lúc sau mới lên tiếng: “Em xin lỗi… Em không biết chuyện đó.”

Anh lắc đầu. “Là mẹ anh và Lâm Cận có lỗi với em, có lỗi với người thân của em.”

“Tất cả đã qua rồi.” Giản Nhu nắm tay anh. “Bây giờ em cũng đã nghĩ thông suốt. Cuộc đời con người chỉ có mấy chục năm, tại sao chúng ta cứ phải cố chấp một kết quả? Tại sao lại tốn công sức làm những chuyện vô nghĩa? Để người thân phản đối, chỉ trích, tìm mọi cách chia rẽ chúng ta, chi bằng chúng ta cứ sống lặng lẽ và yên ổn như bây giờ.”

Trịnh Vĩ không lên tiếng. Cô siết chặt tay anh. “Trịnh Vĩ! Chúng ta hãy cứ duy trì như bây giờ, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau uống trà. Chúng ta không cần kết hôn. Bất kể tương lai ra sao, chúng ta hãy sống vui vẻ mỗi ngày thuộc về chúng ta là được.”

“Em thật sự cảm thấy cuộc sống như vậy cũng tốt sao?” Anh lên tiếng.

“Vâng!” Cô gật đầu.

“Đây là hành vi trốn tránh hiện thực.”

“Anh có cách tốt hơn sao?” Giản Nhu hỏi nhưng anh không trả lời.

Tối hôm đó, Giản Nhu nằm yên trong lòng Trịnh Vĩ. Cô có cảm giác mình như con thuyền nhỏ trôi dạt đã lâu tìm thấy bến bờ ấm áp. Không biết bao lâu sau, nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, cô hỏi: “Anh đã ngủ chưa?”

“Chưa.” Anh đáp khẽ.

“Anh đang nghĩ gì thế?”

“Anh đang nghĩ, ngoài trốn tránh ra, chúng ta còn có cách nào khác không?”

Giản Nhu gối đầu lên vai Trịnh Vĩ. Anh nói tiếp: “Cho anh một cơ hội nhé!”

“Gì cơ?”

“Anh không tin tình yêu của chúng ta không có kết quả tốt đẹp. Em hãy cho anh thời gian, anh sẽ chứng minh cho em thấy.”

Giản Nhu có thể hiểu tâm trạng của Trịnh Vĩ. Anh sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh ưu việt. Tuy nghiêm khắc nhưng Trịnh Diệu Khang là một ông bố tốt, đã trải sẵn tấm thảm lót đường cho anh. Vì luôn giành được mọi thứ mình muốn và chưa thật sự đánh mất thứ gì nên anh mới không tin trên thế giới này có việc anh không làm được.

Còn cô thì hoàn toàn khác. Kể từ lúc hiểu chuyện, cô đã học được cách tự nguyện đem thứ quý giá nhất của mình cho em gái. Rõ ràng trong lòng rất không muốn nhưng cô vẫn có thể từ bỏ. Thời niên thiếu, gia đình bị mất đi trụ cột quan trọng nhất nên cô phải một thân một mình đối diện với xã hội phức tạp, buộc phải học cách dùng phương thức hèn mọn nhất đi cầu xin sự bố thí của người khác. Dù ít nhiều có sự kiêu ngạo nhưng cô vẫn phải nhẫn nhịn và chịu đựng.

Hai người có hai phương thức sống khác biệt, quyết định cách nhìn nhận vấn đề của họ không giống nhau. Ở đây không phải ai đúng, ai sai, chỉ là sự lựa chọn mà thôi.

Giản Nhu khẽ gật đầu. “Được, em sẽ cho anh thời gian.” Không cho anh thử một lần, không để anh đối mặt với hiện thực tàn khốc, chắc anh vẫn không cam lòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv