“Này chính là dược mà căn cứ chúng tôi vừa nghiên cứu ra được, có thể biến người thường thành dị năng giả.”
Tiểu loli đáng yêu ngậm kẹo hai má phồng lên, nhưng khi một cô bé phi thường dễ thương thế này lại nắm chân một nam nhân to con xem như cái khăn tay mà vẫy đến vẫy đi, chỉ sợ sẽ làm người ta kinh hãi.
Người ta chết đứng không nhất định là vì quá dễ thương mà cũng có khả năng là vì quá sợ hãi.
Dị năng giả của căn cứ X thị đều biết rõ nam tử cao lớn kia chính là bảo tiêu mà Hứa gia gia chủ phái đến bảo hộ Hứa Dịch Ngôn, là một dị năng giả mạnh cỡ nào.
Mà nay, người được xem là dị năng giả mạnh nhất trong bọn họ lại trở thành bao cát cho người ta, không hề có lực phòng thủ, như vậy còn không phải quá đáng sợ rồi sao?
Mặt mày Hứa Dịch Ngôn cực kỳ khó coi, hắn ra mặt nói: “Được rồi, chúng tôi nhận thua!”
Ba trận đều thua sạch, sớm biết đã không đòi đấu trận cuối, vốn tưởng có thể cứu vớt được chút mặt mũi, kết quả lại càng mất mặt hơn.
Bất quá mất mặt thì mất mặt, dù sao cũng phải cứu thủ hạ của hắn đã rồi nói tiếp.
An Dương không muốn làm chết người, hắn chỉ muốn cho đám dị năng giả không biết trời cao đất rộng dùng lỗ mũi nhìn người đó một bài học.
Cho nên hắn liền bảo tiểu loli dễ thương ném tên to con trên tay qua chỗ tập trung của các dị năng giả X thị.
Mà trong đám dị năng giả lại không có lấy vài người thương cảm, nhìn tên to con bay tới, bọn họ đều lần lượt lui về phía sau. Nhưng chung quanh đều là người đang vây xem, bọn họ đẩy đẩy một chốc cũng không ra được, lúc này tên to con đã bay đến đè bọn họ.
Cô nhóc kia không riêng gì là Tinh thần hệ dị năng giả cấp tám mà còn là Lực lượng dị năng giả cấp chín sơ cấp, sức mạnh cường đại cỡ nào cũng có thể hình dung, dưới cú ném toàn lực của nhóc, tên to con đè cho bốn năm Hỏa hệ dị năng giả suýt chết.
Tố chất thân thể các dị năng giả tuy rằng so với người bình thường tốt hơn rất nhiều, nhưng tương đối mà nói vẫn còn khá yếu, bị trọng lượng như vậy nện xuống người, vài thanh âm răng rắc vang lên rõ ràng, có vẻ như có người bị gãy xương….
Hứa Dịch Ngôn nhìn thủ hạ của mình nằm trên đất kêu rên, tức giận đến môi cũng run run, nhưng hắn chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, nơi này dù sao cũng không phải địa bàn của hắn, trở mặt với An Dương nói không chừng sẽ khiến chuyện trao đổi thành quả nghiên cứu bị ngâm nước nóng.
Hơn nữa hắn cũng không thể không biết xấu hổ mà gây phiền toái cho An Dương, sự tình hôm nay là do người bên hắn khơi mào, chuyện đối chiến ba trận thắng hai cũng là do bên hắn đề xuất, trận đấu cuối cùng cũng là do bên hắn nhất định muốn tỷ thí…… Kết quả là bị đánh thảm, hắn không còn xa lạ gì đối với những khiêu khích này nữa.
Chẳng lẽ muốn hắn nói, thực lực mấy người quá mạnh nên tôi đem toàn bộ thủ hạ không sợ chết của mình ra đây yêu cầu một lời công bình, ai kêu mấy người lợi hại như vậy?
Lời này nói ra thật nhục nhã, mặt mũi hắn nhất định sẽ rơi rụng hết.
Hứa Dịch Ngôn trừng mắt nhìn đám thủ hạ, cảnh cáo vài tên dị năng giả còn muốn gây sự vài lần, quát lớn: “Còn chưa đủ nhục hả? Mau đem người đi trị thương!”
Sau đó dị năng giả căn cứ X thị đem người bị thương đi.
Mà người của căn cứ B thị tuyệt đối không thèm nể mặt bọn họ, cứ như vậy kiêu ngạo toàn thắng trận mà hoan hô rộn lên.
************************
An Dương không đứng tung hô với bọn họ, hắn cười tủm tỉm đuổi theo Hứa Dịch Ngôn, tươi cười trên mặt mang theo vài phần xin lỗi: “Thật ngại quá, cô bé kia tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, xuống tay không biết nặng nhẹ. Có muốn tôi gọi bác sĩ đến hỗ trợ hay không?”
Hứa Dịch Ngôn nhìn bản mặt cười tủm tỉm của An Dương, thật hận không thể đánh một quyền lên đầu hắn, đây là cố tình chế giễu tăng cừu hận đi!? Cái gì mà tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, Hứa Dịch Ngôn có cảm giác người này đang xem hắn như thủ hạ mà nói chuyện.
Càng nghĩ càng tức, nhưng Hứa Dịch Ngôn vẫn đè nén nộ khí, chỉ cự tuyệt: “Không cần, bên chúng tôi có một dị năng giả hệ chữa lành đi theo.” Lần này đến căn cứ B thị, đường xá xa xôi nguy hiểm vạn phần, nếu không mang theo một dị năng giả hệ chữa lành chỉ sợ đến được B thị chỉ còn le que vài mống.
An Dương cũng không cưỡng ép, dù sao thuốc thang hiện tại rất quý, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu, dù sao hắn cũng chỉ là khách sáo. Nếu lãng phí dược phẩm cho địch nhân, chi bằng lưu trữ, đỡ khiến A Thần nhà hắn phải chạy đi thu thập dược phẩm ở nơi xa giữa trời lạnh như vậy.
Hôm nay tâm tình Hứa Dịch Ngôn không tốt, cho nên hắn cũng không thèm đấu khẩu hay khách sáo với An Dương, cùng An Dương đi chung một đoạn đường liền vội vã tách ra.
An Dương thì khác hắn, tâm tình rất tốt, đi đường rất phiêu, còn kém chút nữa là hát lên rồi.
Căn cứ này là do hắn cùng A Thần một tay xây dựng lại, bao nhiêu tâm huyết của hắn và A Thần, thế nhưng bị đám ngu ngốc này khinh bỉ, hắn không chỉnh chết cái đám đó mới là lạ.
Rất nhanh, dưới mưu kế An Dương bày ra, tình huống cụ thể đối chiến ngày hôm đó đều bị toàn bộ căn cứ biết, chi tiết, ngay cả căn cứ X thị xuất ra dị năng giả mạnh nhất hay cảnh tượng tên dị năng giả quần áo bị đốt trụi phải che chim nhỏ của mình chạy đi cũng đều được kể lại sinh động như thật, ngay cả chuyện chim nhỏ dài ngắn bao nhiêu cũng được thuật lại. (=v=)
Căn cứ X thị còn vài dị năng giả không có bị thương mấy ngày nay đều không dám đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền bị chỉ trỏ, xấu hổ muốn chết. Muốn động thủ nhưng lại sợ Hứa Dịch Ngôn sẽ trừng phạt, cũng kiêng kị đám cao thủ ẩn tàng trong căn cứ B thị, nếu lại một lần nữa gây chuyện rồi bị bọn họ đập ra bã thì làm sao được?
Bị thương là việc nhỏ, nhục nhã mới là chuyện lớn.
Cho nên bọn người X thị gần đây không còn vênh váo tự đắc nữa mà cực kỳ an phận.
Bọn họ an phận liên tục đến hơn một tháng sau, khi những người bị thương đều đã khỏi, An Dương cũng mời Hứa Dịch Ngôn đến sở nghiên cứu ngầm xem thử thành quả nghiên cứu.
Tư liệu nghiên cứu đương nhiên không có khả năng cho bọn họ xem, nhưng thành quả nghiên cứu lại có thể bày ra một chút.
Hứa Dịch Ngôn theo lời An Dương cố ý dặn dò không mang quá nhiều người, chỉ mang theo nam tử cao lớn bảo hộ bên người hắn. Mà bên người An Dương cũng có một người khoác áo choàng đen thần bí hề hề, Mộ Lê Thần.
Vốn An Dương không định để Mộ Lê Thần lộ diện, tuy rằng Mộ Thanh Loan không đến đây, nhưng Hứa Dịch Ngôn tốt xấu gì cũng là nam nhân của cô ta, vạn nhất xảy ra biến cố, hắn có hối hận cũng không kịp.
Nhưng vấn đề Mộ Lê Thần đã quyết thì sẽ không thay đổi, cuối cùng hắn chỉ có thể lấy áo choàng bọc Mộ Lê Thần lại rồi mang theo.
Hứa Dịch Ngôn rất tò mò cái người thần bí nhìn không rõ mặt mũi đi theo sau An Dương: “Vị này là……”
Tươi cười trên mặt An Dương lập tức thu liễm, lãnh đạm lên: “Đây là bảo tiêu của tôi.”
Hứa Dịch Ngôn còn muốn hỏi rõ ràng, nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của An Dương, trong lòng biết mình không nên hỏi nhiều, lại càng không nên tò mò, liền dời tầm mắt, cười ha ha: “Chúng ta mau đi xem thành quả nghiên cứu vĩ đại của căn cứ anh một chút đi.”
An Dương lúc này mới lộ ra tươi cười: “Đi thôi.”
Bọn họ đi đến đại trạch Tần gia lúc trước mà hiện tại đã trở thành nơi xử lý công vụ trong căn cứ, An Dương tự mình đưa Hứa Dịch Ngôn đi vào một thông đạo.
Hứa Dịch Ngôn không dấu vết đánh giá xung quanh một phen, phát hiện thông đạo này không giống như sơ đồ thiết kế thông đạo hắn lấy được từ người của Tần gia.
Nếu người của Tần gia không lừa hắn, vậy thì nơi này hẳn là mới được xây nên.
Hứa Dịch Ngôn rất có khuynh hướng nghĩ đến khả năng đó, dù sao Tần gia đã không thể trở lại B thị, giữ lại sơ đồ thiết kế cũng vô dụng.
************************************
Bước vào trong thông đạo, còn có thể ngửi thấy mùi vị ẩm ướt của bùn đất, cùng với một loại hương vị kỳ quái, bất quá hương vị này rất nhạt, Hứa Dịch Ngôn cũng không quá để ý, lực chú ý của hắn vẫn đặt trên người khoác áo choàng đen phía sau An Dương.
Hắn nhìn về phía nam tử cao lớn bên cạnh, dùng ánh mắt bảo chú ý người nọ một chút, có nhìn ra được gì không?
Nam tử cao lớn quét mắt nhìn qua, sau đó không dấu vết lắc đầu.
Thấy nam tử cao lớn không chần chờ đã lắc đầu, Hứa Dịch Ngôn thả lỏng một chút, xem ra thực lực người này cũng tầm tầm, không thể coi là uy hiếp lớn.
Hai người bọn họ cho rằng đi phía sau An Dương âm thầm trao đổi sẽ không bị phát hiện. Nhưng Hứa Dịch Ngôn không biết là, kỳ thật vài động tác nhỏ cùng thông tin bọn họ trao đổi đều bị tinh thần lực Mộ Lê Thần thời khắc phóng thích tra xét được rành mạch.
Mộ Lê Thần cố ý đem thực lực áp chế xuống thành cấp tám đỉnh phong, dưới vạt áo choàng hắn khẽ nhếch khóe môi, làm như cái gì cũng chưa phát hiện một mực đi theo bên người An Dương.
Một đường đi rất thuận lợi, không có bất cứ cơ quan nguy hiểm nào, bất quá nhờ giác quan thứ sáu của dị năng giả, Hứa Dịch Ngôn có thể cảm giác được có một loại mai phục nguy hiểm âm thầm theo dõi hắn, hắn biết, nếu không phải có An Dương dẫn vào, chỉ sợ vừa bước vào thông đạo đã bị công kích.
Một đường đi thuận lợi không có nghĩa con đường này rất an toàn.
Sau khi ra khỏi thông đạo, liền tiến vào một căn phòng kín cực kỳ rộng lớn, bên trong gian phòng là đủ loại dụng cụ đặt ở bên trái, mà bên phải là rất nhiều khoang chứa.
Hai mắt Hứa Dịch Ngôn xẹt qua một cái khoang chứa chất lỏng màu xanh lá cây bên phải, cuối cùng dừng lại ở ba nghiên cứu viên đang vây quanh một dụng cụ không biết tên mà tranh luận.
Ba nghiên cứu viên này mặc quần áo trắng, tóc có chút lộn xộn, mỏi mệt trên mặt rất rõ ràng, nhưng ánh mắt lại lộ ra hưng phấn cùng cuồng nhiệt, bọn họ nhìn chằm chằm cái dụng cụ, không hề phát giác nơi này còn có nhiều thêm vài người.
An Dương đã quá quen thuộc với nhóm nghiên cứu viên cuồng nhiệt không quan tâm người ngoài này rồi, hắn chủ động đi qua tạo cảm giác tồn tại, hô lớn.
Không giới thiệu gì về Hứa Dịch Ngôn, An Dương chỉ cho người đem một lọ dược màu lam nhạt lại đây, đưa đến trước mặt Hứa Dịch Ngôn nói: “Này chính là dược mà căn cứ chúng tôi vừa nghiên cứu ra được, có thể biến người thường thành dị năng giả.”
Khi Hứa Dịch Ngôn nghe An Dương nói những lời này, tim nhất thời đập trễ một nhịp, sau đó bắt đầu gia tốc, hai mắt nóng rực nhìn lọ dược trước mặt.