Cứ như vậy, nhóm của Mộ Nguyệt Vũ phải thực hiện những bài tập cường độ cao suốt cả một ngày dài.
Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Lục Nhất, từng phút, từng giây đều là sự thử thách đối với sức bền và ý chí của họ. Những bài tập khắc nghiệt đã khiến tất cả đều cảm thấy kiệt sức. Cả nhóm đều mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển, có người phải dừng lại, đầu óc quay cuồng, nhưng không ai dám kêu ca hay bỏ cuộc. Mỗi khi có ai đó tỏ ra yếu đuối, Lục Nhất lại lạnh lùng đưa ra những lời đe dọa khiến họ không thể không tiếp tục.
Khi tiếng chuông ăn cơm chiều vang lên, không ai trong nhóm của Mộ Nguyệt Vũ có thể bước ra khỏi khu vực huấn luyện để đến nhà ăn. Cơ thể của họ mệt mỏi rã rời, ngay cả việc đứng dậy cũng là một thử thách lớn. Họ phải về phòng kí túc xá để ngã mình xuống giường, không còn sức lực để làm gì khác ngoài việc nghỉ ngơi.
Trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng đó, nhóm của Kỷ Thần Hi lại đang ăn uống trong không khí thoải mái.
Ba người còn lại, ngoại trừ chị em Kỷ Dược Phàm, đang trò chuyện vui vẻ về những gì họ đã chứng kiến trong ngày. Tất cả đều không mảy may bị ảnh hưởng bởi sự vất vả, ánh mắt họ đều sáng bừng, cơ thể khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng.
Câu chuyện của họ xoay quanh những người lính trong quân khu, về những bài tập thể lực và kỹ năng chiến đấu mà họ đã thấy được. Họ bàn luận về những buổi huấn luyện của các quân nhân, về các phương pháp chiến đấu trong rừng và những tình huống sinh tồn mà họ có thể sẽ đối mặt.
"Quả thật, tôi không ngờ rằng quân khu này lại thú vị đến như vậy." Một trong ba người lên tiếng, ánh mắt đầy hứng thú.
"Ừ, mình cũng nghĩ vậy. Đúng là không chỉ huấn luyện, mà còn phải học cách hòa nhập với thiên nhiên nữa." Hai người còn lại đồng tình.
Kỷ Thần Hi vẫn không nói gì, chỉ tập trung ăn phần cơm của mình. Cho đến khi, Kỷ Dược Phàm đập mạnh đôi đũa xuống bàn, không kiềm chế nổi sự tức giận.
"Thật sự quá đáng mà! Anh Bắc Hàn nghĩ gì lại để tên ẻo lả đó làm giáo quan hướng dẫn chứ? Suốt cả ngày hôm nay hắn ta đã hướng dẫn được gì nào?" Kỷ Dược Phàm bực bội nói, đôi mắt hiện rõ sự phẫn nộ.
Kỷ Thần Hi hơi nhướng mày, quay sang nhìn cậu em họ, mỉm cười khẽ đáp:"Vội gì chứ, còn sáu ngày nữa mới bắt đầu phần huấn luyện sinh tồn kia mà. Còn được chill thì cứ chill đi. Tôi đoán là... vài ngày tới cậu sẽ không thể nổi giận vì chuyện này nữa đâu.
Nói xong Kỷ Thần Hi nhún vai, không để tâm đến cơn giận dữ của Kỷ Dược Phàm. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng đem khay cơm của mình đến khu vực rửa chén bát, để lại cậu em họ đang ngồi với vẻ mặt ngờ vực.
***
Bảy giờ ba mươi phút tối, tất cả học viên lại bị triệu tập bất ngờ đến thao trường bắn súng, nơi mà buổi sáng nay họ đã đến thi đấu.
Lần này, nhóm của Kỷ Thần Hi đến sớm, họ không chỉ đúng giờ mà còn trong trạng thái tinh thần tốt, mặt mũi ai cũng tươi tỉnh và sẵn sàng cho nhiệm vụ tiếp theo.
Lục Nhất nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi ngạc nhiên, ánh mắt anh đầy vẻ nghi ngờ, không biết An Cảnh Phong đã làm thế nào để họ duy trì được phong độ tốt như vậy.
Còn nhóm của Mộ Nguyệt Vũ lại đến muộn gần ba mươi phút. Sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, thở hổn hển, và đang gấp rút chạy đến. Hóa ra, cả nhóm năm người đã ngủ quên vì quá mệt mỏi, đến mức khi đến tập kết họ còn không kịp chuẩn bị trang phục chỉnh tề.
Lục Nhất nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt lập tức tối sầm lại. Anh hô lớn yêu cầu nhóm Mộ Nguyệt Vũ chạy phạt hai vòng vì lỗi đến trễ.
Ba người đàn anh trong nhóm Kỷ Thần Hi chứng kiến cảnh tượng này cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Họ đột nhiên cảm thấy may mắn vì Kỷ Thần Hi đã thua trong đợt thi đấu buổi sáng, nhờ đó họ mới được hướng dẫn bởi một vị giáo quan như An Cảnh Phong, người vừa thiện lành vừa dễ chịu, thay vì một vị giáo quan ác ma như Lục Nhất.
Khi đã hoàn thành hình phạt, ba người đàn anh trong nhóm Mộ Nguyệt Vũ vẫn còn có thể đứng được. Tuy nhiên, Mộ Nguyệt Vũ và cô bạn gái kia thì không thể trụ nổi nữa. Cả hai cô gái đều khuỵu gối xuống đất, không còn sức để đứng dậy, cơ thể mệt mỏi không còn chút năng lượng.
Kỷ Thần Hi nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải chậc lưỡi. Cô dám chắc việc sắp xếp cho Lục Nhất làm giáo quan hướng dẫn cho nhóm Mộ Nguyệt Vũ là có ý đồ từ trước. Không thể là Mặc Bắc Hàn, mà chắc chắn là người nào đó đang muốn giúp cô trả thù.
Lục Nhất sau khi cảm thấy xấu hổ với những học viên của mình, lên giọng thông báo về việc phân công ca trực đêm. Ba người nam của nhóm Mộ Nguyệt Vũ nghe thấy vậy, không thể tiếp tục đứng vững nữa, họ gục xuống ngay tại chỗ, vì họ thực sự không còn chút sức nào để đi canh đêm nữa.
Ký túc xá mà Kỷ Thần Hi được xếp ở ngay bên cạnh phòng của Mộ Nguyệt Vũ và cô bạn gái kia. Cô không cần suy nghĩ nhiều cũng biết, cô bạn kia sẽ lại tới tìm cô để gây sự vì mấy lời thao túng của Mộ Nguyệt Vũ. Vì vậy, Kỷ Thần Hi mỉm cười, giơ tay lên, tình nguyện nhận ca trực đêm đầu tiên.
Kỷ Dược Phàm lườm Kỷ Thần Hi một cái, nhưng cô không buồn để ý đến cậu. Cậu đành nghiến răng giơ tay nhận ca trực còn lại.