Nhóm Kỷ Thần Hi theo chân giáo quan đi vào khu vực trung tâm quân khu. Đến nơi, cảnh vật xung quanh khiến cô không khỏi trầm trồ.
Nơi này không chỉ là một quân khu bình thường, mà giống như một thành trì quân sự được xây dựng kiên cố trong lòng núi rừng. Những bức tường bê tông cao vút, cổng sắt nặng nề và những căn nhà thấp với mái tôn lợp nghiêng như những chiếc tổ chim được dựng lên ở khắp các khu vực, dọc theo con đường mòn lát đá.
Nhìn lên bầu trời, Kỷ Thần Hi nhận thấy những đám mây vẫn còn mỏng mảnh, ánh nắng buổi sớm chiếu xuống khiến mọi thứ như được nhuộm màu vàng dịu dàng. Tuy nhiên, không khí lại lạnh lẽo, gần như không một chút hơi ấm, cảm giác như cả thế giới này đều tách biệt khỏi sự ồn ào bên ngoài.
Cả nhóm đi dọc theo con đường, chỉ có tiếng bước chân nện xuống nền đất tạo ra những âm thanh khô khốc. Kỷ Dược Phàm đi bên cạnh Kỷ Thần Hi, thi thoảng liếc nhìn cô để chắc chắn rằng cô vẫn ổn, trong lòng cảm thấy một chút lo lắng không nói nên lời. Dù biết năng lực của cô không tệ, nhưng khi đứng trong một môi trường khắc nghiệt như thế này, anh không thể không lo lắng.
Đột nhiên, phía trước có một tiếng động nhịp nhàng vọng lại, rồi sau đó là những tốp quân nhân cởi trần đang chạy bộ. Từng tốp, từng tốp chạy ngang qua họ, cơ thể tràn đầy sức sống, cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt sắc lạnh, nhanh như chớp. Kỷ Dược Phàm ngay lập tức đưa tay che mắt Kỷ Thần Hi lại. Cô hơi nhíu mày, chưa hiểu chuyện gì, khó hiểu hỏi:"Kỷ Dược Phàm! Cậu lại muốn giở trò gì nữa thế?"
Kỷ Dược Phàm, vẻ mặt có chút lúng túng, thì thầm vào tai cô:"Tôi sợ buông tay ta, chị sẽ bị đau mắt đấy?"
Kỷ Thần Hi:"???"
Những tốp quân nhân kia vẫn chạy băng băng về phía trước, dường như không ai chú ý đến nhóm họ đang đứng. Đến khi bóng dáng của họ khuất dần, Kỷ Dược Phàm mới thở phào rút tay về.
Sau khi đi thêm một quãng ngắn, cuối cùng cả nhóm cũng đến khu vực tập trung chính. Kỷ Thần Hi dừng lại, nhìn xung quanh, quan sát kỹ từng chi tiết của khu vực này.
Ngoài nhóm của họ, chỉ có năm người khác đứng thành hàng phía trước. Từ dáng điệu và trang phục, họ có vẻ giống như những người mới đến. Nhìn qua bóng lưng có thể thấy có ba nam hai nữ. Kỷ Thần Hi không nhận ra họ, nhưng chắc chắn họ cũng là những người tham gia khóa huấn luyện này.
Lúc này cô thầm nghĩ, đáng lý nhóm của họ vì bài test trước đó của cô và Kỷ Dược Phàm mà đến trễ nhất mới đúng, nhưng có vẻ vẫn còn có nhóm khác đến trễ hơn. Thế nhưng, khi giáo quan đón người bắt đầu ra hiệu cho cả nhóm đến đứng xếp thành một hàng dọc bên cạnh nhóm học viên kia, và nói rằng mọi người đã đến đủ, các giáo quan khác sẽ đến ngay. Kỷ Thần Hi không khỏi mở mắt ngạc nhiên.
Kỷ Thần Hi quay sang nhìn viên trợ lý, thấy anh ta đang đứng bên cạnh, liền không nhịn được kéo nhẹ tay áo của anh và hỏi nhỏ:"Trợ lý ca ca, lần huấn luyện này...có tổng cộng bao nhiêu người thế?"
Giáo quan đón người đi ngay bên cạnh lại lườm cô, không hề giấu giếm sự không hài lòng:"Hỏi cậu ta không bằng hỏi tôi, cậu ta biết nhiều hơn tôi được à?"
Viên trợ lý có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không thể không trả lời:"Học viên Kỷ, em đúng là nên hỏi giáo quan Trình đi, anh ấy dù sao...cũng sẽ rõ nhiều chuyện hơn tôi."
Kỷ Thần Hi nghe xong, mặt thoáng hiện vẻ tiếc nuối. Cô gật đầu một cách nghiêm túc:"Cảm ơn trợ lý ca ca, đột nhiên em không muốn biết nữa"
Giáo quan đón người và viên trợ lý chỉ biết đứng yên một chỗ, sắc mặt hơi biến đổi, không biết phải phản ứng thế nào. Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm không gian, làm không khí trở nên căng thẳng hơn. Cả nhóm học viên, dù không nói ra, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng đó.
Giáo quan đón người nhớ lại những chuyện từ lúc đón Kỷ Thần Hi đến quãng đường đến được đây, đúng là tương tác giữa họ không vui vẻ gì mấy, nên chuyện bị ghim cũng là lẽ thường tình. Nhưng thôi cứ mặc kệ, cũng không có gì quan trọng.
Lúc này, khi một nhóm học viên khác đi đến từ xa, cả nhóm năm người đã đến từ trước, tự động quay đầu lại nhìn. Cùng lúc đó, Kỷ Thần Hi, đứng ngay gần, cũng không thể không chú ý đến họ.
Khi hai cô gái của nhóm phía đối diện quay đầu lại, một gương mặt quen thuộc đập vào mắt Kỷ Thần Hi khiến cô bất ngờ đến mức chân tay có phần khựng lại. Cô chăm chú nhìn đối phương, cảm giác bất ổn dâng trào trong lòng.
Thấy thái độ của chị gái thay đổi bất ngờ, đã thế đang bước đi lại dừng lại một cách đột ngột, Kỷ Dược Phàm cũng quay sang nhìn theo, và rồi cũng ngay lập tức nhận ra vấn đề.
Cô gái kia, với vẻ mặt tươi cười, nhìn Kỷ Thần Hi rồi bước tới, nở nụ cười khó hiểu cùng giọng điệu đầy ẩn ý:"Chị, lâu rồi không gặp"