Lúc này, giáo quan và trợ lý đã lên trực thăng, cửa máy bay đóng lại. Tiếng động cơ của trực thăng gầm rú vang lên, nhưng trong khoang máy bay, không ai nói gì thêm. Không khí căng thẳng một cách lạ thường, nhất là khi ánh mắt sắc bén của giáo quan đón người vẫn không rời khỏi nhóm học viên.
Thỉnh thoảng, những tia nhìn đó liếc qua ba người học viên nam, khiến họ ngồi thẳng như tượng, không dám động đậy hay hé miệng một lời. Cả ba người đều chưa từng trải qua huấn luyện như thế bao giờ, nên không khỏi có chút run sợ trước sự nghiêm nghị và lạnh lùng từ vị giáo quan này.
Còn Kỷ Thần Hi, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi bầu không khí căng thẳng đó. Cô ngồi tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, không một chút lo âu hay sợ hãi. Cô chẳng hề quan tâm đến ánh mắt sắc lạnh của giáo quan hay sự căng thẳng của các đồng đội. Trong thế giới của Kỷ Thần Hi, không có gì đáng để sợ hãi, không phải là những huấn luyện hay lời mắng mỏ, càng không phải ánh mắt đe dọa của ai đó. Cô không quan tâm.
Kỷ Dược Phàm ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt vẫn bình thản như không có gì xảy ra. Cậu nhìn cô một lát rồi quay sang hỏi, giọng trầm thấp không mấy quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh:"Nón cô đâu?"
Kỷ Thần Hi khẽ giật mình, tay đưa lên sờ mái tóc ngắn vừa cắt của mình. Cô không cần phải nhìn cũng biết, nón của mình đã vô tình rơi khi chạy vội đến chỗ trực thăng.
Dù Kỷ Thần Hi không nói gì, Kỷ Dược Phàm cũng biết cô đã làm mất nón, cậu nhíu mày tháo nón của mình ra rồi đội lên cho cô, không nói một lời nào thêm.
Kỷ Thần Hi nhìn chiếc nón một chút, rồi quay sang nhìn Kỷ Dược Phàm. Cô có thể cảm nhận được sự ân cần trong hành động của cậu, nhưng lại không thích phải nhận sự giúp đỡ này, vì cô không thích dùng chung đồ với người khác.
"Đội đi, nhìn tóc cô kìa, khó coi lắm."
"Cảm ơn."
Lòng tốt của em trai, thôi thì ráng nhận vậy.
Trong khi đó, ba người học viên còn lại ngồi bên cạnh bắt đầu chú ý đến cuộc trò chuyện giữa hai chị em. Họ khẽ nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều hiện lên một chút ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của cả hai.
Bầu không khí vẫn giữ nguyên sự im lặng, nhưng lúc này, giáo quan đón người ngồi đối diện, hơi cúi đầu xuống, ra hiệu cho trợ lý của mình. Trợ lý vội vã rút một chiếc khay nhựa ra từ túi đựng đồ, rồi nhìn quanh một lượt. Mắt giáo quan vẫn sắc bén như dao, khiến ai nấy đều cảm thấy mồ hôi rịn ra. Anh ta chỉ vào chiếc khay nhựa rồi ra lệnh:"Đem tất cả điện thoại của các cô cậu ra đây. Từ giờ đến khi kết thúc khóa huấn luyện, tôi sẽ phụ trách giữ nó."
Câu lệnh vừa dứt, ba học viên nam lập tức rút điện thoại ra và đưa lên. Ai cũng hiểu rằng giáo quan này chẳng đùa đâu, dù có chút không muốn nhưng chẳng ai dám cãi lại. Họ cúi đầu, gương mặt đầy lo lắng, như thể đang cố gắng làm vừa lòng giáo quan để không gặp phải bất kỳ sự trừng phạt nào.
Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm ngồi bên cạnh, lại không có chút động tĩnh nào. Cả hai đều không hề nhìn xuống, tiếp tục trò chuyện như chẳng có gì xảy ra. Ánh mắt của ba người học viên kia bất giác chuyển sang họ, tò mò vì sự thản nhiên quá mức của hai chị em Kỷ Thần Hi.
Giáo quan đón người nhíu mày, ánh mắt sắc bén chuyển từ ba học viên sang Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm. Anh ta không nói gì nhưng biểu cảm đã đủ khiến ba người học viên kia lo lắng hơn cả.
"Điện thoại của hai người đâu?" Giọng anh đột ngột vang lên, lạnh lùng và nghiêm khắc.
Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm không hẹn mà cùng đồng thanh đáp:"Không có."
Trong khi Kỷ Thần Hi đã đưa điện thoại cho Tịch Cảnh Dương giữ hộ từ trước, nếu có chuyện gì xảy ra ở R Quốc, anh sẽ trực tiếp đến đón cô. Thì Kỷ Dược Phàm với kinh nghiệm và sự từng trải của mình, ngay từ đầu đã quyết định không mang theo điện thoại để tránh những tình huống như bây giờ.
Giáo quan nhìn họ một lúc, khuôn mặt càng lúc càng nghiêm lại. Anh không tin vào câu trả lời của hai người, thậm chí nghi ngờ họ đang che giấu điều gì đó. Một trong ba học viên cũng nhỏ giọng khuyên:"Học đệ, học muội, mau lấy điện thoại ra đi, đừng để giáo quan tức giận."
"* Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Anh ta muốn giận muốn vui gì thì tùy, câu trả lời vẫn là không có." Dứt lời Kỷ Thần Hi tựa người ra sau, nhắm hờ mắt lại như đang ngủ, chẳng màn đến biểu cảm đặc sắc của ba đồng đội cũng như trợ lý giáo quan. Cô ước tính thời gian bay đến địa điểm huấn luyện cũng phải hơn hai mươi phút, đủ để cô làm một giấc rồi.
(* Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc" hiểu nôm na có nghĩa là những người trong sạch, ngay thẳng, tốt đẹp..., thì họ chẳng cần phải thanh minh hay khuếch trương về mình, bản chất nội tại đã là tốt đẹp. Còn những người xấu, dối lòng mình, cho dù họ tìm đủ mọi cách để chối cãi hay che lấp thì bản chất vẫn là xấu, "sâu mọt" đục khoét trong thâm tâm, việc làm của họ.*)