Kỷ Lão ngồi lặng yên, đôi mắt nhìn thẳng vào Kỷ Thần Hi, vẫn là vẻ nghiêm nghị mà ông hay có khi nói về những vấn đề quan trọng. Ánh mắt ông thoáng chút nặng nề, như thể muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Kỷ Thần Hi cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt của ông ngoại, nhưng cô chỉ cười nhẹ, vỗ vỗ tay ông một cách an ủi.
Ông ngoại vẫn luôn vậy, thương yêu và bảo vệ cô theo cách của riêng mình, nhưng cũng có lúc sự quan tâm đó khiến cô cảm thấy hơi ngột ngạt.
Kỷ Lão thở dài một hơi, mắt nhìn theo cô một lúc lâu, rồi mới quay sang Kỷ Dược Phàm. Mặc dù ông vẫn cố giữ vẻ cứng rắn, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự lo ngai.
"Dược Phàm, cháu phải bảo vệ Hi Hi cho tốt. Cái khoá huấn luyện này không phải trò đùa, càng không phải nơi để thử thách bản thân."
Kỷ Dược Phàm chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. Mặc dù anh rất lo cho Kỷ Thần Hi, nhưng đã biết tính cô, nếu cô đã quyết tâm, chẳng ai có thể ngăn cản được. Chỉ mong lần này cô không gặp phải chuyện gì nguy hiểm.
Cùng lúc đó, Tịch Cảnh Dương đem một đĩa hoa quả đã được cắt tỉa một cách đẹp mắt ra ngoài, lễ phép mời ông cụ Kỷ ăn trước, sau đó gọi Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm đến ăn cùng.
Ông cụ Kỷ vốn không thích anh, liền vờ như không biết anh cùng Kỷ Thần Hi đến thăm ông, giả vờ như mới phát hiện ra mà ngạc nhiên hỏi:"Ồ Tịch Thiếu, người bận rộn như cậu cũng đến thăm ông già này à?"
Tịch - hoàn toàn bị ngó lơ - Cảnh Dương không hề tỏ ra tức giận, anh còn vui vẻ đáp lời:"Vâng, đều là người một nhà cả, ông ngoại đừng khách sáo. Công việc dù bận rộn đến đâu, cũng không thể quan trọng bằng người nhà được."
Dù Tịch Cảnh Dương đối đáp rất khéo léo, nhưng ông cụ Kỷ vẫn không cho anh sắc mặt tốt, đương nhiên là cả Kỷ Dược Phàm cũng như thế.
Kỷ Thần Hi chỉ biết âm thầm xoa xoa nguyệt thái dương. Quan hệ của cô với Tịch Hàng đã có thể nói là đã được cải thiện khá đáng kể, còn người nhà của cô, đến bao giờ mới không xem Tịch Cảnh Dương là kẻ trộm cải trắng nhà họ nữa đây?
***
Sáng hôm sau, tại sân bóng của Đại học A, bầu trời mờ mịt bởi những đám mây xám, khí lạnh lan tỏa trong không khí. Kỷ Thần Hi đứng một mình giữa sân, đôi mắt không giấu được sự bất mãn khi nhìn đồng hồ, cứ như thể đã chờ đợi hàng giờ đồng hồ. Thực ra, cô và Kỷ Dược Phàm đã đến từ rất sớm, đúng như thời gian mà thư giới thiệu yêu cầu. Nhưng giờ đã gần hai giờ năm mươi, thời gian đã qua hơn hai mươi phút so với thời gian hẹn, và không thấy bóng dáng một ai đến đón.
Kỷ Thần Hi đã mặc sẵn bộ quân trang được phát từ trước, bộ đồ màu xanh lam có tính đàn hồi cao, dễ dàng cho mọi động tác vận động. Mái tóc dài màu trắng bạch kim của cô được búi gọn gàng, đội chiếc mũ quân đội kín mít, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén như dao cạo. Tuy không có cảm giác chật chội hay khó chịu, nhưng đứng dưới ánh sáng mờ ảo của buổi sáng, cô vẫn cảm thấy sự bức bối trong lòng mình.
Kỷ Dược Phàm nằm dài trên sân, chiếc mũ của anh che kín mặt, chỉ để lộ ra đôi chân dài đang duỗi thẳng, bộ quân phục giống như của Kỷ Thần Hi nhưng lại có vẻ ít chăm chút hơn, giống như anh không hề coi trọng việc này. Cậu thậm chí còn nhắm mắt lại, dáng vẻ như thể đang ngủ say. Tuy nhiên, một câu nói từ miệng anh vẫn đủ để khiến Kỷ Thần Hi chú ý.
"Quân đội không vô kỷ luật thế đâu." Kỷ Dược Phàm thở dài, rồi tiếp tục nhắm mắt, vẻ mặt không mấy để tâm.
Kỷ Thần Hi nhìn anh một lúc rồi im lặng suy nghĩ. Lời của Dược Phàm có lý, vì quân đội nổi tiếng với kỷ luật nghiêm ngặt. Đúng như vậy, không thể nào lại trễ thời gian như thế được. Thậm chí cô cảm thấy có chút khó hiểu, liệu có phải mình và Dược Phàm đã bỏ sót điểm gì đó trong bức thư giới thiệu không?
Cô lục lại ký ức của mình, cố gắng tìm kiếm chút manh mối nào đó, sau đó hình ảnh về ký hiệu đặc biệt trên bức thư giới thiệu dừng lại trong mạch suy nghĩ của cô.
Một hình tròn với ba đường chéo cắt nhau.
Hình ảnh này tự nhiên khiến cô liên tưởng đến khuôn viên của Đại học A. Nếu không lầm, khuôn viên trường đúng là có dạng hình tròn, và ba khu nhà học lớn phân bố theo hình tam giác. Từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ chú ý tới điều này, nhưng hôm nay đột nhiên lại thấy có gì đó không ổn.
"Chắc chắn rồi!" Kỷ Thần Hi đột ngột nói, giọng điệu có phần hưng phấn xen lẫn tức giận:"Kỷ Dược Phàm, có thể chúng ta thật sự bị lừa rồi..."
Bầu trời lúc này không còn là màu sáng tươi sáng như trước, mà đã bị bao phủ bởi những đám mây xám xịt, làm không khí càng thêm phần lạnh lẽo. Một chiếc trực thăng lớn đã đậu sẵn ở trung tâm khuôn viên, nơi ba khu nhà học giao nhau. Vụt qua ánh sáng yếu ớt, chiếc trực thăng tạo ra một cơn gió mạnh, khiến bụi bặm từ mặt đất bay tứ tung. Cánh quạt quay vù vù, như một con quái vật cơ khí, vừa mạnh mẽ, vừa đầy áp lực.