Kỷ Thần Hi ngồi trên chiếc xích đu gỗ cũ kỹ, xung quanh là khu vườn rộng lớn với những lối đi lát đá xanh và những bụi hoa nở rực rỡ. Ánh trăng tròn sáng vằng vặc, phản chiếu qua tán lá, tạo ra những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá xào xạc và tiếng côn trùng râm ran, nhưng lòng cô lại đầy tâm trạng.
Kỷ Thần Hi chưa từng lo lắng về việc Tịch Hàng không thích mình, cô chỉ không muốn đưa Tịch Cảnh Dương vào tình thế khó xử khi kẹt giữa cả hai.
Mà điều khiến cô băn khoăn nhất lúc này là thái độ của ông đã thay đổi chóng mặt. Từ xa cách lạnh nhạt, hay châm biếm cô một cách vô tội vạ, chuyển sang ân cần săn sóc và thật sự xem cô là một thành viên của gia đình. Sự chuyển mình ấy khiến Kỷ Thần Hi không kịp thích ứng. Cô nhớ lại ánh mắt sắc lạnh và những lời nói châm chọc của ông vào khoảng thời gian trước, mà giờ đây dường như đã biến mất hoàn toàn.
Một lúc sau, cô cảm nhận được sự hiện diện gần bên. Quay lại, Kỷ Thần Hi thấy Tịch Cảnh Dương, với ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấm áp, đang tiến lại gần. Ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt anh, tôn lên vẻ đẹp của anh, nhưng trong đó cũng có phần nghiêm túc.
"Đang nghĩ gì thế?" Anh hỏi, ngồi xuống bên cạnh cô, khoảng cách giữa hai người gần hơn.
Kỷ Thần Hi khẽ lắc đầu, không muốn nhắc đến những điều vừa xảy ra. Thay vào đó, cô chỉ chỉ về phía vườn, nơi những bông hoa đang nở rộ trong đêm.
"Nhìn xem, bọn chúng thật đẹp."
Tịch Cảnh Dương nhìn theo hướng cô chỉ, ngắm nhìn vẻ đẹp thiên nhiên trước måt.
"Phải đẹp thôi, toàn là bảo bối của ông cụ đấy, chúng đều được chăm sóc cẩn thận.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm của những bông hoa.
Cả hai im lặng ngắm nhìn ánh trăng, hòa mình vào không gian tĩnh lặng. Những suy nghĩ rối ren dần dần lùi lại, nhường chỗ cho sự an yên giữa họ. Kỷ Thần Hi cảm nhận được sự hiện diện vững chãi của Tịch Cảnh Dương bên cạnh, và trong khoảnh khắc đó, cô biết rằng mình không đơn độc.
***
Trong không gian sang trọng của căn biệt thự, ánh đèn chùm lấp lánh chiếu sáng những món đồ nội thất đắt tiền. Tuy nhiên, một cảnh tượng căng thẳng đang diễn ra ở góc phòng. Một người đàn ông to cao, vạm vỡ, bị ném nằm lăn ra đất, khi trên người đầy những vết thương, phần mặt bị đánh đến mức biến dạng chẳng thể nhìn ra hình người, và cả hai cánh tay đều bị chặt đứt.
Bên trong căn phòng, không khí ngột ngạt khi hai phe đỏ trắng đang đứng đối đầu nhau đầy căng thẳng. Với một bên mặc toàn đồ trắng, cùng vẻ ngoài dửng dưng chẳng xem ai ra gì, và bên còn lại mặc toàn đồ đỏ với những nòng súng đen ngòm đang chỉa thẳng về phía đối diện.
Người phụ nữ đứng đầu phe đỏ, quý phái và kiêu sa, ngồi bắt chéo chân trên chiếc sofa nhung, trong tay là ly rượu đỏ, ánh sáng chiếu vào làm nổi bật vẻ đẹp của nó. Cô mỉm cười, mắt thoáng lướt qua người đàn ông chẳng còn chút hơi tàn dưới đất, mỉm cười đầy thân thiện cất giọng hỏi:"Ngọn gió nào đưa ngài thủ lĩnh của Lock đến đây thế?"
Người đứng đầu phe trắng, với mái tóc bạch kim và ánh mắt lạnh lùng, đang từ tốn lau tay như thể vừa chạm vào điều gì đó không sạch sẽ, vì anh ta là người đã ném người đàn ông kia xuống đất. Với thái độ điềm tĩnh, anh tiến đến ghế sofa đối diện và ngồi xuống, không bận tâm đến những họng súng đang chỉa vào mình.
Những người thuộc phe đỏ không ngừng chĩa súng về phía phe trắng, nhưng vẻ mặt của anh và những người theo sau vẫn không hề sợ hãi. Anh nhìn thẳng vào người phụ nữ, môi khẽ nhếch lên:"Hình như cô không hiểu lời cảnh cáo của tôi khi còn ở trên đảo biệt lập, hửm?"
Người phụ nữ nhếch môi, vẻ thích thú hiện rõ:"Đang trong địa bàn của tôi, cậu lại có thể ngông cuồng như thế? Thật sự nghĩ...tôi không dám giết cậu sao?"
"Vậy phải xem, bà có bản lĩnh đó không." Người đàn ông với mái tóc trắng ngã lưng tựa vào ghế, vẻ mặt không hề xuất hiện một chút hoảng loạn nào với lời đe doạ vừa nghe.
Người phụ nữ nở một nụ cười đầy kiêu ngạo đáp lại:"Lucifer ơi là Lucifer, vì cô ta cậu còn có thể làm đến mức nào nữa nhỉ? Biến bản thân thành một tên giáo sư đến dạy ở một ngôi trường tầm thường chỉ vì chỉ muốn đặt cô ta trong tầm mắt? Luôn âm thầm giải quyết những chướng ngại của cô ta từ trong bóng tối? Cậu làm nhiều điều như thế, đến hiện tại nhận lại được gì chứ? Sự khinh ghét của cô ta à?"
"Tôi làm gì, cần bà phải dạy sao?" Tiếng ly vỡ vang lên ngay sau khi Lucifer vừa dứt lời, máu từ bàn tay anh chảy dọc theo những mảnh vỡ từ ly thủy tinh, cùng rơi xuống nền đất.
Secret thấy thế liền lắc đầu tặc lưỡi đầy tiếc nuối, ra lệnh cho thuộc hạ đứng sau lưng mau chóng đem hộp cứu thương ra, nhưng giọng điệu lại tràn ngập ý tứ thách thức:"Mau lên, máu của quý ngài đây rất quý. Cẩn thận trễ vài giây thôi...vết thương sẽ tự lành mất!"