Kỷ Thần Hi cảm nhận được niềm vui của mẹ chồng, trong lòng cũng thầm thở phào. Cô mỉm cười:"Mẹ thích thì tốt rồi à, con tặng nó cho mẹ nhé?"
Diệp Lạc Anh ngạc nhiên, ánh mắt sáng lên nhưng sau đó lại khéo léo từ chối:"Không cần đâu, nhìn kỹ lại thì...mẹ cũng không thích lắm"
Nói thật thì Diệp Lạc Anh thật sự rất thích, nhưng bà không muốn con dâu lại tốn kém quá nhiều để tặng quà cho mình. Sau đó bà nhìn qua một lượt các món trang sức khác trong cửa hàng, rồi chỉ tay vào một món trang sức trông rất bình thường mà còn đang nằm trong khu giảm giá.
"Cái đó đi, mẹ thích cái đó hơn."
Kỷ Thần Hi nhướng mày nhìn chiếc vòng tay giá chưa đến năm con số kia, chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa. Phải chăng mẹ chồng của cô, có hiểu lầm gì đó về năng lực tài chính của cô không nhỉ?
"Mẹ à, thật ra..." Kỷ Thần Hi vốn định lên tiếng giải thích, nói cho Diệp Lạc Anh biết bà không cần phải tiết kiệm tiền cho cô, việc cô cầm trong tay thẻ xanh không thể nào mua được bằng tiền kia, thì cô có thể nghèo được sao? Nhưng lời nói còn chưa kịp nói ra, phía sau đã vang lên một giọng nói đầy chanh chua và kiêu ngạo.
"Đã nghèo thì đừng có bon chen vào mấy cửa hàng xa xỉ chỉ để mua hàng giảm giá, người giàu thật sự nhìn vào rất là chướng mắt đấy"
Kỷ Thần Hi quay lại, ánh mắt cô dừng lại trên một người phụ nữ béo phệ, ăn mặc lòe loẹt như một con công rực rỡ. Bà ta khoác trên mình chiếc áo lông thú bóng mượt, phần cổ áo rộng thùng thình như thể được thiết kế riêng cho sự khoa trương. Khuôn mặt của bà tròn đầy, lớp trang điểm dày cộp khiến bà trông như vừa bước ra từ một bữa tiệc. Đôi mắt được đánh phấn màu xanh nhạt của bà ánh lên sự trịch thượng, và bờ môi đỏ chót như vừa dùng hết cả một thỏi son lên đó.
Người phụ nữ mập nhướng mày, không ngờ lại bị phản kích. Nhưng bà ta nhanh chóng lấy lại vẻ mặt ngạo mạn, nhìn xuống Kỷ Thần Hi bằng ánh mắt khinh bỉ:"Chắc cô không biết rằng người ta có thể nhìn vào trang phục để đoán được giá trị của một con người chứ? Cô thật không biết xấu hổ khi xuất hiện ở đây?"
Kỷ Thần Hi cười nhẹ, không có ý định để những lời nói đó ảnh hưởng đến mình:"Nếu vậy, có lẽ bà nên xem lại gương. Có khi bà sẽ nhận ra không chỉ trang phục mà cả thái độ cũng có thể phản ánh con người."
Giàu hay nghèo chưa bao giờ là thước đo giá trị con người. Những kẻ luôn tỏ ra cao quý hơn người khác mới chính là nghèo thật sự, khi mà phải cố tỏ ra bản thân mình giàu có về vật chất nhưng lại nghèo nàn về phẩm chất.
Bầu không khí căng thẳng hơn bao giờ hết, và người quản lý cửa hàng đứng gần đó cảm thấy khó xử. Ông đã nhận ra rằng với tấm thẻ xanh của JS, Kỷ Thần Hi không phải là người có thân phận đơn giản, và sự tôn trọng dành cho cô đã khiến ông muốn can thiệp. Nhưng nhìn thấy người phụ nữ mập đang tỏ ra thượng đẳng kia, ông không khỏi nhíu mày.
"Xin lỗi, nhưng nếu phu nhân không hài lòng với sự hiện diện của hai vị khách này, tôi e rằng chúng tôi sẽ phải mời bà rời khỏi cửa hàng." Quản lý cửa hàng nhẹ nhàng nói, cố gắng giữ hòa khí, nhưng ý tứ đuổi khách vô cùng rõ ràng. Giữa khách siêu VIP và một người có thái độ trịch thượng, không cần nói thì ai cũng biết là phải chọn vế đầu.
Người phụ nữ mập tròn mắt, không thể tin vào tai mình:"Hai người nghèo này mới không có quyền ở đây! Mà thôi, không cần bàn cãi, tôi sẽ mua một món trang sức đắt tiền và cho họ biết sự khác biệt!”
Bà ta bước tới khu trưng bày trang sức cao cấp, nhìn ngắm những món đồ lấp lánh với sự thỏa mãn.
"Những thứ như này chỉ xứng được đeo trên người tôi, chứ không phải mấy kẻ bần hèn này." Bà ta nói, chỉ tay vào một bộ trang sức của JS trên bàn, thứ được Kỷ Thần Hi nhắm đến từ đầu.
Quản lý cửa hàng vô cùng khó chịu, định trực tiếp gọi bảo vệ đến, nhưng một ánh mắt lướt qua của Kỷ Thần Hi khiến động tác của ông dừng lại. Ông hiểu ánh mắt đó có ý là gì, liền tỏ thái độ chuyên nghiệp nhắc nhở người phụ nữ mập:"Bộ trang sức này là hàng đặc biệt của chúng tôi, phu nhân vui lòng đọc kỹ nội dung và ký xác nhận để thanh toán."
Bà ta gật đầu, ký vào tờ giấy mà không hề do dự lấy một chút, thậm chí còn không nhìn đến nụ cười xấu xa của cặp mẹ chồng nàng dâu nào đó ở bên cạnh.