Tịch Cảnh Dương liếc nhìn Kỷ Thần Hi, rồi quay lại với đống tài liệu đang chờ xử lý. Nhưng tâm trí anh không thể không chú ý đến sự thay đổi trong thái độ của Phụ Hí và Nhai Tệ. Hai người này từ lúc nào lại trở thành những “người hầu” nhiệt tình của cô ấy như vậy?
"Cứ để họ tiếp tục công việc của mình đi." Tịch Cảnh Dương đột ngột đứng dậy và bước lại gần Kỷ Thần Hi, cố gắng cắt đứt sự chú ý của cô khỏi hai "trợ lý" đang làm quá.
Kỷ Thần Hi nhìn anh, đôi mắt vẫn không giấu được vẻ nghi ngờ nhưng cô cũng không muốn làm căng thêm nữa:"Nếu như anh đã xong việc, qua đây ngồi đi, chúng ta nói việc chính."
Tịch Cảnh Dương mỉm cười, kéo tay cô và dẫn cô ra ngoài khỏi phòng làm việc:"Để anh đưa em đến một nơi trước.
Kỷ Thần Hi nhướng mày nhìn anh với ánh mắt hoài nghi nhưng vẫn đồng ý đi theo anh ra ngoài. Phụ Hí và Nhai Tệ nhìn nhau, họ cũng rất muốn đi theo nhưng lại không dám, biết đâu lại làm bóng đèn sáng chói nữa.
Bên ngoài phòng, Tịch Cảnh Dương vẫn nắm chặt tay cô vợ nhỏ đi qua hành lang dài trước ánh mắt của bao người, khiến Kỷ Thần Hi cảm thấy có chút xấu hổ che mặt đi. Cả hai cùng vào thang máy và dừng lại ở một tầng lầu khác. Cánh cửa thang máy mở ra, lộ ra một không gian hoàn toàn khác biệt, với cách bố trí tông màu xanh tuyệt đẹp.
Tịch Cảnh Dương dẫn Kỷ Thần Hi vào một không gian hoàn toàn khác biệt với văn phòng làm việc chỉ có hai màu trắng đen của anh.
Căn phòng rộng rãi được thiết kế với tông màu xanh dịu mát, gợi cảm giác như đang ở giữa biển cả và dưới bầu trời trong xanh. Các bức tường được trang trí bằng những bức tranh phong cảnh biển và những mảng xanh lá cây nhẹ nhàng, hòa quyện vào nhau tạo nên một không gian thư giãn đầy thanh bình.
Ở một góc phòng, có một quầy tự pha chế cà phê với các dụng cụ được bày biện gọn gàng và tinh tế. Đồ nội thất tại đây đều được chọn lựa kỹ lưỡng, từ chiếc ghế bành êm ái với lớp đệm mềm mại, đến chiếc bàn nhỏ với mặt đá sáng bóng, tất cả đều toát lên sự thanh lịch và tiện nghi. Trên bàn có đặt một bộ trà cụ và một chiếc bình đựng trà xanh, cùng với vài chiếc tách sứ trắng.
Kỷ Thần Hi bước vào, mắt cô lướt qua từng chi tiết trong phòng và sự ngạc nhiên rõ rệt hiện lên trên gương mặt cô.
"Nơi này là..." Cô hỏi, giọng nói lộ rõ sự cảm động.
Tịch Cảnh Dương mỉm cười, kéo cô đến gần quầy pha chế cà phê:"Thật ra căn phòng này anh đã bắt đầu chuẩn bị từ lúc trở lại Thủ Đô, nhưng vì chút sự cố nên bây giờ mới có thể đưa em đến đây. Có thích không?"
Kỷ Thần Hi bước lại gần cửa sổ lớn, nơi ánh sáng mềm mại từ ánh sáng tự nhiên lọt vào, tạo ra một hiệu ứng như ánh sáng mặt trời phản chiếu trên mặt nước tĩnh lặng. Bên cạnh cửa sổ, có những chậu hoa cẩm tú cầu màu xanh, tạo thêm sự tươi mới và gần gũi với thiên nhiên.
Bình yên và hy vọng, đó là hai từ mà Kỷ Thần Hi nghĩ ngay đến.
"Là chuẩn bị vì em sao?" Kỷ Thần Hi thì thầm, mắt vẫn dán chặt vào khung cảnh ngoài cửa sổ. "
Tịch Cảnh Dương bước đến bên cô, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô:"Phu nhân vẫn chưa trả lời anh đấy, có thích không?"Cô quay lại nhìn anh, đôi mắt lấp lánh cảm xúc, rồi bất chợt nhào đến ôm chầm lấy anh, giọng nói nũng nịu hiếm có:"Chồng ơi, anh thật tốt!"
Trước cái ôm bất ngờ cùng giọng điệu siêu đáng yêu của cô gái, cả người Tịch Cảnh Dương như nhũn ra, khoé môi bất giác cong lên. Anh cảm nhận được sự ấm áp từ cái ôm của Kỷ Thần Hi, rồi vòng tay ôm lại cô, cảm giác như thời gian đang dừng lại trong khoảnh khắc này.
"Tiểu Hi, nếu em cứ thế này...anh sợ mình không nhịn được nữa mất
Hai má Kỷ Thần Hi lần nữa đỏ bừng, nhẹ tay đẩy anh ra, nhưng lồng ngực vẫn phập phồng vì tim đập nhanh. Cô nhanh chóng đổi đề tài:"Phải rồi...em...em có chuyện muốn nói với anh.."
"Hum?"
"Chuyện là...em biết anh điều anh chàng họ Tiêu của Long Sinh Cửu Tử đến vùng Cực Bắc để chịu phạt...
Tịch Cảnh Dương khẽ nhíu mày:"Là hai người kia cầu xin em nói giúp Tiêu Đồ?"
Kỷ Thần Hi suy nghĩ mấy giây rồi lắc đầu:"Không hẳn là vậy, chỉ là em cảm thấy với tình trạng của cậu ta bây giờ, hình phạt của anh thật sự hơi nặng"
"Cậu ta không yếu đuối thế đâu, nếu không thật sự không xứng với bốn chữ Long Sinh Cửu Tử."
Kỷ Thần Hi cảm thấy một luồng gió nhẹ từ những chậu hoa cẩm tú cầu bên cửa sổ, giúp cô bình tĩnh hơn. Cô ngồi xuống ghế bành, lắc lắc đầu như để xua đi sự bối rối trước đó.
"Em không coi thường cậu ta, chẳng qua em biết một nơi huấn luyện tốt hơn, còn hợp với tình trạng của cậu ta lúc này."
Tịch Cảnh Dương ngồi xuống đối diện cô, khoé môi hơi nhếch lên:"Tiểu Hi, anh biết nơi mà em đề cập đến là nơi nào. Nhưng em thật sự nghĩ rằng, ở nơi đó, Tiêu Đồ sẽ có thể sống sót được sao?"