"Tiểu sư muội, thật trùng hợp, em cũng đến tìm giáo sư Trịnh sao?" Mộng
Quyết vừa bước ra khỏi văn phòng khoa, liền gặp mặt nhóm người Kỷ Thần Hi đang đi đến, vui vẻ chào hỏi.
Kỷ Thần Hi mỉm cười gật đầu chào lại:"Không phải, chỉ là chút việc linh tinh thôi."
"Thế à, vậy em vào đi, anh còn có chút việc đi trước nhé, tạm biệt." Mộng Quyết thật sự có việc, anh vừa ghé qua văn phòng khoa để tìm Trịnh Hằng thảo luận về đồ án tốt nghiệp của mình, đáng tiếc lại không thấy người đâu. Gọi điện cho ông ấy thì biết ông ấy hôm nay không đến trường, vì thế Mộng Quyết phải đến nhà riêng của ông ấy để tìm. Nếu Kỷ Thần Hi không phải đến tìm giáo sư Trịnh, vậy anh cũng không cần nán lại nữa, mau chóng đi giải quyết việc của mình.
Đợi đến khi Mộng Quyết rời đi, Kỷ Thần Hi mới đi vào trong, Kỷ Dược Phàm đi phía sau tặc lưỡi châm chọc:"Chậc, thân thiện hoà nhã như thế thật không giống chị chút nào"
Bước chân của Kỷ Thần Hi đột ngột dừng lại, khiến Nhai Tệ suýt va trúng người cô nhưng cũng may là né kịp. Kỷ Thần Hi quay đầu lần bữa mỉm cười cực kỳ thân thiện hỏi lại:"Chứ trước giờ cậu cảm thấy tôi là hung thần ác bá hay gì?"
Kỷ Dược Phàm nhún nhún vai đáp:"Còn không phải sao? Lần đầu chúng ta gặp nhau, chị còn hành hung tôi nữa đấy."
Khoé môi Kỷ Thần Hi khẽ giật, cậu ta vậy mà có mặt mũi dám nhắc lại chuyện lần đó. Xem ra cuộc sống yên bình không chịu, cứ thích thêm chút sóng gió vào mới được.
"Cậu đã nói tôi là người xấu rồi, vậy tôi cũng phải làm cho tròn vai chút. Vụ cá cược của chúng ta khi đó, bao giờ thì cậu thực hiện đây?"
Nhắc đến cá cược, sắc mặt của Kỷ Dược Phàm ngay lập tức đen đi, anh ta cũng đâu có ngờ lúc đi thi lại bất cẩn tô nhầm một câu khiến anh ta bị mất 2 điểm. Nếu không sẽ bằng điểm với Kỷ Thần Hi và giờ anh ta cũng không vô thế hèn như vậy.
"Chẳng phải chị nói bỏ qua vụ đó rồi sao? Với lại người tôi muốn cược là Mộ Nhược Vi, không phải chị họ của mình!"
"Ha! Vậy cậu nói xem là ai khơi mào chuyện đó ra trước?"
Đụng đến chỗ đau, Kỷ Dược Phàm bất lực khuất phục:"Được được, là tôi sai, là tôi lỡ lời, mong chị họ bỏ qua cho!"
Kỷ Thần Hi cười nhạt, nhấc tay lên vỗ vai an ủi Kỷ Dược Phàm không cần phải quá mức căng thẳng:"Chắc chắn sẽ không làm khó cậu đâu, nhưng cậu phải nhớ đấy, chú ý lời nói một chút."
Kỷ Dược Phàm gật đầu, thở dài một hơi như trút được gánh nặng. Họ cùng bước vào văn phòng khoa, không khí trở nên nhẹ nhõm hơn. Nhai Tệ quan sát hai người, thầm cảm thấy thanh niên mỏ hỗn Kỷ Dược Phàm có phần thú vị và hài hước. Bởi vì khi anh ta đứng trước hai người phụ nữ độc mồm độc miệng kia, vô cùng lợi hại, nói đến mức bọn bọ á khẩu, nhưng khi đứng trước mặt thiếu chủ phu nhân lại hèn vô cùng.
Kỷ Thần Hi dẫn đầu đi vào phòng, ánh mắt quét qua căn phòng không người. Hiện tại đang là giờ lên lớp, nên ở đây không có ai cũng chẳng phải điều gì lạ. Cô tùy tiện ngồi xuống ghế bên bàn học rồi bắt đầu nghịch điện thoại.
Nhai Tệ cũng không nói gì mà ngồi xuống bên cạnh, im lặng nhìn chằm chằm Kỷ Thần Hi đến mức khiến Kỷ Thần Hi khó xử ngẩng đầu lên nói:"Ở đây không có nguy hiểm gì đâu, cô cứ làm việc của mình đi."
Nhai Tệ cảm thấy bạn thân đã quá thất thổ, nhanh chóng quay mặt đi và cũng bắt đầu nghịch điện thoại.
Kỷ Dược Phàm nhìn cảnh này liền bĩu môi. Đúng là con gái, không có việc gì làm liền bấm điện thoại.
Nhưng ngay sau đó, chàng thiếu niên cũng lấy điện thoại ra rồi đăng nhập vào trò chơi trực tuyến.
Đúng mười lăm phút sau, cánh cửa phòng đột ngột mở ra, và một người đàn ông với dáng vẻ khẩn trương đang cầm trên tay một tập hồ sơ bước vào. Ông ta vừa bước vào đã thở hổn hển, dường như đã phải chạy đến đây một cách gấp gáp.
"Thật sự xin lỗi, để hai em chờ lâu rồi." Thầy hiệu trưởng vừa nói vừa hất nhẹ mớ tóc rối của mình, ánh mắt lướt qua Kỷ Thần Hi và Kỷ Dược Phàm.
Kỷ Thần Hi cong mỗi khách sáo nói:"Thầy hiệu trưởng không cần gấp thế đâu. Thầy ngồi đi, chúng ta từ từ nói chuyện.
Thầy hiệu trưởng hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó nhanh chóng ngồi xuống ghế đối diện với Kỷ Thần Hi. Ông đặt tập hồ sơ lên bàn và mỉm cười nhẹ nhàng:"Em yên tâm, thầy đảm bảo với em đã triệt để giải quyết hai cô cháu Vạn Kỳ Ngọc rồi, sau này họ sẽ không đến làm phiền em nữa.
Kỷ Thần Hi bật cười, nửa thật nửa đùa hỏi:"Thầy diệt khẩu họ à?"
Thầy hiệu trưởng xua tay phủ nhận ngay: "Em nghĩ đi đâu vậy, thầy đẩy nhanh tiến độ chấm dứt hợp đồng với Vạn Kỳ Ngọc trong hôm nay, sẵn tiện cho cháu gái bà ta một bản buộc thôi việc tương tự mà thôi. Về phía bên trên, thầy cũng đã có nói qua, rất nhanh sẽ được duyệt, họ có muốn đến trường làm loạn cũng là tự chuốc lấy nhục."