Cha của Triều Nguyệt đứng lặng người như hóa đá khi nhận ra rằng đứa con mà ông ta yêu thương nhất lại không có huyết thống gì với mình. Suốt thời gian qua, ông ta chỉ là kẻ đồ vỏ cho người đàn ông khác, trong khi đó, hai mẹ con độc ác đã âm thầm lừa dối và lợi dụng ông.
Suốt thời gian qua, ông từng dành tình yêu thương cho Triều Nhan và đối xử tệ bạc với vợ con của mình, giờ đây ông ta nhận ra tất cả chỉ là sự giả dối. Ánh mắt của ông ta lộ rõ sự sốc và đau đớn, như bị một cú sốc nặng nề đánh thức từ cơn mê.
Kỷ Thần Hi đứng bên cạnh, quan sát tình hình với vẻ mặt không hề thay đổi. Cô có thể thấu hiểu được nỗi đau và sự hối hận của ông ta, nhưng điều đó không làm giảm đi sự căm phẫn của cô về những gì ông ta đã làm.
Cô lên tiếng với giọng điệu châm biếm:"Ông thật sự chưa bao giờ yêu thương Triều Nhan hay Triều Nguyệt. Ông chỉ thiên vị Triều Nhan vì cảm thấy cô ta có giá trị lợi dụng hơn. Ông không xứng làm cha."
Nghe những lời đó, cha của Triều Nguyệt như bị đánh thức khỏi cơn mê, ánh mắt ông ta chuyển sang Kỷ Thần Hi với sự hoảng loạn và đau đớn. Trong khi đó, Kỷ Thần Hi lo lắng nhìn Triều Nguyệt, không biết cô có đủ dũng khí để hành động quyết đoán hay không. Nếu Triều Nguyệt đưa ra tệp hồ sơ về tội lỗi của cha mình, thì ông ta cũng sẽ bị cảnh sát dẫn đi ngay lập tức, nhưng Kỷ Thần Hi lo rằng Triều Nguyệt sẽ không đủ can đảm làm vậy.
Đúng lúc này, Mục Duyệt Hề và Đường Tử đứng bên cạnh Triều Nguyệt, cùng nhau đặt tay lên vai cô, động viên cô hãy kiên quyết. Đây là cơ hội duy nhất để cô làm rõ mọi chuyện và tìm lại công bằng cho bản thân, không thể vì lòng thương hại mà tha thứ cho kẻ đã lừa dối và đối xử tệ bạc với mình.
Kỷ Thần Hi mỉm cười, cảm thấy tình bạn chân thành giữa Triều Nguyệt và hai người bạn của cô thật đẹp. Cô cũng thông báo cho Triều Nguyệt biết rằng đã an bài một bác sĩ giỏi để chữa trị cho mẹ cô, nhằm gián tiếp cho cô biết rằng giờ đây cô không còn điểm yếu nào nữa và không cần phải sợ hãi kẻ đã làm hại mình.
Nhận được tin này, Triều Nguyệt không do dự lấy một giây nào nữa, dù cơ thể yếu ớt và mệt mỏi, cô vẫn chống tay muốn đứng dậy.
Đường Tử và Mục Duyệt Hề mỗi người đỡ một tay, giúp cô di chuyển một cách vững chắc. Triều Nguyệt đã đứng dậy, tự tay đưa tài liệu về hành vi trốn thuế, gian lận thương mại và nhiều tội danh khác của cha mình cho cảnh sát, yêu cầu họ giúp hai mẹ con cô đòi lại công bằng.
Cha của Triều Nguyệt lúc này, với ánh mắt căm phẫn, nhìn người phụ nữ đã lừa dối mình bấy lâu, hận không thể giết bà ta ngay lập tức. Tuy nhiên, cuối cùng ông ta cũng bị cảnh sát cưỡng chế đưa đi.
Edgard đã được Kỷ Thần Hi ủy quyền, cũng đi theo cảnh sát với mục tiêu kiện gia đình ba người sống không ra tính người đó, để họ sống quãng đời còn lại phía sau song sắt.
Triều Nhan, lúc này đang ở một phòng khác hưởng thụ sự phục vụ từ phòng bệnh VIP cũng không tránh khỏi. Cô ta chống cự vô cùng kịch liệt, gào thét thất thanh gọi cha gọi mẹ, nhưng lại được Edgard tặng thêm một tội chống đối người thi hành công vụ vào hồ sơ kiện tụng.
Trở lại phòng bệnh, các bác sĩ và y tá đã vào kiểm tra sức khỏe cho Triều Nguyệt, truyền lại máu cho cô, đồng thời bôi thuốc lên vết thương trên mặt của Mục Duyệt Hể. Đường Tử bên cạnh gọt trái cây và trò chuyện vui vé với họ, tạo không khí dễ chịu hơn.
Kỷ Thần Hi cùng một cảnh sát ra ngoài để nói chuyện. Cô nhận ra rằng một số cảnh sát đang nhìn mình với vẻ ngạc nhiên và tò mò, vì vậy khi có người yêu cầu trao đổi riêng, cô cũng không từ chối. Nói đúng hơn cô muốn xem thử họ muốn làm gì.
Nhai Tệ và Phụ Hí không vì người nói chuyện với thiếu chủ phu nhân là cảnh sát mà lơ là, âm thầm đứng một góc quan sát.
Đồng chí cảnh sát tìm Kỷ Thần Hi là một người đàn ông tầm bốn mươi. Ông ấy vô cùng thân thiệt và nhiệt tình khi nói chuyện.
"Quả nhiên là con cháu nhà họ Kỷ, tinh thần chính nghĩa rất tốt." Đồng chí cảnh sát cảm thán.
Kỷ Thần Hi có chút ngạc nhiên khi đối phương lại biết cô. Lúc này cô mới chợt nhớ ra, hình như trong số mấy người bác của cô, có người giữ chức vụ khá cáo trong đơn vị hình sự, nên người trước mặt có thể là cấp dưới của ông ấy. Chỉ có điều...cô còn chưa từng gặp mặt người bác đó, vì sao cấp dưới của ông ấy lại biết cô?
Nhìn thấy nghi vấn trên gương mặt của cô, đồng chí cảnh sát lại cười nói:"Cháu không biết sao cô bé? Sếp Kỷ trong suốt cả tháng qua, ngày nào cũng treo tên cháu trên miệng mà khoe khoang khắp nơi, còn đặc biệt treo ảnh cháu trong văn phòng riêng nữa đấy!"