Từ khi Kỷ Thần Hi xuất hiện, Chương Cát hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại càng thêm tức giận việc tiểu bối như Clara lại dám khinh thường ông trước mặt kẻ thù không đội trời chung. Nhưng sau lưng cô có một hậu phương vững chắc chống lưng cho, ông có thể làm gì được cơ chứ. Tuy nhiên, không thể đắc tội Clara, không có nghĩa ông cũng phải bỏ qua cho cặp thầy trò đê tiện kia.
Chương Cát lấy từ trong cặp táp đen của mình một tệp hồ sơ, đập lên bàn của thầy hiệu trưởng, trừng mắt nói:"Biên bản kiểm tra hôm nay tôi đã chuẩn bị xong cho ông rồi, chỉ cần ký vào là được. Nể tình bạn cũ, tôi sẽ xin lại với bên trên giảm nhẹ hình phạt cho ông. Có điều, việc giáng chức chắc chắn không tránh khỏi."
Chương Cát thầm cười trong lòng, những tức giận ban nãy cũng bay sạch vì nghĩ đến việc sắp giành lại được chức hiệu trưởng từ tay Tiêu Nhiên. Ông ta còn cảm thấy Tiêu Nhiên phải biết ơn ông ta, vì nhờ ông mà Tiêu Nhiên không hoàn toàn rơi vào con đường vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn bị khai trừ khỏi ngành giáo dục.
Cả quá trình đều do một mình Chương Cát tự biên tự diễn, thầy hiệu trưởng hoàn toàn không bận tâm đến ông ta, chỉ dựa lưng vào ghế, thích thú xem trò hề của người bạn cũ.
Kỷ Thần Hi cũng cảm thấy rất nề phục trí tưởng tượng của Chương Cát quá mức phong phú. Cô có thể nhìn ra địa vị của Clara ở Bộ có vẻ cao hơn Chương Cát, nên ông ta luôn phải nhịn nhục trước cô ấy.
Vậy sao ông ta lại không nhìn ra sắc mặt của Clara đã đen đến mức, chỉ cần ông ta còn nói thêm một câu ngu ngốc nào nữa, thì một người điểm tĩnh và trầm tính như Clara, có thể đập ông ta bất cứ lúc nào thế?
Đúng như những gì Kỷ Thần Hi suy đoán, Clara lúc này gần như sắp bùng nổ đến nơi. Có trời mới biết được cô muốn ra tay với Chương Cát thế nào, khi ông ta liên tục làm cô phải mất mặt trước mặt người mà cô xem là tín ngưỡng.
Năm Clara du học, vì là sinh viên ngoại quốc cộng thêm tỉ lệ nam nữ chênh lệch đáng kể, nên cô chưa từng được mọi người coi trọng hay đánh giá cao. Mặc dù bước ra từ West Point, ai ai cũng phải nể phục cô mấy phần, nhưng những phần còn lại cũng chính là khinh thường.
West Point đúng là đào tạo ra nhân tài hàng đầu, nhưng mục tiêu là phải phục vụ cho chính Nước A, chứ không phải quốc gia nào khác. Đương nhiên một người ngoại lại như Clara sẽ không được chào đón bằng người nước A chính gốc.
Chỉ khi đến với MIT, lần đầu biết đến tiểu thiên tài ngoại quốc đã lấy được học hàm tiến sĩ khi chưa đầy mười lăm tuổi, đang oanh tạc mọi bảng xếp hạng học thuật của thế giới ra sao, niềm tin cùng lý tưởng của Clara một lần nữa được thắp sáng.
Thời điểm ấy danh tiếng của hai anh em Kỷ Thần Hi không thua kém gì nhau, nhưng Clara lại luôn chỉ một lòng dõi theo người em gái là Kỷ Thần Hi, một lòng xem cô là mục tiêu để tiến lên, dù ho đối phương nhỏ tuổi hơn cô rất nhiều.
Cô xuất phát điểm cũng là tiến sĩ song bằng, nhưng không bao gồm hai chuyên ngành mà Kỷ Thần Hi theo học.
Vì vậy khi may mắn trở thành sinh viên trao đổi với MIT, Clara đã chọn học thêm một chuyên ngành mới, với hy vọng có thể tận mắt chứng kiến tín ngưỡng của cô đứng trên bục giảng sẽ là bộ dạng thế nào.
Khi lần đầu tiên gặp được Kỷ Thần Hi, cô không thể tin vào mắt mình. Cô bé nhỏ nhắn với đồi mắt sáng ngời và nụ cười tươi tắn ấy lại chính là thiên tài mà cô luôn ngưỡng mộ. Tính cách của Kỷ Thần Hi lúc ấy quả thật rất ngông, nhưng cô bé ấy có quyền ấy vì sự xuất sắc của mình.
Dường như không có bất cứ điều gì mà Kỷ Thần Hi không biết. Cứ như bộ não trong cơ thể nhỏ bé ấy, có thể chứa đựng toàn bộ tri thức nhân loại, điều này khiến Clara càng thêm kính trọng và quyết tâm phấn đấu hơn nữa.
Quay lại hiện tại, Clara không thể nào chấp nhận được việc một người như Chương Cát lại dám sỉ nhục người mà cô tôn sùng. Cơn giận dữ trong lòng Clara bùng lên như ngọn lửa, cô bước tới, giật phăng tệp hồ sơ từ tay
Chương Cát và ném mạnh xuống đất.
"Cô Clara, cô làm gì vậy?" Chương Cát kinh ngạc, không tin vào hành động bất ngờ của Clara, lại nói:"Cô không có quyền..."
"Tôi có quyền." Clara ngắt lời ông ta, giọng nói lạnh lùng như băng.
Chương Cát bị sốc, không ngờ Clara lại dám đối đầu trực tiếp như vậy. Ông ta lúng túng, tìm cách đối phó nhưng không thể nói nên lời.
Clara quay đầu nhìn Kỷ Thần bằng vẻ mặt đầy áy náy, sau đó nghiêm khắc nói với Chương Cát:"Mau xin lỗi Kỷ tiểu thư."
Không biết vì lí do gì Kỷ Thần Hi lại biến thành sinh viên năm nhất của Đại học A, nhưng chắc hẳn cô phải có lý do riêng của mình, vì vậy Clara cũng tinh tế thay đổi cách xưng hô.
Chương Cát trợn mắt chỉ tay vào Kỷ Thần Hi, không tin được hỏi lại:"Bảo tôi xin lỗi con nhóc này?"