Nguỵ Thư Hãn lần nữa bị sốc, kinh ngạc hỏi lại:“Em nói thanh tra gì cơ?”
Nam sinh viên vô cùng kiên nhẫn giải thích:“Là thanh tra của AGI ấy ạ. Nghe nói một trong số họ chính là học trò của giáo sư A.G, vì vậy nhà trường muốn chúng em có thêm thời gian chuẩn bị thật kỹ, không thể có chút sai xót gì.”
Anh chàng cười cười nửa đùa nửa thật nói tiếp:“Biết đâu được tụi em có biểu hiện tốt một chút, sau này sẽ có cơ hội gặp gỡ giáo sư A.G và theo cô ấy học tập thì sao.”
Nguỵ Thư Hãn vẫn không tin những gì mình nghe thấy, ông hoài nghi hỏi thêm lần nữa:“Nếu có chuyện lớn như thế, sao đến giờ thầy vẫn chưa nhận được thông báo gì thế?”
Nam sinh viên liền đáp:“Thầy hiệu trưởng sẽ thông báo sớm thôi ạ. Do phía bên đó thông báo khá gấp nên thầy ấy cũng chỉ kịp nhờ thầy hiệu phó đến thông báo cho tụi em trước, đồng thời ngưng sát hạch lại. Mà thôi không nói với thầy nữa, em phải em ôn tập thêm đây.”
Nhìn thấy nam sinh viên muốn đi, Nguỵ Thư Hãn lập tức ngăn lại, ông vẫn còn chuyện muốn hỏi. Ít nhất ông cũng phải hiểu nguyên nhân vì sao Kỷ Thần Hi lại không tham gia dự thi.
Nói về chuyện xảy ra bên trong hội trường ban nãy, nam sinh viên nhanh chóng kể lại toàn bộ câu chuyện. Từ việc Vạn Kỳ Nguyệt gây khó dễ cho Kỷ Thần Hi, đến việc Kỷ Thần Hi ngông cuồng đáp trả ra sao, rồi đến việc Kỷ Thần Hi vừa rời đi thì thông báo của thầy hiệu phó vừa đến thế nào.
Nguỵ Thư Hãn không ngờ đến cháu gái của Vạn Kỳ Ngọc lại có thể quá đáng như thế. Rõ ràng độ tuổi tham gia dự thi từ 18 đến 25, không hề phân biệt năm nhất hay năm tư gì cả. Chẳng qua do tính khắc nghiệt của kỳ thi, nên chỉ những sinh viên năm cuối mới đủ lượng kiến thức tham gia.
Dù không thiếu những thiếu niên thiên tài, nhưng số lượng cũng chỉ đếm trong đầu ngón tay. Bởi vì luật của AGI chỉ chấp nhận đăng ký tham gia một lần đối với mỗi cá thể, nên ai nấy đều sẽ đợi đến cột mốc từ 23 đến 24 thì mới tham gia, như thế tính an toàn và đi được vào vòng trong cũng sẽ cao hơn.
Chưa kể đến, tuổi thật của Kỷ Thần Hi là 23, nên việc cô tham gia là vô cùng bình thường. Cách Vạn Kỳ Nguyệt một mực đuổi Kỷ Thần Hi khỏi phòng thi, rõ ràng chính là đăng nhằm vào cô bé. Mà Kỷ Thần Hi lại là một người có tính cách phải gọi là khá ngông, nên chẳng trách cô đã bỏ đi.
Tuy nhiên, thông báo của hiệu phó, cùng với hai câu nói của Kỷ Thần Hi trước khi rời khỏi hội trường và nói với ông ban nãy…có phải vì chúng có liên quan đến nhau hay không?
Nguỵ Thư Hãn không tin trên đời này lại có nhiều sự trùng hợp đến như thế. Nhưng trước mắt, việc ông sẽ làm tiếp theo chính là thay sinh viên của mình đi đòi lại món nợ bị chèn ép, với cô cháu gái bảo bối của Vạn Kỳ Ngọc.
***
Kỷ Thần Hi vừa rời khỏi trường liền bắt taxi đến sân bay quốc tế ZAirfly. Vừa lên xe thì nhận được điện thoại từ Tịch Cảnh Dương, giọng nói trầm ấm của anh vang lên ngay sau đó.
“Sao lại đổi giờ bay?”
Kỷ Thần Hi vô tình nhìn qua gương chiếu hậu của xe, phát hiện ánh mắt tài xế có chút kỳ lạ, đã thế còn không tập trung vào lái xe mà liếc nhìn cô nhiều lần. Trực giác của cô nói rằng, tài xế taxi này nhất định có vấn đề.
“Em cũng sắp đến rồi, gặp mặt sẽ giải thích sau.” Kỷ Thần Hi không tỏ ra đề phòng, vẫn xem như không nhận ra điểm kỳ lạ của tài xế mà bình tĩnh nói chuyện điện thoại.
Tịch Cảnh Dương phía bên kia vừa sắp xếp công việc xong và cũng đang trên đường đến sân bay, hỏi thêm:“Anh đang lái xe, cần anh đến đón không?”
Kỷ Thần Hi vẫn như cũ không có cử chỉ gì khác thường, điềm nhiên trả lời:“Không cần đâu, anh không thuận đường mà, cứ chạy ra sân bay trước đi, gặp nhau ở đó. Em còn có việc, cúp máy trước nhé.”
Tịch Cảnh Dương không quên nhắc nhở:“Ừm, nhớ cẩn thận đấy.”
Kỷ Thần Hi nhoẻn miệng:“Vâng em biết rồi, anh cũng vậy.”
Nói xong cô cúp máy, sau đó mỉm cười thân thiện hỏi thẳng tài xế taxi:“Bác tài à, hình như đây không phải đường đến sân bay đúng không?”
Cô đã bật ứng dụng bản đồ lên từ lâu và cũng biết được đường mà tài xế đang chạy hoàn toàn ngược hướng với đường đến sân bay, và đương nhiên cũng chẳng phải đường tắt gì cả.
Tài xế vẫn lái xe tiếng về trước, vừa bình tĩnh giải thích:“Cô gái, có phải trễ chuyến bay không? Cứ tin tưởng ở tôi, đường ở đây tôi rành hơn bất cứ ai, thậm chí có những con đường có thể đi nhanh hơn nhưng không có trên bản đồ, và chỉ có những người lái xe nhiều năm như chúng tôi mới biết được thôi.”
Kỷ Thần Hi khẽ ồ lên như đã hiểu, lại hỏi:“Vậy sao? Vậy bác tài có thể nói cho tôi biết, sân bay nào nằm ở ngoại ô thế này không?”