Vì câu nói vui vơ của Kỷ Thần Hi mà bầu không khí bỗng trở nên im bặt, ai cũng hướng mắt về cô. Qua một vài phút sau, vang lên tiếng cười lớn đầy giễu cợt từ phía Tịch Hàng.
“Mấy ngày trước mày họ Mộ là tiểu thư Mộ Gia, hôm nay họ Kỷ liền nghĩ bản thân có quan hệ với đệ nhất gia tộc của Thủ Đô? Vậy ngày mai mày sẽ không biến thành họ Tịch em gái của Cảnh Dương luôn đấy chứ?”
Kỷ Thần Hi:"…"
Hoá ra cha chồng tương lai của cô không thích nghe lời thật đến như thế, cô sẽ rút kinh nghiệm vậy.
Nhắc đến khoảng thời gian giả làm Mộ Nhược Vi của Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Dương không khỏi nổi giận:“Chuyện đó con đã giải thích rồi, mọi chuyện đều là chủ ý của con, đừng dùng nó để làm khó Tiểu Hi!”
“Được rồi, đều là người nhà, dĩ hoà vi quý. Vào trong nhà rồi nói sao, ông nội con vẫn đang chờ gặp mặt cháu dâu đó.” Diệp Lạc Anh đỡ lời, trước khi hai cha con lại cãi nhau.
Tịch Hàng vô cùng khó chịu với hai từ “cháu dâu” mà Diệp Lạc Anh nói ra, nhưng không thể phản bác lại vợ mình, ông đành xin lỗi mẹ con nhà Nam Cung rồi mời cả hai cùng vào nhà.
Đám người đứng ngoài hành lang từ từ di chuyển vào nhà chính, chỉ còn Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi vẫn chưa đi.
Cô đi đến bên cạnh anh, khẽ vỗ vỗ lên vai anh an ủi:“Đừng giận, lát nữa vẫn còn có kịch để xem.”
Tịch Cảnh Dương hơi hơi nhướn mày:“Mặc Bắc Hàn gọi em là nhóc siêu quậy thật sự không sai.”
Kỷ Thần Hi bật cười kéo tay anh thúc giục:“Đi thôi.”
Hai người bước vào nhà chính của Tịch Gia, một ngôi nhà tráng lệ và trang nghiêm nhưng mang trong mình một vẻ đẹp cổ kính. Cửa chính mở ra để lộ ra một không gian rộng lớn với các trần nhà được trang trí tỉ mỉ bằng các hoa văn cầu kỳ. Ánh sáng từ những đèn lồng mờ ảo chiếu sáng lên những bức tranh tường cổ điển, tạo nên một không gian thần tiên.
Sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch đen bóng, tạo ra âm thanh nhẹ nhàng mỗi khi bước chân lên. Các cột trụ cổ kính trải dài theo hành lang, mang đến sự vững chắc và trang trọng cho căn nhà.
Những bức tượng và tranh ở khắp mọi nơi kể lại câu chuyện về gia tộc Tịch, từ những người tiền nhân đến những thành tựu và sự phát triển của gia đình này.
Những người làm tạo thành một hàng ngang đón chào Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi. Những bộ trang phục truyền thống tinh xảo và lộng lẫy được mọi người mặc, tạo nên một không gian ngập tràn vẻ trang nghiêm và quý phái.
Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi đi dọc qua hành lang, bước chân nhẹ nhàng trên sàn đá cẩm thạch.
Họ đi qua những bức tượng và tranh, nhìn thấy những hình ảnh của những người tiền nhân Tịch, những người đã góp phần xây dựng và định hình gia đình này. Cảm giác truyền thống và trách nhiệm lớn lao tràn đầy.
Hai người tiếp tục di chuyển vào phòng khách chính.
Phía trong nhà, ông cụ Tịch sốt ruột đứng ngồi không yên, không ngừng đi qua đi lại.
“Không được, Tiểu Quý, cậu mau ra ngoài xem thử, sao cháu dâu của ta vẫn chưa vào nữa?”
Tịch Hàng hừ lạnh:“Cha, con nhóc đó chính là một đứa không có phép tắc, sao có thể so được với Tiểu Trà chứ.”
Nam Cung Lục Trà thầm cười giễu trong lòng, con cóc ghẻ Kỷ Thần Hi đó làm sao có thể so sánh với thiên nga là cô chứ. Dù đang vô cùng đắc ý, Nam Cung Lục Trà vẫn tỏ vẻ khó xử nói:“Bác trai, bác đừng nói thế, cháu cảm thấy Kỷ tiểu thư không phải là người như thế.”
Ông cụ Tịch mỉm cười nói:“Đúng vậy, nếu không thì năm năm trước thằng nhóc Cảnh Dương đã không nhất kiến chung tình, một lòng với Tiểu Thần Hi rồi.”
Nam Cung Lục Trà có chút ngạc nhiên, cô ta vốn nghĩ Tịch Cảnh Dương quen với Kỷ Thần Hi cũng chỉ là quen qua đường, chơi chán rồi bỏ, dù sao đàn ông có tiền có quyền đều sẽ như thế, làm gì có chuyện yêu đương thật lòng? Cô ta muốn gả vào nhà họ Tịch cũng chỉ vì thế lực Tịch Gia đủ để khiến cô ta trở thành phu nhân cao quý nhất của Nước Z.
Không ngờ Kỷ Thần Hi lại quen biết Tịch Cảnh Dương từ lâu. Xem ra đối thủ này không phải loại dễ xơi như cô nghĩ.
Từ đầu Nam Cung phu nhân đã không thích Kỷ Thần Hi, bà ta quên cả giả vờ cười lạnh nói:“Năm nay cô ta mới bao tuổi? Năm năm trước đã biết quyến rũ đàn ông, thật sự không thể xem thường được.”
Nam Cung Lục Trà cau mày nhắc nhở:“Mẹ.”
Nam Cung phu nhân nhận ra bản thân lỡ lời khẽ cười xin lỗi.
Dù vậy sắc mặt Diệp Lạc Anh và ông cụ Tịch đều trầm xuống. Ai có thể không biết nhưng riêng hai người rất rõ, năm năm trước Tịch Cảnh Dương là loại người gì, có thể dễ dàng để nữ nhân quyến rũ hay sao?
Nam Cung Lục Trà lại không biết điều đó, cô ta cố ý nói giúp Kỷ Thần Hi:“Mẹ, Anh Cảnh Dương và Kỷ tiểu thư là quen biết từ lâu, khó tránh khỏi lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy. Với lại Kỷ tiểu thư không giống loại người…chuyên quyến rũ đàn ông.”