Dặn dò xong người quản lý để ông ta sắp xếp cho đám người phòng an ninh, Tịch Cảnh Dương không nói thêm lời nào mà trực tiếp kéo tay Kỷ Thần Hi đi về phía phòng riêng.
Kỷ Thần Hi biết anh nhịn cô đến mức này đã là quá giới hạn rồi nên cũng không dám trêu anh thêm nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà nói đùa mấy câu:"Anh không muốn ăn cùng mọi người, chắc không phải là do đã chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến cho em đấy chứ?"
Bước chân của Tịch Cảnh Dương bỗng khựng lại, anh quay đầu lại nhìn cô, vẻ mặt có chút cứng ngắc hỏi:"Sao em biết?"
Kỷ Thần Hi ôm bụng cười lớn:"Không phải chứ? Em đùa thôi nhưng anh làm thật á? Hôm nay bận rộn cả ngày trời mà anh vẫn có thể sắp xếp được luôn?"
Tịch Cảnh Dương phúc chốc đen mặt, rõ ràng là anh đã chuẩn bị mọi thứ từ trước, vốn định đợi cô ra ngoài chơi cho khuây khoả, đợi đến tối thì tạo bất ngờ cho cô, nào ngờ nhiều chuyện xảy ra như thế.
Kỷ Thần Hi có thể nhận ra tâm tình của Tịch Cảnh Dương đang rất không tốt, dù khá buồn cười nhưng trong lòng cô cũng có chút xót xa. Cô cố nén cơn buồn cười xuống, chạy đến khoác lấy tay anh thúc giục:"Bảo Bảo, đi thôi."
Dù Kỷ Thần Hi đã chủ động bán manh thế nhưng tâm trạng của Tịch Cảnh Dương không khá hơn là mấy, sắc mặt anh vẫn rất khó coi.
Kỷ Thần Hi liền cảm thấy hơi hối hận, biết thế cô đã không giỡn dai như vậy, giờ Bảo Bảo dỗi rồi nên dỗ thế nào đây?
"Bảo Bảo, ngày mai anh rảnh không?"
"Không."
"..." Dỗi thật rồi à?
Thật ra Tịch Cảnh Dương không hề nói dối, lượng công việc hiện tại của anh vô cùng nhiều. Khoảng thời gian trước đó, vì chuyện của cô nên anh đã dời lại một đống dự án lại, mà hiện tại những dự án đó chất chồng lên nhau, khiến anh bận bù đầu tối mặt để giải quyết. Cộng thêm Mục Hành còn đang ở Nước R, nên việc anh phải làm lại nhiều càng thêm nhiều.
"Là em sai, em xin lỗi, anh đừng giận nữa mà..."Hai người dừng bước lại trên hành lang. Kỷ Thần Hi vòng tay ôm lấy eo anh, mặt thì vùi vào lưng anh nói.
Tịch Cảnh Dương quả thật không chịu được dáng vẻ làm nũng này của cô, cuối cùng cũng phải chịu thua mà thở dài:"Anh không giận, ngày mai anh bận thật, anh phải làm xong một số việc để chừa thời gian ghi hình cho tuần tới."
Kỷ Thần Hi nhận ra thái độ của anh đã hoà hoãn hơn nên biết được anh không nói dối, cô mới mỉm cười nói tiếp:"Vậy em có thể đến công ty giúp anh không?"
Tịch Cảnh Dương xoa nhẹ đầu cô cười cười:"Em đang muốn đi cửa sau?"
Kỷ Thần Hi khẽ nhướng mày:"Sao lại nói là đi cửa sau được? Em đến thay cho vị trí của Kỷ Hàn Phi không được sao? Dù gì anh ấy cũng đâu có đến công ty anh nữa, nên vị trí đó chắc chắn đang trống rồi, cho nên, em sẽ bù cho anh một siêu cấp đại thần trong lĩnh vực mạng và an toàn hệ thống!"
"Được được, anh biết em có thể, vậy trưa mai cùng đến công ty với anh. Còn giờ thì...ăn cơm trước đã."
Thế là anh dẫn cô đến một phòng riêng đã được chuẩn bị từ trước. Lúc cửa phòng đẩy ra, bên trong là một màn đêm tĩnh mịch không một tiếng động.
Ngay sau, công tắc điện được bật lên, bàn ăn đặt giữa phòng được bố trí cẩn thận và đẹp mắt nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt. Mặt bàn màu gỗ ấm áp được trải một lớp tấm nền trắng mềm mại, tạo nền cho bức tranh ấm cúng của buổi tối. Trên mặt bàn, có một tấm thảm trải dài màu trắng ngọc, làm cho không gian trở nên sang trọng và mềm mại.
Ánh nến là điểm nhấn quan trọng của bữa tối này. Các ngọn nến được đặt thành một vòng tròn quanh bàn, tạo ra ánh sáng mờ ấm áp. Lửa của nến nhẹ nhàng lan tỏa ánh sáng và bóng mờ, tạo ra bầu không khí lãng mạn và thư thái. Âm thanh của đàn violin dần du dương trong không gian, tạo nên cảm giác dễ chịu.
Kỷ Thần Hi tiến đến chiếc bàn giữa phòng, nhìn những món ăn đã được chuẩn bị từ trước, vẫn còn mang theo hơi nóng bóc lên thì mỉm cười đầy ấm áp.
Tuy nhiên, thứ đập vào mắt cô lúc này là hai chai Château Lafite Rothschild 1787 với giá hơn một trăm năm mươi ngàn đô mà dở khóc dở cười.
Kỷ Thần Hi chỉ tay về phía hai chai rượu quay sang hỏi Tịch Cảnh Dương:"Anh muốn đây là bữa ăn cuối cùng của hai ta sao?"
Tịch Cảnh Dương cũng có chút ngoài ý muốn, anh đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ, nhưng không ngờ vẫn có sơ sót:"Xin lỗi, anh không định dùng rượu, có lẻ bọn bọ hiểu sai ý của anh."
Sau cùng, dù có chút sai sót nhỏ, nhưng hai người vẫn vui vẻ trải qua bữa tối dưới ánh nến cùng nhau. Còn về hai chai Château Lafite Rothschild 1787, dù Tịch Cảnh Dương có thể uống, nhưng anh vẫn lựa chọn uống nước trái cây với Kỷ Thần Hi.
Lí do ư? Rất đơn giản, nếu như uống ruợu thì xem như cả đêm nay anh không thể chạm vào cô, vì vậy, nước trái cây cũng không tệ.
...----------------...