Kỷ Thần Hi nhướng mày, cô bắt nạt mấy đứa nhóc này lúc nào thế?
Diệp Mộc Âm rón rén đi đến bên cạnh Kỷ Thần Hi rồi ngồi xuống. Cô nhìn vào hộp đen trước mặt mà cả người sởn hết da gà.
"Hi Thần, cậu...cậu tính làm gì?"
Kỷ Thần Hi khẽ thở dài, lúc này chẳng phải lúc nói lí với đám nhóc con đó. Chưa kể, tính thời gian, giờ này bạn trai yêu dấu của cô chắc cũng đã đến đây rồi, cô phải nhanh chóng ra khỏi đây, xuất hiện trước tầm mắt của anh, nếu không Mặc Bắc Hàn chắc chắn gặp xui xẻo!
"Cậu soi đèn giúp tớ." Kỷ Thần Hi đưa đèn pin cho Diệp Mộc Âm, khiến cô toát hết mồ hôi đáp:"Hi Thần...đừng...đừng nói là cậu..."
Kỷ Thần Hi mỉm cười:"Yên tâm, tin ở mình."
Mặc dù hai cánh tay đang run lên bần bật, nhưng Diệp Mộc Âm vẫn cố nuốt nước bọt, giữ chặt lấy chiếc đèn pin siêu nhỏ trong tay. Giờ phút này không còn tin hay không tin nữa, bởi vì dù Kỷ Thần Hi có làm điều gì điên rồ hay không thì bọn họ cũng chẳng có hy vọng rời khỏi đây, vậy thì cứ để cho cô ấy làm, biết đâu được trên đời này vẫn còn tồn tại hai từ "kỳ tích".
Tuy Diệp Mộc Âm không ngăn cản, nhưng cô bé học sinh tóc ngắn kia liền chạy đến túm chặt lấy tay Kỷ Thần Hi quát:"Chị bị điên à! Chị muốn chúng tôi chết cùng kẻ xấu xa như chị sao!?"
Kỷ Thần Hi lạnh mặt:"Buông ra!"
Giọng nói của cô lúc này đã không còn ngả ngớn như trước nữa. Trên gương mặt cô hiện tại cũng chẳng tồn tại bất kỳ cảm xúc nào nữa. Bởi vì hành động ngu ngốc của cô bé tóc ngắn này, suýt chút nữa là khiến cả đám người bọn họ chết cùng rồi!
Nếu không phải Kỷ Thần Hi nhanh tay, rụt tay lại trước khi cô bé đó chạm vào hộp đen, rất có thể ống thủy ngân sẽ bị nghiêng, cũng đồng nghĩa với việc nó sẽ phát nổ.
Nhìn thấy thái độ của Kỷ Thần Hi thay đổi, trở nên rất đáng sợ, cô bé tóc ngắn còn chưa kịp phản ứng lại thì âm thanh mở cửa truyền đến.
Kỷ Thần Hi cau mày, nhất định do tiếng cô bé này quá lớn nên đã kinh động đến hai tên bên ngoài. Cô bỗng nhớ lại tên da trắng cao to có mắt màu hổ phách kia, cô biết hắn không phải một kẻ dễ chơi. Chưa nói đến bọn chúng còn có vũ khí trong tay, nơi đây cũng chẳng phải nơi thích hợp để động thủ.
Kỷ Thần Hi liếc nhìn hộp đen một cái, rồi bằng tốc độ nhanh nhất kéo cô bé tóc ngắn và Diệp Mộc Âm sang một hướng khác trước khi cửa bị mở ra.
Quả nhiên, người mở cửa chính là tên da trắng, hắn ta không hề suy nghĩ gì mà tiến đến chỗ của nhóm người Kỷ Thần Hi, đưa chân ra đá mạnh vào bụng cô.
Ngay lúc cô đau đến mức co quắp người lại thì hắn ngồi xuống nắm chặt lấy cằm cô, cùng với ánh mắt màu hổ phách đáng sợ lên tiếng cảnh cáo:"Mày nên ngoan ngoãn chút đi. Tụi tao làm đến mức này rồi, thì chẳng sợ gì mà chết cùng lũ chó kia đâu. Đương nhiên tụi mày sẽ là mấy con chuột nhắt lót đường cho bọn tao. Mày hiểu ý tao mà đúng không? Zero...Silver!"
Kỷ Thần Hi điếng người. Bí danh của cô ở Zero là A.G nên hay bị mọi người gọi là Silver. Nhưng cái tên này chỉ có người của Zero mới biết được! Vì hầu hết những kẻ mà cô đắc tội, cùng lắm chỉ biết đến A.G mà thôi! Vậy...vậy tên này là ai?
*Chú thích nho nhỏ: A.G là tên viết tắt của Ariel Gwyneth, mà Ag cũng là kí hiệu hoá học của nguyên tố Bạc (Tiếng anh là Silver).
"Mày làm gì lâu lắc vậy? Cứ mặc kệ lũ chuột này đi, bọn nó cũng chẳng sống được bao lâu nữa, chúng ta không cần phí thời gian với bọn nó!" Tên đứng canh cửa ban nãy đi vào thúc giục đồng bọn rời đi. Tên da trắng không nói gì nữa mà đứng dậy rời đi.
Hắn ta vừa rời đi thì Kỷ Thần Hi bỗng nhiên bật cười khiến cho những người xung quanh ngơ ngác. Có người còn nghĩ cô sợ chết đến điên rồi.
Diệp Mộc Âm cũng vô cùng lo lắng kéo Kỷ Thần Hi dậy:"Cậu không sao chứ? Bọn chúng...bọn chúng cần ra tay ác độc vậy không?" Cô nhớ lại cú đá của tên da trắng ban nãy, không khỏi rùng mình.
Kỷ Thần Hi lắc lắc đầu, miệng vẫn không thể ngừng cười:"Tớ không sao? Mau, qua kia, tiếp tục soi đèn cho tớ."
"Chị..." Cô bé tóc ngắn lần nữa muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt đáng sợ của Kỷ Thần Hi làm cho im bặt. Trong lòng cô bé không ngừng chửi đổng lên, bà chị này thật sự không phải diễn viên à? Giây trước còn cười nói vui vẻ, mà giây sau ánh mắt cứ như muốn giết người đến nơi vậy!
Diệp Mộc Âm đi theo Kỷ Thần Hi trở lại chỗ hộp đen. Cô nhìn chằm chằm vào quả bom, dù bản thân cô có thể không thông minh lắm, nhưng cô vẫn biết rõ một điều, muốn gỡ bom thì ít nhất phải tháo được nắp kính trong suốt được vặn chặt bởi bốn con ốc ở bốn góc ra, còn phải có vật gì đó đủ bén để cắt dây điện. Tuy nhiên, với tình hình hiện tại của họ, làm gì có mấy thứ đó chứ?
"Hi Thần, không phải tớ không tin cậu, nhưng sao chúng ta không có dụng cụ gì cả...Cậu muốn gỡ tấm kính này ra cũng là vấn đề rồi..."
Khoé môi Kỷ Thần Hi thoáng cong lên:"Ai nói với cậu...chúng ta không có?"