Kỷ Thần Hi khẽ cắn môi, quả thực cú đấm vừa rồi của Beliar rất mạnh, đến giờ mà bả vai cô vẫn còn rất đau. Dù Tịch Cảnh Dương là người sai vì ra tay đánh anh ta trước, nhưng anh lại trả một đòn mạnh như thế, chính là muốn hủy luôn gương mặt đẹp trai của Bảo Bảo nhà cô luôn đây mà. Nghĩ đến đây Kỷ Thần Hi không khỏi lườm Beliar một cái.
Nhận được ánh mắt ghét bỏ đó từ cô, Beliar bật cười:"Liếc cái gì? Ai bảo cháu chắn cho nó?"
"Cậu còn nói nữa...ui ya!" Vừa động đậy thì cánh tay lại truyền đến một con đau thấu xương.
Tịch Cảnh Dương nhìn cách hai người trò chuyện vô cùng thân thiết thì vô cùng khó chịu, nhưng vì Kỷ Thần Hi đang bị thương, anh cố kiềm nén cảm giác muốn giết chết Beliar xuống, rồi dìu cô đứng dậy.
"Đến bệnh viện nhé!" Tịch Cảnh Dương nhẹ giọng nói.
Kỷ Thần Hi gật gật đầu, sau đó chỉ tay về phía Beliar:"Dẫn anh ta theo!"
Tịch Cảnh Dương ngay lập tức đáp trả:"Không được."
Kỷ Thần Hi:"Phải dẫn anh ta theo trả tiền viện phí!"
Tịch Cảnh Dương đanh mặt:"Em cảm thấy anh không có tiền?"
Kỷ Thần Hi lắc đầu:"Anh ta làm em bị thương, không thể để anh ta rời đi được, vậy thì hời cho hắn quá rồi!"
Tịch Cảnh Dương khẽ gật đầu:"Được."
Sau đó không kịp đợi Kỷ Thần Hi nói tiếp, anh đã cúi người định nhặt khẩu FN Five-Seven dưới đất lên. Kỷ Thần Hi bị một màn này doạ cho sợ hãi.
"Em bảo anh không để anh ta đi thôi, chứ không phải là bắn bỏ anh ta luôn!"
Cánh tay vừa chạm vào khẩu súng lạnh lẽo bỗng trở nên cứng ngắc.
Ba lần rồi. Cô đã bảo vệ hắn ba lần. Tịch Cảnh Dương trầm tư nhìn cô. Tuy trên gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Kỷ Thần Hi vẫn nhìn ra sự buồn bã và thất vọng trong đôi mắt của anh.
Cô không khỏi giật mình, tự hỏi bản thân đã làm gì khiến anh không vui sao? Sau đó cô chợt nhận ra một điều, chẳng lẻ anh đang ghen?
Kỷ Thần Hi cố gắng kiềm nén cơn đau trên người, tiến đến bên cạnh Tịch Cảnh Dương, sau đó chỉ tay về phía Beliar:"Xin lỗi, hai người cứ mãi ngăn cản nên em chưa kịp giới thiệu. Beliar Baron, Cậu nhỏ của em, đang là Đại Sứ Đặc Mệnh Toàn Quyền của Đại sứ quán R Quốc tại Nước Z."
Sau đó cô hít một hơi rồi chỉ tay về phía người đàn ông bên cạnh:"Tịch Cảnh Dương, bạn trai cháu..."
Tịch Cảnh Dương hơi ngạc nhiên sau lời nói của cô, hỏi lại lần nữa:"Em gọi anh ta là gì?"
Kỷ Thần Hi thở dài một hơi đáp:"Không phải em mà là chúng ta cùng gọi, phải gọi là Cậu nhỏ! Anh ta là là trưởng bối trong nhà em đấy, xem như hôm nay anh ra mắt phụ huynh lần đầu đi."
Tịch Cảnh Dương không thể tin vào những gì cô vừa nói. Anh quay mặt đến Beliar, đôi mắt tràn đầy sự khó hiểu.
"Cậu nhỏ?"
Beliar liền đưa tay lên ngăn cản:"Đừng, cậu đừng gọi tôi như thế, tôi không dám nhận."
Kỷ Thần Hi ngơ ngác nhìn hai người:"Hai người quen nhau à?"
Tuy ban đầu mùi thuốc súng giữa cả hai vô cùng nồng nặc, nhưng hiện tại khi nhận được câu hỏi của Kỷ Thần Hi, cả hai không hẹn mà rất ăn ý cùng đồng thanh đáp.
"Không quen!"
"Không quen."
Kỷ Thần Hi:"..." Hai người thật sự xem tôi là đồ ngốc à?
"Đến bệnh viện trước đã." Dù trong lòng vẫn còn khó chịu, nhưng Tịch Cảnh Dương không đành lòng nhìn cô bị thương.
Beliar nheo mắt nhìn hai người rồi ra hiệu:"Xe bên kia..."
"Không cần..." Theo bản năng Tịch Cảnh Dương đáp trả ngay, nhưng nhớ lại quan hệ giữa Kỷ Thần Hi và Beliar thì anh hơi cứng họng.
Beliar liền nhếch mép cười:"Không cần? Sau này cậu ra mắt cha mẹ con bé để hỏi cưới nó, cậu có tin họ sẽ trả lời cậu đúng hai chữ này không?"
Tịch Cảnh Dương nhìn má phải đã sưng lên của Beliar thì biết bản thân đuối lý:"Xe ở đâu?"
Cuối cùng bầu không khí căng thẳng cũng được xoa dịu, Kỷ Thần Hi thầm thở phào nhẹ nhõm, đưa tay ra với Tịch Cảnh Dương, làm nũng:"Bảo Bảo, em đau, ôm~~"
Cuối cùng trên gương mặt của Tịch Cảnh Dương cũng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt. Anh cúi người bế cô lên, rồi nhìn hai hàng xe Bentley màu đen bên vệ đường, quay sang nhíu mày hỏi Beliar:"Chiếc nào?"
Beliar bị hai người show ân ái trước mặt, thì cắn răng vẫy tay như một người hướng dẫn viên: "Chiếc thứ hai, phía sau cùng."
Nhận được câu trả lời, Tịch Cảnh Dương bế Kỷ Thần Hi đến chiếc xe mà Beliar đã nói. Ngay lặp tức một vệ sĩ áo đen tiến đến mở cửa xe sau cho họ.
Vì đặc thù công việc, nên xung quanh Beliar luôn có hơn hai mươi người đi theo để bảo vệ. Dù anh không cần, nhưng nguyên tắc vẫn là nguyên tắc.
Nhìn vị trí ghế sau đã bị cháu gái và "cháu rễ" chiếm đóng, Beliar khẽ cắn răng ngồi vào vị trí phó lái.
Tài xế khi nhìn thấy Ngài Đại sứ đức cao vọng trọng đang ngồi kế mình thì suýt hoảng loạn mà đạp nhầm chân thắng thành chân ga.
Beliar khẽ liếc nhìn lên tấm gương, nhìn thấy hai người đang ôm nhau ở hàng ghế sau thì tức giận ra lệnh:"Nhìn cái gì, đến bệnh viện!"