Đáy mắt Tịch Cảnh Dương loé lên tia ngạc nhiên:"Tiểu Hi, thật ra em không cần phải..."
"Ngưng! Anh không cần phải nói thêm gì nữa cả. Mọi chuyện cứ để em!" Kỷ Thần Hi nắm lấy bàn tay anh kiên định nói.
Ngay sau đó cô quay sang nhìn Phương Kỷ đã nước mắt nước mũi đầy mặt trông vô cùng đáng thương yếu đuối, còn cô như trở thành nhân vật phản diện trong truyền thuyết thì không khỏi méo mặt.
"Phương Tiểu Thư, cô luôn miệng nói tôi là tiểu tam, là trà xanh, vậy xin hỏi cô là gì của anh ấy?"
Phương Kỷ gào lên:"Tôi chính là bạn gái của anh ấy, tôi..."
Kỷ Thần Hi một tay lên:"Dừng, bạn gái? Từ khi nào thế?"
"Chính...chính là vào hai năm trước..."
Khoé môi Kỷ Thần Hi khẽ nhếch lên:"Hai năm trước sao? Trong lúc anh ấy đã là hôn phu của tôi được hơn năm năm? Phương Tiểu Thư, cô nghĩ ai mới là kẻ thứ ba đây?"
Phương Kỷ trợn to mắt chỉ tay về phía Kỷ Thần Hi:"Cô nói láo! Làm sao có thể được, rõ ràng hai năm trước anh ấy còn liếc mắt định tình với tôi! Rõ ràng vì bảo vệ tôi nên hai năm qua anh ấy không công khai mà thôi! Nhất định...nhất định là cô nói láo!"
"Liếc mắt định tình sao..." Kỷ Thần Hi quay đầu trao cho ai kia một ánh mắt đầy yêu thương.
Mục Hành vội lên tiếng giải thích để bảo vệ mạng sống của cậu ta:"Kỷ...Bà chủ, cô hiểu lầm rồi. Năm đó vì quá nhớ cô nên lúc vô tình nghe thấy có người tên giống cô, Boss mới có chút phản ứng lại thôi! Tôi...tôi theo Boss từ khi anh ấy chỉ mới mười tuổi đến giờ, tôi dám khẳng định, ngoại trừ cô ra, anh ấy chưa từng động tâm với bất kì ai cả!"
Kỷ Thần Hi khẽ mỉm cười:"Anh giải thích nhiều làm gì? Tôi cũng có nói là không tin anh ấy đâu. Chẳng qua, tôi khá hứng thú với câu chuyện của anh ấy hai năm trước thôi."
Tịch Cảnh Dương sắc mặt không đổi:"Anh chưa từng liếc mắt với cô ta. Anh cũng chẳng biết cô ta là ai cả."
"Tịch Cảnh Dương! Anh nói dối! Rõ ràng...rõ ràng là anh thích tôi...nếu không vì sao anh lại đối xử tốt với tôi như thế!" Phương Kỷ không nhịn được mà khuỵu gối xuống nền đất lạnh lẽo.
Nói đến đây thì ngay cả Tịch Cảnh Dương cũng cảm thấy khó hiểu:"Tôi đối xử tốt với cô?"
Mục Hành thầm cầu nguyện với phật tổ, với chúa Giê-su, mong anh vẫn sẽ giữ được mạng sống nhỏ này của mình:"Boss... chuyện là...năm đó không biết là ai tung tin đồn giữa anh và cô ta có quan hệ mờ ám...nên tôi đã đưa thư buộc thôi việc cho Khương Tổng, để sa thải cô ta... nhưng..."
"Nhưng cậu ta lại nhầm hai lá đơn, một lá nhận và thăng chức cho cô thực tập sinh cùng đợt với Phương Kỷ thành đơn buộc thôi việc. Còn đơn thăng chức kia lại gửi cho Phương Kỷ!" Khương Đình Văn cố ý cướp lời Mục Hành, nhằm đổ hết trách nhiệm lên đầu anh, dù sao ông ta cũng chỉ nhận lệnh từ anh mà làm việc.
.
||||| Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng |||||
Dù rất muốn phản bác lại, nhưng quả thực do bản thân làm việc tất trách, thế nên Mục Hành đành cúi đầu nhận hết trách nhiệm về mình:"Dạ phải, xin lỗi Boss, xin lỗi bà chủ, đều là tôi làm việc cẩu thả, tôi sẽ chấp nhận mọi hình phạt!"
"Mục Hành." Tịch Cảnh Dương vẫn giữ nguyên gương mặt không chút cảm xúc nào mà lên tiếng gọi.
Mục Hành cắn răng đáp:"Vâng, có tôi."
"Về nhà đi."
Nghe thấy ba chữ này cơ thể Mục Hành cứng đờ:"Boss...anh muốn phạt thế nào cũng được...nhưng...nhưng..."
Không chỉ Mục Hành, ngay cả Kỷ Thần Hi cũng rất đỗi ngạc nhiên. Tuy cô cũng muốn cho tên thư ký này một bài học vì kiếm cho bạn trai cô một cô "bạn gái mới", nhưng cũng không đến mức muốn anh ta bị đuổi việc.
"Anh...hay là bỏ qua đi..."
Đôi mắt Mục Hành bắt đầu đỏ lên, từ nhỏ anh và em trai của mình đã đi theo Tịch Cảnh Dương. Từng cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện sinh tử. Từ sớm tình cảm bọn họ đã như huynh đệ rồi, anh thật sự không muốn vì một sai lầm nhỏ này mà đánh mất tất cả.
"Tịch Tổng, chuyện này quả thật đều là lỗi của tôi. Tôi chấp nhận chịu mọi hình phạt, cho dù phải đi Châu Phi đào than cũng được, chỉ riêng việc từ chức tôi xin từ chối!"
"Cậu nghĩ, cậu có thể ra điều kiện với tôi à?"
"Tôi...tôi không có ý đó!"
"Được rồi, không cần phải nói nữa. Tôi không có đuổi cậu."
Mục Hành mừng muốn phát khóc:"Boss! Anh nói thật sao?"
Tịch Cảnh Dương thở dài dây dây nguyệt thái dương của mình:"Tôi bảo cậu về nhà thu xếp hành lí đi. Ngày mai bay sang Nước R, tạm thời tiếp quản công việc với Liên Thành, để Liên Thành về đây, tôi có việc cần giao cho cậu ta."
Mục Hành sau khi biết Tịch Cảnh Dương không hề trách cậu thì vui vẻ như một đứa trẻ được người lớn cho kẹo mà không ngừng cảm ơn Tịch Cảnh Dương. Anh cũng không quên cảm ơn Kỷ Thần Hi một tiếng. Sau đó lườm ông bạn già một cái rồi nhanh chóng chạy đi.
Khương Đình Văn nhìn tình hình không quá căng thẳng và Boss hình như cũng không định trách phạt ai cả. Ông ta liếc nhìn Phương Kỷ như người mất hồn dưới đất thì cũng buồn quan tâm, định theo chân Mục Hành rời đi thì bị Đại Boss gọi lại.
...----------------...