Ting ting, Kỷ Thần Hi vừa bước chân về đến cổng nhà thì âm báo tin nhắn vang lên.
JJ: [Ông nội sao rồi?]
Nhìn thấy người nhắn đến là Tịch Cảnh Dương, khoé môi cô gái khẽ cong lên, sau đó cô cũng không vội vào nhà mà đi dạo quanh đó rồi quay số gọi cho anh.
"Alo..." Giọng nói ngọt ngào của cô gái vang lên trước. Cô cảm thấy hình như lại nhớ anh rồi.
Bên kia cũng nhanh chóng đáp lời:"Ông nội đã ổn chưa? Có cần anh quay lại bệnh viện một chuyến không?"
Kỷ Thần Hi:"Đã quan cơn nguy hiểm rồi, chỉ cần đợi đến hết thuốc gây mê thì sẽ tỉnh lại."
Tịch Cảnh Dương:"Vậy anh đến đón em về nhé?"
Kỷ Thần Hi lập tức từ chối:"Không được, em không thể về Đế Cung. Như em dự đoán, quả nhiên có một số tên chó săn tin đang theo dõi em, em không thể làm liên lụy đến anh được!"
Tịch Cảnh Dương bật cười:"Bạn trai em cũng không phải chỉ có nhà ở Đế Cung Sơn Trang. Với lại anh không đến đón em, thì em sẽ ở đâu? Trở về Mộ Gia sao?"
Kỷ Thần Hi khẽ gãi đầu:"Ờ...thì..."
Chưa đợi cô kịp trả lời anh đã nói tiếp:"Đằng sau."
Giọng nói trầm ấm của anh từ khi nào mà tràn ra ngoài điện thoại luôn rồi? Kỷ Thần Hi nghi ngờ quay đầu nhìn lại. Sau khi nhìn thấy hình ảnh quen thuộc của chàng trai sơ mi trắng đang tiến đến gần mình, thì cô bỗng ngây người ra.
"Sao...sao anh ở đây?"
Tịch Cảnh Dương buông điện thoại trên tay xuống khẽ mỉm cười:"Sao anh không thể ở đây?"
"Anh..."
Chưa nói hết câu thì cánh tay của Kỷ Thần Hi bị anh kéo mạnh một cái, khiến cô đứng không vững mà ngã vào lòng anh, anh cũng thuận thế mà giang tay ôm chặt lấy cô.
"Trời lạnh rồi, sao em lại mặc ít thế?"
Kỷ Thần Hi không trả lời mà vùi đầu vào ngực anh. Phải qua một lúc sau cô mới thỏ thẻ lên tiếng:"Không sợ bị chụp ảnh sao?"
Tịch Cảnh Dương hơi cúi đầu tựa cằm vào tóc cô:"Anh ôm bạn gái của mình thì có gì phải sợ chứ?"
"Lưu manh...anh là bạn gái anh chứ..."
Hình ảnh cô gái ngông nghênh đánh người ban nãy dường như hoàn toàn biến mất, chỉ còn sót lại hình ảnh một cô gái yếu đuối đang làm nũng với bạn trai của mình.
Tịch Cảnh Dương cũng rất bình tĩnh đáp:"Hừm, đúng thật là không phải bạn gái."
Kỷ Thần Hi đẩy người anh ra:"Anh nói cái gì?"
Tịch Cảnh Dương:"Em không phải bạn gái, em là vợ tương lai của anh, là mẹ của con anh sau này."
Lời tỏ tình đột ngột của anh khiến cho Kỷ Thần Hi liền đỏ mặt:"Anh anh anh! Lưu manh!"
Tịch Cảnh Dương bật cười đưa tay nắm lấy tay cô:"Ngoan! Theo anh về nhà, có được không?"
Thật ra hiện tại cô có đi cùng anh hay không cũng chẳng sao. Dù gì thì tên paparazzi kia đã bị cô bón hành cho lên bờ xuống ruộng rồi. Bây giờ đừng nói là cho tiền thì hắn ta cũng chẳng dám đi theo cô nữa. Thế nhưng cô cần phải trở về Mộ Gia để hoàn thành vai diễn của cô nữa.
"Bảo bảo, em nghĩ em không nên theo anh về đâu..."
"Sao thế?"
"Bởi vì...em sợ em sẽ không kiềm chế được...mà ăn anh đó!"
"..."
Sau khi trêu Tịch Cảnh Dương xong, vừa định hả hê rời đi thì cánh tay Kỷ Thần Hi lần nữa bị anh kéo lại. Và ngay lúc cô chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì đôi môi lành lạnh của anh áp lên môi cô, khiến cô kinh ngạc đến mức bất động.
"Anh đợi em đến ăn anh, anh đang rất sẵn lòng." Tịch Cảnh Dương đầy tà mị thì thầm vào tai cô.
Không ổn rồi, cái này sát thương cao quá, cô sắp không chịu nổi rồi, Kỷ Thần Hi điên cuồng gào thét trong lòng.
Cô cố lấy lại bình tĩnh rồi dứt khoát đẩy anh ra: "Không đùa nữa! Em phải về, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ!"
Tịch Cảnh Dương tiếc nuối xoa đầu cô:"Ngày mai em vẫn còn phải thi, đi ngủ sớm đi, không cần phải lo quá nhiều, dù trời có sập xuống anh cũng sẽ gánh thay em."
Kỷ Thần Hi cũng không giấu nỗi niềm hạnh phúc trên gương mặt mình:"Được được, anh về cẩn thận nhé! Ngày mai nhớ đến sớm để đón em! Đã suýt đi trễ hai lần rồi, ngày mai em không muốn gặp lại mấy chú cảnh sát giao thông nữa đâu!"
"Ừm, anh biết rồi, mau vào nhà đi, có chuyện gì thì phải gọi anh ngay, có biết chưa?"
"Vâng, em biết rồi."
Thế là hai người lưu luyến chia tay nhau. Nhưng chưa đi được mấy đứa Kỷ Thần Hi đã xoay người lại hét lên.
"Tịch Cảnh Dương! Ban nãy trong điện thoại vẫn còn có chuyện em chưa nói với anh!"
Tịch Cảnh Dương nghe tiếng cô gọi cũng ngơ ngác quay lại:"Chuyện gì cơ?"
Kỷ Thần Hi nhìn trái ngó phải một lượt và xác định rằng không có ai, thì liền lè lưỡi nháy mắt:"Người ta nhớ anh lắm đó! Moa! Moa! Moa!"
Sau khi hôn gió Tịch Cảnh Dương, cô liền quay người chạy đi, để lại người đàn ông đang ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ.
"Dễ...dễ thương thật..." Dù người ta đã đi vào nhà từ lâu, nhưng người đàn ông vẫn đứng yên ở đó mà cười ngây ngốc.