Tạ Trọng Tự vốn mở miệng mà không cần suy nghĩ nói ra.
Phụ hoàng tuy yêu nàng, sủng nàng, nhưng nếu liên quan tới việc triều chính, hắn sẽ không cho phép nàng càng quấy.
Chẳng hạn như kiếp trước, lúc nàng hao tổn sức lực cứu Tuyên Giác, là thực sự lấy mạng của mình ra uy hiếp hắn--- Khi hàn độc chưa diệt trừ, nàng quỳ dưới đêm đông giá rét không dậy nổi, cùng với Tuyên Giác, cùng nhau chờ đợi tuyên án cuối cùng đối với Tuyên gia.
Cuối cùng, Tạ Sách mới nhả Tuyên Giác ra, tha cho mỗi mình chàng, một người, một mạng....
Tương tự lúc này, lần này Tuyên Giác vào cung hầu thánh, vốn là do Tạ Sách bất động thanh sắt muốn khảo sát chàng. Tuy Tuyên gia chỉ là nhánh nhỏ thuộc về thị tộc ở Giang Nam, nhưng công chính liêm minh, rất hiếm khi làm việc sai trái.
Trước khi sự việc kia xảy ra, hắn vẫn rất coi trọng Tuyên gia.
Tạ Sách nghi hoặc hỏi, “Trọng Trọng biết chơi sao?”
Hắn chưa bao giờ thấy nha đầu này học chơi cờ.
Tạ Trọng Tự dõng dạc “Có thể học bây giờ ạ.”
Không nghĩ tới tâm trạng Tạ Sách khồng tồi, hắn cười haha nói, “Vậy con tới đây. Phụ hoàng ở bên cạnh xem, sẽ dạy con luôn.”
Nói xong liền nhường chỗ cho nàng.
Thích Quý phi cười dịu dàng, mềm mại vỗ vỗ tay Tạ Trọng Tự, “Qua đó đi.”
“Dạ?” Tạ Trọng Tự còn nghĩ rằng Tạ Sách sẽ không đồng ý, nàng ngồi trước bàn cờ, trong lòng có chút lo lắng, “Vậy phiền phụ hoàng dạy con rồi. À đúng rồi, còn có Tuyên công tử, đợt lát nữa ngươi có thể sẽ phải chịu đựng ván cờ lộn xộn của ta đấy.”
Thật ra cờ thuật của Tạ Trọng Tự không kém, ngược lại có thể nói vô cùng cao tay, nàng đã từng nghiêm túc học hỏi những kỳ thủ khác, cũng từng học ở chỗ lão hoà thương ở chùa Hàn Sơn, nửa thua nửa thắng. Sau khi bị nhốt chốn thâm cung, cũng không có trò gì để giải buồn, liền tự hạ cờ đọc sách.
Nhưng..... Trước mắt đời này nàng chưa từng tiếp xúc qua cờ vây.
Vì vậy, Tạ Trọng Tự không thèm nghĩ ngợi, hùng hổ mà hạ cờ ngay trung tâm bàn cờ.
Vị trí Thiên Nguyên*.
(*Bàn cờ vây chính thức có hình vuông, có mười chín đường thẳng song song, ngang dọc, tạo thành ba trăm sáu mươi mốt điểm giao nhau. Chín trong số các giao điểm được đánh dấu bằng các chấm đen lớn để dễ định vị, và chín chấm đen này được gọi là "sao" (hay "vị trí sao"). Vị trí ngôi sao ở tâm bàn cờ được gọi là "Tianyuan" (tọa độ điểm: K10).)
Thông thường mà nói, bước đầu tiên sẽ chẳng ai hạ cờ nơi đó cả.
Trừ phi muốn tạo ra sự khác biệt, nhằm trào phúng châm biếm đối phương.
Tạ Sách há miệng định nói “...........”
Tuyên Giác “.................”
Trong nháy mắt Tuyên Giác cho rằng mấy ngày trước đây chàng đã nghĩ nhiều rồi. Lúc này nàng vẫn ngây thơ hồn nhiên, làm điều gì cũng không sợ hãi, gần như không thèm kiêng nể ai.
........ Như thế thì càng tốt.
Tạ Sách muốn nói nhưng lại sợ đả kích Tạ Trọng Tự, hắn châm chước mở miệng, “Cái đó, Trọng Trọng à, trên bàn cờ có chín điểm sao, đa số mọi người sẽ hạ cờ ở góc....”
“Con biết, phụ hoàng.” Tạ Trọng Tự có miệng mà không có tim, nhưng vì nghĩ phải thể hiện sự ôn hoà, lúc Tuyên Giác đang suy nghĩ nên hạ cờ ở đâu, nghe “lạch cạch” một tiếng, con cờ đã ngoan ngoãn nằm trên vị trí sao góc trái.
Nàng vô cùng nghe lời Tạ Sách.
Tạ Sách “.......”
Tạ Sách bất lực, “Bỏ đi, con cứ việc chơi đi, thua thì nói sau.”
Tạ Trọng Tự được thanh tĩnh, cong khoé miệng nói, “Được rồi, phụ hoàng và Thích Quý phi ngồi một lát, đợi lát nữa chúng ta cùng đến Ngự Hoa Viên. Nguyệt quế kế bên Lãm Nguyệt Trì sắp nở hoa, lúc đó có thể trích vài nhánh xuống rồi.”
Không có sự hướng dẫn của Thiên tử, Tạ Trọng Tự hoàn toàn mất kiểm soát, sau hơn chục nước cờ rối loạn lung tung, bỗng nhiên Tuyên Giác ngồi đối diện chậm rãi nói, “Mỗi quân cờ nằm giữa có bốn khí*, trên dưới trái phải, chúng bao quanh quân cờ và cũng có thể bị đoạt mất. Nếu như nhiều quân cờ nằm thành một nhóm, mất hết khí xung quanh, quân cờ đó sẽ bị bắt.”
(*Khí: Các giao điểm trống nằm ngay cạnh quân cờ gọi là "khí" của quân cờ đó. Quân cờ đứng ở giữa bàn có 4 "khí", đứng ở biên có 3 "khí" và đứng ở góc có 2 "khí". Nếu một quân hoặc một nhóm quân không còn "khí", quân đó hoặc nhóm quân đó sẽ bị bắt và đưa ra khỏi bàn cờ. Nếu quân đó hoặc nhóm quân đó chỉ còn một "khí", điều đó có nghĩa là nó đang bị đe dọa, đang bị "đả cật" và sẽ bị đối phương bắt ngay sau nước đi tiếp theo.
Những chấm trắng và đen ở hình trên là "khí" của quân trắng và quân đen. "Khí" có thể cùng được chia sẻ giữa hai loại quân. Nếu quân trắng được đặt vào nơi có "khí" chung của hai nhóm quân, hai nhóm quân trắng sẽ được nối với nhau thành một. Quân của đối phương sẽ bị bắt khi nó không còn "khí".
Nếu một người chơi đoạt nốt "khí" cuối cùng của một quân hay nhóm quân của đối phương, anh ta sẽ nhấc quân đó ra khỏi bàn cờ và những quân cờ đó dùng để trao đổi tù binh khi tính điểm.
Hình trên chỉ ra một đám quân đen và đám quân trắng. Nếu đang ở trong tình huống này, mà quân trắng được đặt vào điểm A, toàn bộ quân đen sẽ bị bắt và bị đưa ra khỏi bàn cờ. Phần đất có được lúc này thuộc về quân trắng.)
Chàng dừng lại, thả một quân cờ màu đen, lại nói “Chẳng hạn, nếu quân cờ của thần hạ xuống nơi này, quân cờ trắng của điện hạ nhất định sẽ bị nuốt.”
Đầu ngón tay đang niết quân cờ của Tạ Trọng Tự khẽ khựng lại, nàng mò tay vào hộp chứa cờ trắng khuấy loạn lên, sau một lúc mới gật đầu, đáp “Vậy ta phải chơi như thế nào, thì ngươi mới thua?”
Kỳ thật ván cờ này, đã hoàn toàn bị quân đen khống chế, chỉ còn sót lại vài quân trắng đang giãy giụa ở giữa bàn cờ.
Cờ trắng thế nào cũng không có cách xoay chuyển tình thế.
Tuyên Giác bỗng ngẩn người nhớ đến đời trước, yến tiệc cuối năm mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt, chàng cũng được Tạ Sách triệu vào cung, giữa trời truyết trắng rơi lả tả chơi cờ.
Chàng biết cách hầu vua vui vẻ, vốn định để thua ván đầu để bày tỏ sự thần phục và lòng tôn kính, ván thứ hai chàng sẽ giành chiến thắng để thể hiện thực lực của mình.
Ván thứ hai vô cùng suôn sẻ và thuận lợi, chàng sắp thắng.
Chỉ là cuối cùng chàng đã để thua.
Nguyên nhân thua, cùng với ván vừa rồi.... Giống hệt nhau.
Không biết Tuyên Giác nghĩ tới cái gì, chàng cười khẽ nói “Thần nhận thua.”
Tạ Trọng Tự còn đang nhìn chằm chằm bàn cờ, mưu toan muốn tìm xem có con đường sống nào trong ván cờ rối tinh rối mù này của nàng hay không, nên không nghe rõ, “Hử?”
Tuyên Giác đặt hai quân đen xuống bàn cờ, ôn hoà lặp lại, “Thần nhận thua, điện hạ đã thắng.”
Sau đó, hai ngón tay thon dài của chàng đẩy hai quân đen sang vị trí khác.
“Cho nên, thần ném cờ*.”
(*Ném cờ là một thuật ngữ trong cờ vây để thừa nhận thất bại. Khi ném cờ, đặt hai quân cờ vào góc dưới bên phải của bàn cờ và ra hiệu cho đối phương "Tôi thừa nhận thất bại")
Tạ Trọng Tự ngẩn người, có chút phản ứng không kịp. Tạ Sách nở nụ cười nói, “Tuyên tam, ngươi cũng chiều nàng quá rồi, trẫm cũng chưa từng có đãi ngộ này đâu.”
“Điện hạ không thông cờ nghệ, thần thắng cũng không vẻ vang gì.” Tuyên Giác ôn nhu nói, “Như vậy không thoả đáng.”
Thắng...... Cũng không có gì vẻ vang.
Tạ Trọng Tự mất hứng, nàng rất muốn cùng Tuyên Giác chém giết một ván, nhưng buồn thay lại không thể bại lộ, đành phải từ bỏ, ngược lại dùng cách điên khùng để thử chàng, kết quả nửa đường Tuyên Giác lại nhận thua.
Tuyên Giác hành sự hợp lý, thắng không có gì to tát, nhưng thừa nhận thất bại quả là người có phong độ.
Không ai nghi ngờ về năng lực của chàng, mà nàng cũng sẽ bớt xấu hổ.
Trong nháy mắt nàng suy nghĩ rất nhiều, ý niệm thứ nhất là, nếu đời trước Tuyên Giác không gặp nàng, Tuyên gia may mắn thoát nạn, chàng nhất định có thể ở trên triều vươn thẳng trời.
Vì vậy, Tạ Trọng Tự đứng lên, lui về phía sau một bước, cười tủm tỉm nói với Tạ Sách, “Xem như con đã thắng Tuyên công tử, ước chừng trình độ của nhi thần và phụ hoàng ngang nhau. Tới ngài tiếp theo, cẩn thận đừng để thua, bằng không chính là kém hơn nhi thần đấy.”
“Con đó.” Tạ Sách không thể làm gì nàng, “Con đi trích hoa nguyệt quế của con đi, đừng ở chỗ nào nháo nữa.”
Tạ Trọng Tự le lưỡi, lôi kéo Diệp Trúc chạy đi về phía đình đài bên kia, trích bốn năm nhánh hoa thơm thơm trở về. Thích Quý phi được một nhánh, Tạ Sách một nhát, thủ lĩnh thái giám Tưởng Minh béo lùn như Phật Di Lặc cũng được một nhánh.
Tạ Sách dở khóc dở cười đưa nhánh hoa cho Tưởng Minh cầm, ý bả cất đi, lại bất đắc dĩ xua tay với Tạ Trọng Tự, bảo nàng đừng ầm ĩ.
“Nhánh còn lại định mang về Vị Ương cung sao?” Thích Quý phi nhẹ giọng hỏi.
Tạ Trọng Tự nhìn chằm chằm hai nhánh hoa trong tay, khẽ nhíu mày. Nàng nghĩ đến người nào đó, khẽ cười nói, “Không ạ, chỉ mang một nhánh trở về. Đúng rồi, hôm nay Văn Lan khi nào tới?”
Thích Quý phi nói, “Cũng không biết nó đang quậy phá cái gì, mẫu thân ta nói đã vài ngày nó vẫn chưa về nhà, còn bảo ta quản. Chắc là buổi tối sẽ đến.”
Tạ Trọng Tự xoay xoay nhánh hoa, gật đầu, nàng vội đem hoa tặng cho mọi người, thấy bàn cờ thừa hơn phân nửa, chỉ ngồi một lát liền rời đi trước.
Mà Tuyên Giác lại có chút thất thần.
Lúc Tạ Trọng Tự ôm mấy nhánh hoa đến, chàng còn hoảng hốt một chút. Đời trước sau khi thành thân, không phải họ không có đi hội Đạp thanh, Tạ Trọng Tự rất thích trích hoa tặng người khác, tựa như năm xưa, khi nàng đứng trên lầu son, ném hoa mẫu hơn vào người chàng.
Đương nhiên chàng sẽ không tự mình đa tình, cho rằng chàng sẽ nhận được nhánh hoa từ nàng, nhưng khi nghe câu “Chỉ mang một nhánh trở về” của Tạ Trọng Tự, lại nghe nàng hỏi thăm hành tung của Thích Văn Lan, khó tránh khỏi nghĩ nhiều.
....... Là tặng cho Thích Văn Lan sao?
Tạ Trọng Tự đương nhiên không tặng cho Thích Văn Lan--- Thích huynh khô cằn không hiểu phong nhã, hắn mà nhìn thấy nguyệt quế, chắc chắn sẽ nghĩ đến bánh hoa nguyệt quế có hương vị thế nào.
Người mà nàng muốn tặng là An Vinh.
Ngự Hoa Viên, y hương tấn ảnh*, người đến người đi đều là quý nữ.
(*Hương thơm quần áo, hình ảnh đẹp đẽ.)
Thú hút ánh mắt nhất trong số đó, chúng tinh phủng nguyệt*, dựa vào đá Thái Hồ, cười nhạt, “Ta không tức giận, thực sự không có.” Lại tỏ ra khoan dung, “Không phải nàng ta còn mang ngự y đến khám cho ta sao, làm phụ thân ta hung hăn giáo huấn ta một trận, còn nói là không làm khó ta.”
(*Các ngôi sao vây quanh mặt trăng.)
Tạ Trọng Tự tai thính mắt tinh, sau khi nhìn thấy Tạ Y Nhu, nghe được câu đó của nàng ta, đang phân vân xem nên tiến lên hay rút lui, trong lòng cười nhạo.
Tạ Y Như vừa nói xong, trước mắt đột nhiên vươn tới nhánh hoa nguyệt quế, hương thơm thanh nhã lượn lờ xung quanh.
Có người cười nói, “Này, tặng cho người đấy.”