Cuộc nói chuyện diễn ra chưa được bao lâu thì Minh Đức đã đứng đằng sau hai người từ lúc nào. Gương mặt anh điềm tĩnh nhưng bên trong đang vô cùng giận dữ với cô em gái ruột Phương Trang. Cái gì mà huỷ đi bằng chứng, nếu chuyện này có thể thành công thì chẳng cần dùng tới công dụng của xét nghiệm ADN làm gì. Nghe Phương Trang nói mà anh ko thể ngồi yên được:
" Em muốn đi đâu? "
Cả người Phương Trang giật bắn lên vì sợ, hai tay toát mồ hôi thấy rõ.
" Em về nhà của mình đi Mai Trang, từ giờ trở đi đây ko còn là nhà của em nữa. Bố ruột của em đang đợi em sau cổng chào kìa "!
Minh Đức nói một tràng dài, anh ko quan tâm tới cảm xúc của Phương Trang và Mai Trang như thế này. Anh lạnh lùng xách vali chứa quần áo và đồ dùng của Mai Trang ở trong vào tay.
" Đừng đuổi em đi mà, em xin anh đấy. Em sẽ làm phẫu thuật nhưng cầu xin anh đừng đuổi em đi mà "
Cô ko muốn đi vì sự thật là anh chính là niềm hy vọng của cô, mất đi anh cô chẳng còn động lực để mà bước tiếp nữa.
" Còn em Phương Trang, anh sẽ nói chuyện với em sau "
Và cứ như thế Mai Trang thẩn thờ như ngươif mất hồn khi bị chính tay anh trai yêu dấu đuổi đi. Nước mắt lưng tròng, hai chân cô mềm nhũn ko chịu đi đâu mà đứng nguyên một chỗ. Chiếc xe ô tô màu đen dừng lại, một người đàn ông bước ẻa đỡ lấy cô trước khi cô ngã xuống đất vì ngất, ông bế cô đặt lên xe và phóng đi.