*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(*Nghệ thuật trình diễn – 行为艺术: là một màn trình diễn được trình bày cho công chúng do những nghệ sĩ mỹ thuật thực hiện nhằm diễn đạt ý tưởng của nghệ thuật tạo hình)
(**bộ nhớ đám mây: nơi lưu trữ tài liệu trên mạng như kiểu Google Drive, iCloud)
- --
54.
"Thế mà em lại thật sự do dự?!" Ngụy Nam Lâm khó tin thốt lên.
"....." Đúng là do dự thật, tôi không còn lời nào để ngụy biện.
Ngụy Nam Lâm nhìn tôi hồi lâu không chớp mắt, biểu cảm chuyển biến từ kinh ngạc sang buồn bã đến bình tĩnh, "Bỏ con chó ra, đi rửa miệng ngay lập tức!"
Tôi bĩu môi, "Em đâu có được lựa chọn trong câu hỏi của anh."
Ngụy Nam Lâm không nói gì, chỉ nhắm mắt thở dài một hơi, tôi bỗng nhiên nhận ra mình đã giẫm phải điểm mấu chốt của đối phương rồi, vội vàng buông 007 rồi chạy đi rửa mặt.
"Ăn cơm trước đã, ăn xong rồi chúng ta xem phim."
"Xem cái gì? Lại có phim tài liệu mới à?"
"Tùy em, em muốn xem cái gì thì chúng ta xem cái đó." Ngụy Nam Lâm bưng đồ ăn từ dưới phòng bếp lên, ngữ khí bình tĩnh, "Phim tình cảm cũng được, phim hành động cũng được, phim tình cảm hành động cũng được."
Phim hành động tình cảm.
Tôi gật đầu, cầm đũa gắp một miếng.
"Ăn đi, ăn nhiều lên." Ngụy Nam Lâm gắp cho tôi một miếng thịt, "Nếm thử cái này, sườn xào chua ngọt kiểu mới đó."
Tôi cắn thử, mùi vị không tồi.
"Không phải anh đã bảo mấy loại sốt có sẵn này không tốt cho sức khỏe, bảo em ăn ít thôi à?"
"Em thích là được, về sau em muốn ăn cái gì thì cứ bảo anh, anh làm cho em."
"... Lời này nói ra từ miệng một bác sĩ như anh nghe thật kinh khủng."
"Tại sao?"
"Có... cảm giác giống như em mắc bệnh nan y, sắp chết rồi nên mới được anh chăm sóc tận tụy như vậy."
"Nói lung tung, em mới bao tuổi mà đã nghĩ tới chuyện này?"
Bác sĩ Ngụy là người rất ít khi lướt weibo, thỉnh thoảng cuộc đối thoại giữa chúng tôi sẽ xuất hiện tình trạng ông nói gà bà nói vịt.
Nhiều cái rất buồn cười nhưng anh ấy không hiểu, tôi cũng lười giải thích, mà có khi giải thích xong anh ấy cũng chẳng thấy buồn cười, thậm chí còn sửa một số lỗi logic trong đó.
Trước kia có lần nói chuyện phiếm với đồng nghiệp về chủ đề kinh nghiệm yêu đương, bọn họ nói nếu đối tượng kết giao không có chung tiếng nói, chung hệ tư tưởng là một điều rất khủng bố, rất dễ chia tay, nhưng sự thật chứng minh, mọi chuyện đều không có tính tuyệt đối, tôi còn cảm thấy bác sĩ Ngụy rất đáng yêu.
Chấp nhất nhưng dịu dàng, bề ngoài tinh anh nhưng cũng có lúc ngốc nghếch.
"Nếu thật sự sợ chết thì phải đi ra ngoài vận động cùng anh, ngày mai anh sẽ nâng cấp thẻ tập gym của em, hình như còn có ưu đãi gia đình, quẹt cùng lúc cho cả hai người."
"Mỗi ngày em đi dạo với 007 rồi!"
"Đi dạo không được tính là tập thể dục, anh thừa biết em chỉ đi hai vòng ở công viên, còn lén mua trà sữa và đồ ăn vặt nữa đúng không?"
Tôi trợn mắt, "Sao anh biết?! Anh theo dõi em à?!"
"Há! Quả nhiên!" Ngụy Nam Lâm gõ nhẹ lên mặt bàn, "Anh biết ngay mà! Ở sau lưng anh chắc chắn em lén lút làm chuyện cấm, anh chỉ thử một cái em đã thừa nhận ngay."
"....." Tại sao não tôi không bao giờ nhảy số nhanh được bằng người yêu của tôi?!
"Không được ăn đồ ăn vặt nữa, rõ chưa? Nhất là trà sữa, không tốt cho cơ thể." Ngụy Nam Lâm gắp thêm một miếng rau bỏ vào bát tôi, "Tình trạng của em hiện tại rất cần tăng thêm lượng cơ bắp."
Tôi thở dài, "Em mệt lắm, phòng tập ở xa nữa."
"Anh lái xe mà, em chỉ cần phụ trách tập là được."
"Aaaaaa....." Tôi ngửa mặt lên trời than dài, "Phòng tập xa chỉ là cái cớ, căn bản là em không muốn tập."
Bác sĩ Ngụy ở đối diện bật cười.
"Tối nay chúng ta ở nhà xem một bộ phim đi."
Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên tôi và bác sĩ Ngụy xem một cái gì đó khác ngoài phim tài liệu.
Một bộ phim nước ngoài, có phải thể loại hành động hay không tôi cũng không biết, tôi chưa xem, đây là phim ở trong bộ nhớ đám mây của bác sĩ Ngụy.
Đúng, là bộ nhớ đám mây.
Thật không thể tưởng tượng được.
Anh ấy còn triển lãm cho tôi xem một số tài nguyên của anh ấy.
Điều đầu tiên làm tôi khiếp sợ chính là anh ấy thế mà lại dùng bộ nhớ đám mây để lưu trữ tài nguyên, chiếu theo cái trình độ lạc hậu cũ kỹ của anh ấy, tôi còn tưởng sẽ tải về sao chép vào đĩa CD hoặc USB cơ?
Thêm nữa là lượng tài nguyên còn rất khổng lồ, phân loại cụ thể các thể loại phim, có một thư mục tên "Body Art", bên trong toàn là mấy thứ đồ đen tối.
Thật đúng là làm con người ta mở rộng tầm mắt, chòm sao Bọ Cạp quả nhiên toàn những người muộn tao háo sắc!
Lý thuyết chòm sao chuẩn bài thế mà tên nào đó nhất định không chịu thừa nhận!
Chậc chậc, nghĩ lại thì, Ngụy Nam Lâm đúng là phái diễn xuất điển hình.
Ấn tượng ban đầu là một bác sĩ đứng đắn, ngây thơ, động tý là đỏ mặt hồng tai, tán gẫu toàn về những chủ đề nghe thôi cũng đủ buồn ngủ.
Cái sự sắc của anh ta giấu kín trong xương cốt, không tiếp xúc tìm hiểu thì không thể nhìn ra được bộ mặt thật đó.
Đoạn video chỉ dài 67 phút, tôi biết ngay không phải phim điện ảnh bình thường.
Một màn trình diễn nghệ thuật của hai người đàn ông.
Màu phim hơi tối, thoạt nhìn có chút ngột ngạt, kinh nghiệm quay phim của đạo diễn hẳn là rất phong phú, một bộ phim sex ngắn ngủi cũng có cốt truyện đàng hoàng, cảnh quay đổi mới không ngừng.
"Sao không có phụ đề vậy? Tiếng Anh của em không tốt, nghe chẳng hiểu bọn họ nói gì, anh nghe có hiểu không?"
Ngụy Nam Lâm: "Đây là phim Đức, bọn họ nói tiếng Đức."
"...." Tôi hoài nghi, "Vậy anh có hiểu không?"
"Hiểu được một ít. Người mặc áo sơ mi trắng cãi nhau với bạn trai, nổ ra chiến tranh lạnh, nhiều ngày không gặp nên muốn đi hộp đêm chơi, kết quả gặp phải bạn trai cũ, hai người uống nhiều, còn bị bạn trai hiện tại bắt được, bạn trai hiện tại nổi cơn ghen, hai người lại cãi nhau."
"À..." Tôi bừng tỉnh đại ngộ, "Em còn tưởng anh ta làm đổ chai rượu của người ta nhưng không có tiền bồi thường."
Ngụy Nam Lâm bật cười, "Cũng có thể là như em nói."
Tôi chọc vào eo Ngụy Nam Lâm một cái, "Anh có hiểu quái đâu! Anh vừa nói lung tung thôi đúng không?!"
"Em đoán xem."
"Đoán cái rắm, rốt cuộc là anh có hiểu không hả?!"
"Mau xem đi." Mắt Ngụy Nam Lâm sáng lên, "Bọn họ cởi quần áo rồi kìa."