29.
Tôi đang định gọi điện cho ba để thông báo thì vừa vặn ba tôi gọi tới trước.
"Tiểu Kỳ, về nhà chưa?" Giọng ba tôi rất lớn, tôi không thể không để điện thoại cách tai một khoảng.
"Con chưa, vẫn đang ở nhà bác sĩ Ngụy, bên ngoài mưa lớn quá, con ở lại nhà anh ấy, sáng mai về."
"Ừ, được rồi." Ngữ khí của ba tôi nghe có vẻ cũng không bất ngờ mấy, "Vậy hai đứa bận gì thì bận đi."
"Bọn con chẳng bận gì hết."
Ba: "Vậy thì làm gì cho bận đi."
Ba đang muốn nói gì vậy?!
Tôi liếc nhìn Ngụy Nam Lâm, cúp điện thoại.
"Ba em là vậy, nhiều lúc hơi khó hiểu, em cũng chẳng hiểu ông ấy muốn nói cái gì."
Ngụy Nam Lâm: "Anh thấy ba mẹ cậu rất đáng yêu."
"Thật không?" Tôi không nhịn được cười, "Có thể là do tâm hồn của bọn họ còn rất trẻ."
"Em cũng rất đáng yêu."
Tới phân đoạn khen xã giao lẫn nhau rồi à?
Tôi lúng túng cạy móng tay, khen lại: "Anh cũng mang lại cảm giác rất đáng yêu."
"Hả?" Ngụy Nam Lâm nhướng mày.
"Chính là kiểu tương phản manh ấy, ví dụ như bên ngoài nhìn rất lạnh lùng nhưng thực chất rất nhiệt tình, hài hước, tóm lại là mạch não khác biệt."
"Vậy em thích kiểu nào nhất?"
Tôi thuận miệng trả lời: "Em thích kiểu bá đạo tổng tài."
"Bá đạo tổng tài à..." Ngụy Nam Lâm gật gù, dường như đang suy tư gì đó.
Cuộc nói chuyện qua đi, anh ấy đưa tôi vào phòng lấy quần áo đi tắm rửa.
Tủ quần áo của anh ấy rất lớn, ở giữa còn có một cái gương to, hai bên là ngăn tủ, cho dù là góc ít được sử dụng cũng được giữ gìn sạch sẽ ngăn nắp.
Mấy loại đắt tiền được treo trên móc, tổng thể cơ bản chỉ có ba màu trắng, đen và xám.
Thoạt nhìn có vẻ đơn điệu cổ hủ, nhưng mấy cái áo sơ mi được treo chỉnh tề kia lại mang theo một loại cảm giác cấm dục kì lạ.
Hả? Tôi đang nghĩ cái gì thế?
"Vì sao anh không mua đồ nhiều màu lên một chút? Lúc nhìn thấy tâm tình sẽ tốt hơn."
Ngụy Nam Lâm giải thích: "Anh không muốn tiêu phí thời gian vào việc phối đồ, ba màu này dễ mặc nhất, tiện tay rút một cái là được rồi."
Tiếp đó, anh ấy rút một bộ đồ ngủ tơ lụa màu xám, "Bộ này thế nào?"
Ngụy Nam Lâm cao 1m87, tôi 1m78, số đo quần áo đều lớn hơn tôi, nhưng mà dù gì cũng chỉ là đồ mặc ở nhà, không phải ra ngoài gặp người khác nên chẳng sao cả.
Ngụy Nam Lâm mở ngăn kéo, lấy từ trong góc một cái quần lót in hình chú bé bọt biển (SpongeBob), "Chỉ có cái này là đồ mới, em dùng tạm vậy."
Tôi nhận quần, cười anh ấy nửa ngày, "Vì sao màu sắc lại sặc sỡ thế này? Anh muộn tao quá rồi đó!"
"Đây là của em họ anh, nghỉ hè thỉnh thoảng sẽ qua đây ở vài ngày." Ngụy Nam Lâm nói.
Tôi hoài nghi hỏi lại: "Ồ? Em họ anh lớn chừng nào rồi?"
"20 tuổi, đang học đại học, nó tham gia một câu lạc bộ quyền anh ở gần nhà anh." Ngụy Nam Lâm nghĩ gì đó rồi lại nói tiếp, "Hay là em thích mặc đồ của anh hơn?"
Anh ấy như một nhân viên ở cửa hàng bán đồ trang sức, cười tủm tỉm chỉ vào ngăn kéo, "Vậy em tự chọn đi."
Tôi lấy một cái nhìn thoáng qua rồi bỏ lại chỗ cũ.
Không phải tôi ngại vì size quần quá lớn đâu, là do tôi thích hình chú bé bọt biển hơn thôi.
Thật đó.
30.
Vào phòng tắm, nước ấm đã chuẩn bị, hơi nước mờ mịt, bầu không khí ái muội, tôi liếc trộm Ngụy Nam Lâm, thầm nghĩ liệu tên này có bộc phát thú tính đè tôi lên bồn rửa tay hôn một hồi hay không, mình nên rụt rè một chút hay nhiệt tình đáp lại?
Làm luôn cũng không phải là không được.
Dù sao đó cũng mục đích mà hôm nay tôi tới đây mà, không phải sao?
Nhưng mà cái thời tiết này, ngồi hôn trên bồn rửa mặt chắc lạnh mông lắm nhỉ? Lần đầu tiên đã làm trong bồn tắm, có phải là kích thích quá không?
Mọi người đừng cười, trong tiểu thuyết rất hay triển khai một số nội dung không phù hợp với thiếu nhi trong phòng tắm mà, không phải sao?
Củi khô lửa bốc, ai mà cầm lòng được, sau đó có thể "đánh" từ phòng tắm vào phòng ngủ, rồi lại từ phòng ngủ sang phòng tắm.
Mối tình đầu bình yên cuối cùng cũng được một lần thăng hoa, từ đây chúng tôi sẽ càng hiểu nhau hơn.
Não tôi đã sớm bày ra một cảnh H vàng khè, ai mà biết, Ngụy Nam Lâm dạy tôi cách dùng vòi sen xong thì quay người ra ngoài luôn, một ánh mắt trần trụi cũng không thèm cho tôi. Cái vẻ mặt tiêu sái kia, cứ như là một người hoàn toàn không có thất tình lục dục.
À, trước khi đi còn ném lại một câu: "Cơ thể em vốn yếu, đừng ngâm quá lâu, dễ bị choáng đầu."
Tôi lặn trong bồn tắm thổi bong bóng.
Quá uất ức!
Tại sao lại như vậy?
Nói thật, mỗi lần ở phòng tập gym nhìn anh ấy cởi quần áo, trong đầu tôi luôn hiện ra một số hình ảnh không lành mạnh...
Chẳng lẽ là do dáng người của tôi không có sức hấp dẫn?
Tốt xấu gì dạo này tôi cũng luyện ra được một chút cơ bụng, không đến mức ăn không nổi chứ?
Một ý nghĩ đáng sợ chợt lóe lên trong đầu tôi — chẳng lẽ anh ấy bị bất lực?!
31.
Cái suy nghĩ này một khi xuất hiện, bắt đầu làm tôi đứng ngồi không yên.
Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, nếu không một thanh niên tốt đẹp tuyệt vời như thế tại sao tới tuổi này rồi vẫn không có đối tượng?
Nếu đúng là vậy, vì sao anh ấy không nói thẳng với tôi? Tôi cũng đâu phải loại người đặt nặng vấn đề tình dục.
Có lẽ là cần rất nhiều dũng khí để nói.
Nếu là tôi, tôi cũng không biết phải mở miệng thế nào, thực sự quá mất mặt.
Trong lúc tắm, tôi đã chuẩn bị tốt tinh thần cho tình huống tồi tệ nhất, từ nay về sau tự cung tự cấp, bước vào cuộc sống tôn trọng nhau như vợ chồng già với anh ấy.
Nói thì nói vậy nhưng thân hình của bác sĩ Ngụy rất đẹp, thật đáng tiếc.
Tại sao lại vậy nhỉ?
Tục ngữ nói rất đúng, người chữa bệnh cũng không tự chữa được cho mình, cho dù là bác sĩ Ngụy vạn năng cũng gặp phải vấn đề khó khăn như vậy.
Con người không có ai hoàn hảo cả.
"Tiểu Sơ, em có ổn không?" Ngụy Nam Lâm gõ cửa.
Tôi giật mình, miệng đang ngậm bàn chải đánh răng, ngắc ngứ nói: "Sắp xong rồi, anh muốn dùng WC à?"
"Không, anh sợ em bị thiếu oxi, không sao là tốt rồi." Bước chân của Ngụy Nam Lâm rời đi càng ngày càng xa.
Tôi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới, mở cửa ra ngoài, nhìn thấy Ngụy Nam Lâm đang ngồi ở trên ghế sô pha xem TV.
"Đêm nay em ngủ ở phòng nào?" Tôi chỉ chỉ phòng của ba mẹ anh ấy, "Phòng này hả?"
"Không, em ngủ ở phòng anh."
"Hả?" Đầu óc tôi lại bắt đầu nghĩ theo xu hướng không lành mạnh, nhưng vẫn rụt rè nói: "Không tốt lắm đâu, em cảm thấy em nên ngủ ở phòng ngủ phụ thôi."
Ngụy Nam Lâm: "Tôi không quan tâm em cảm thấy thế nào, tôi cảm thấy thích hợp là được."
"???"
"Qua đây." Ngụy Nam Lâm vỗ đùi, bày ra bộ dạng bá đạo tổng tài, "Ngồi."
Tôi hoài nghi đi qua, "Làm gì thế?"
"Cứ nghe lời tôi là được rồi, hỏi nhiều vậy làm gì?"
Mắt tôi tròn xoe, sắp không nhịn được cười nữa.
"Vấn đề này không cần thương lượng, đêm nay cứ ngủ lại phòng tôi." Vẻ mặt của Ngụy Nam Lâm rất lạnh lùng, nhưng tôi biết đối phương cũng đang nhịn rất vất vả, môi run lên rồi.
Ngại quá, tôi thật sự không nhịn được, nằm rạp ra ghế cười như điên.
Tiếng cười rất dễ lây lan, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Ngụy Nam Lâm cười đến mức cơ thể mất khống chế.
Hóa ra cấp bậc đại thần vẫn sẽ phát ra tiếng cười nghe như ngỗng kêu đầy ma tính như thế này.
Tôi vốn định phanh lại rồi nhưng cứ nghe tiếng cười của anh ấy là bị cười theo tiếp.
"Ý em không phải là kiểu bá đạo tổng tài này!"
Ngụy Nam Lâm thu hồi tiếng cười khoa trương kia lại, chuyển sang cười tà mị: "Em đúng là một nhóc tiểu yêu tinh."
"Cũng không phải kiểu này!" Tôi lại không nhịn được cười, cười đến mức toàn thân run rẩy.
Ngụy Nam Lâm đứng dậy, chậm rì rì tiến tới bên cạnh tôi, "Em có biết mình đang chơi đùa với lửa không? Đừng quên thân phận của mình, em chỉ là tình nhân của tôi mà thôi."
Tôi quay đầu lại, anh ấy bỗng cúi người xuống, chống tay ở hai bên người tôi, cơ thể che khuất ánh đèn điện làm tôi không bị chói mắt.
Ngụy Nam Lâm quỳ một chân lên sô pha, tôi hoang mang nhìn anh ấy, vô thức nuốt nước bọt ực một cái, trong đầu lại hiện lên một số hình ảnh cấm trẻ em.
"Đừng động đậy, tôi không cam đoan là sẽ không xảy ra chuyện gì nếu em động vào tôi."
Tôi chớp chớp mắt, "Em có nhúc nhích đâu..."
"....."
Hai bên tai Ngụy Nam Lâm đỏ lên, gian nan đọc tiếp lời thoại, "Tôi muốn trên người em phủ kín hương vị của tôi, đời này không thể trốn thoát được, em vĩnh viễn là... người đàn ông của tôi."
"Hả? Em không phải chỉ là tình nhân của ngài thôi à?"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng đen ập xuống, tôi theo phản xạ nhắm mắt lại, người nào đó hôn lên trán tôi một cái, sau đó nhanh chóng lui đi, bỏ lại tôi với khuôn mặt mơ hồ, tay vô thức sờ lên trán.
Chờ đã... anh ấy có nghiêm túc để tôi ngủ ở phòng anh ấy không thế?!
*** Hết chương 15