1,
“Yên Yên, cậu biết không…?
Khúc Thanh Nghĩa ở đầu dây bên kia thận trọng nói: “Tô Thanh Thanh đã trở về rồi.”
Hơi thở của tôi ngưng lại, nắm chặt chiếc điện thoại.
Tô Thanh Thanh là bạn gái cũ của Tần Chiêu, cũng là người khiến Tần Chiêu coi tôi như người thay thế trong bảy năm.
Một lúc sau, tôi mới lấy lại được bình tĩnh.
“Vậy thì tốt, Tần Chiêu chắc sẽ rất vui.”
Tôi cúp điện thoại rồi nhìn vào đồng hồ.
Mười rưỡi tối.
Lúc này chắc Tần Chiêu ở cùng đám tình nhân của anh ấy quên đường về rồi.
Nếu không, với tính cách của anh ấy, e rằng đã ly hôn với tôi và kết hôn với bạn gái cũ rồi.
Dù sao, chính chủ đã trở về, thế thân là tôi cũng không còn giá trị nữa.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, tôi nhìn dãy số trên màn hình, nghe máy: “Alo?”
“Chị Yên.”
Đầu bên kia điện thoại có vẻ rất náo nhiệt, rất ồn ào, người đàn ông gọi tôi chắc hẳn lấy tay che lại, tôi nghe được rõ hơn.
“Anh Tần uống rượu quá chén, đang gọi chị, phiền chị đến đón anh ấy.”
“Được.”
Tôi hỏi địa chỉ, sau đó lái xe đến.
Quán karaoke Twilight, phòng 1024, Tần Chiêu là khách quen ở đây, số phòng cũng không đổi, là sinh nhật Tô Thanh Thanh.
Tần Chiêu mặc dù lăng nhăng, nhưng lại thể hiện như rất chung tình.
Tôi giật giật khóe miệng đẩy cửa vào.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, ánh đèn lập lòe chiếu lên người, tạo nên một không khí mập mờ.
Dù trong phòng tối, tôi liếc mắt một cái là nhìn ra Tần Chiêu.
Anh ta đang ngồi trên sofa, ôm một cô gái trong vòng tay, đang chuẩn bị đút rượu cho cô gái đó bằng miệng, mọi người xung quanh hưng phấn hò hét cổ vũ.
Tôi nhìn người vừa gọi điện cho tôi, nhíu mày: “Uống say? Gọi tên tôi?”
Anh ta ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác, làm một động tác xin lỗi.
Tôi nhìn thấy anh ta cười gượng gạo, nhìn sang phía cô gái Tần Chiêu đang ôm.
Tôi cảm giác mình bị lợi dụng, bây giờ làm gì cũng đã muộn, nhiều người nhìn thấy tôi cũng ngượng ngùng đứng dậy chào.
“Chị Yên.”
Tôi đến cuối ghế sofa, Tần Chiêu nhướng mày, nở nụ cười với tôi.
“Đến điều tra xem anh làm gì?”
“Đến đưa anh về nhà.”
Tôi ngồi xuống cạnh cô gái đó, bắt chéo chân, khiến cô ta càng thêm xấu hổ.
“Chị dâu.”
Cô ấy tránh ra khỏi ngực Tần Chiêu, thấp giọng chào tôi.
“Chị đừng để ý, chúng em chơi thật lòng hay mạo hiểm.”
Chị dâu?
Tôi cười lạnh.
Tôi theo đuổi Tần Chiêu năm năm, gả cho anh ta hai năm, tổng cộng là bảy năm ở bên Tần Chiêu, mãi mãi chỉ là “Chị Yên.”
Tần Chiêu cấm họ gọi tôi là chị dâu, nhưng bây giờ tôi lại nghe thấy cái hư danh đó được phát ra từ tiểu tình nhân của Tần Chiêu.
Thật… buồn cười.
2,
“Tôi không để ý, các người vui vẻ là được.”
Cô ta có làn da trắng nõn, mái tóc đen nhánh, ngoại hình giống như Tô Thanh Thanh, Tần Chiêu thích cô ta là chuyện đương nhiên.
Tôi ngẩng đầu nhìn, đã thấy Tần Chiêu ngồi trên sofa, cánh tay đặt ở lưng ghế, tựa hồ chắc chắn rằng tôi sẽ không nổi giận với anh ta.
Anh ta dùng đầu ngón tay xoay ly rượu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, tư thế mập mờ, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc.
“Chơi trò chơi thua, họ bắt anh uống rượu giao bôi.”
Anh ta nhún vai, đưa chén rượu đến trước mặt tôi, “Em đến đây uống với anh?”
Anh cầm chén rượu đung đưa, tôi thấy trên tay anh đã tháo nhẫn, cũng không thấy ngạc nhiên.
Tôi cầm ly lên, trước khi anh ta kịp vòng tay qua, tôi đã ngửa đầu uống cạn một hơi.
Rượu cay tỏa ra trong cổ họng, tôi cố nén cảm giác nóng rát khó chịu trong dạ dày quay về phía Tần Chiêu: “Đi thôi.”
Tần Chiêu đứng dậy nhìn tôi.
Nhếch môi: “Thật nhàm chán.”
Cả hai đều uống rượu, tôi đành phải gọi tài xế, Tần Chiêu bình chân như vại nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi vụng trộm nhìn anh ta qua kính chiếu hậu.
Người ta nói đẹp trăm ngày là xấu, xấu nghìn ngày cũng quen, nhưng tôi nhìn Tần Chiêu bảy năm cũng không chán.
Xe tăng tốc, ánh đèn chiếu lên cửa sổ, tạo thành những mảng sáng tối, cảnh vật đều lướt qua rất nhanh, giống như qua tấm gương tôi chỉ nhìn rõ anh.
Đột nhiên, Tần Chiêu mở mắt, bắt gặp ánh mặt của tôi.
Giật mình, tôi nhìn đi chỗ khác.
Lúc sau nhìn lại, phảng phất như vừa nãy chỉ là ảo giác.
Sau đó, tôi im lặng suốt quãng đường.
Về đến nhà đã là 11 rưỡi, sau khi xả nước tắm và pha nước mật ong xong, Tần Chiêu đã nằm ngủ trên sofa rồi.
Anh đang say giấc nồng, sợi tóc trên trán rủ xuống, trung hòa được mấy phần vẻ mặt khó gần của anh.
Tôi cầm cốc nước mật ong nhìn anh ta một lúc, sau đó vuốt mái tóc của anh ta, nhưng vừa định đứng lên thì bị kéo lại.
Tần Chiêu mở mắt, lười biếng ôm tôi vào lòng, tôi sợ đến mức cầm chặt cốc nước.
“Anh là chồng em, sau này em muốn nhìn cứ công khai nhìn là được.”
Tần Chiêu nắm tay tôi, uống xong cốc nước rồi đặt nó lên bàn, đè tôi xuống.
Tần Chiêu dùng tay xé vạt áo tôi, bóp lấy bắp đùi tôi, mùi rượu lướt qua khắp người tôi, khiến tôi run lên.
“Ghen sao?”
Tôi nhìn chằm chằm vào ánh đèn, không thở nổi, anh ta lại cố ý cắn vành tai tôi, giọng nói tràn đầy ý cười.
“...KHÔNG.”
Tôi chạm vào phần gáy của anh ấy, dùng sức nắm lấy: “Anh xem vòng bạn bè chưa… Tô Thanh Thanh trở về rồi.”
“Cmn....”
Vai tôi tê rần, là do Tần Chiêu cắn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cmn, Tô Yên, em cố ý!”
Tôi ngây ngốc nhìn anh.
Tần Chiêu híp mắt, khóe môi giương lên, hung ác ghé vào tai tôi: “Sợ chồng bỏ em sao.”
Tôi không nói gì, trong lỗ tai đều là tiếng tim đập, thình thịch, nhanh như dùi trống.
“Em gọi anh là chồng đi, quyến rũ vào, nói không chừng tâm trạng anh tốt hơn…”
Tần Chiêu uể oải nói thêm:
“...Khi chúng ta ly hôn, anh sẽ để lại căn nhà này cho em.”
Tôi nhìn vào mắt anh, đằng sau sự vui vẻ là sự xa lánh, thờ ơ.
Nó giống như đang nói với tôi, Tô Yên, thế thân chính là thế thân, đừng mơ mộng hão huyền.