Sống Sót

Chương 10: Kích động



Edit: Đầm♥Cơ

Tôi đổi dép, đi vào trong phòng tắm, hơi nước nóng hổi ùn ùn vọt đến bên cạnh tôi. Sàn nhà phòng tắm có chút trơn, tôi đi rất chậm.

Phòng tắm hồi âm rất lớn, tôi có thể nghe được tiếng hít thở của Mạnh Khung. Hô hấp của anh có chút nặng, mang theo tâm tư tôi không biết đến.

Lúc tôi xuyên qua khăn tắm đụng phải thân thể ấm áp của Mạnh Khung thì tôi cảm giác được bắp thịt của Mạnh Khung căng thẳng.

Anh dùng tay đỡ tường, đem cả tấm lưng bạo lộ ra, tôi chà xát hai cái, sau lưng anh liền đỏ một mảng. Hô hấp của anh trở nên rất nhẹ, tôi biết anh đang đè nén hô hấp của mình.

“Đau, đại ca.” Mạnh Khung đột nhiên nói, “Nhẹ một chút thôi.”

Đau lắm hả? Tôi ngẩng đầu nhìn mặt của Mạnh Khung, anh vừa khéo cũng quay đầu nhìn tôi. Tôi thấy được lông mày của anh hơi nhíu, mím môi như đang nhẫn nại.

Ánh mắt này khiến tôi sửng sốt. Ánh mắt này, làm tôi nhớ lại Mạnh Khung kiếp trước, khi đó anh cũng sẽ nhìn tôi như vậy.

Đêm hôm đó lúc ngủ, có lẽ là bởi vì thi cả ngày, tôi vô cùng mệt nhọc, nằm vật xuống giường liền ngủ mất. Nhưng chất lượng giấc ngủ lại không tốt, tôi cảm giác vô cùng nóng, nóng ran không cách nào nhịn được.

Tôi còn nhắm mắt lại, tôi biết tôi đang ngủ, nhưng suy nghĩ lại giãy dụa giữa mê mang cùng thanh tỉnh, tôi không xác định tôi có thật ngủ thiếp đi hay không, loại cảm giác đó vô cùng khó chịu.

Nóng bức như vậy, tôi đạp chăn, Mạnh Khung cũng bị tôi thức tỉnh, anh lặng lẽ giúp tôi đắp mền lên, lại nằm xuống.

Tôi chảy không ít mồ hôi, cặp chân bị chăn đắp lên rất nóng, có mồ hôi từ chân của tôi trượt xuống, hơn nữa đều tụ tập đến giữa hai chân.

Tôi khó chịu lăn qua lộn lại, Mạnh Khung hỏi tôi:

“Đại ca, sao thế?”

Chính tôi trong đêm tối nhìn chằm chằm ánh mắt của Mạnh Khung, tôi nói:

“Mạnh Khung, cháu nóng.”

Mạnh Khung một tay chống thân thể, ngồi dậy, anh dùng tay sờ trán của tôi, giúp tôi lau đi mồ hôi phía trên. Anh dùng giọng ôn hòa nói:

“Đại ca, ngày mai chúng ta đi mua máy điều hòa về đi.”Edit: Đầm♥Cơ (Được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com)

Tôi nói: “Cháu không có ý đó. Cháu khó chịu.”

Lần này Mạnh Khung ngồi cả người dậy, anh nhíu mày, một tay thả lên đầu tôi, một tay khác thả vào đầu gối của tôi, như muốn ôm tôi lên. Anh nói: “Đại ca, chúng ta đi bệnh viện.”

Hai chân tôi dùng sức ép một chút, Mạnh Khung không có biện pháp ôm tôi, ở nhà Mạnh Khung tôi đã cao hơn rất nhiều, anh đã không dễ dàng ôm tôi lên như vậy nữa.

Tôi nói với anh nói: “Không đi bệnh viện. Cháu chỉ nóng.”

Tôi cảm giác mồ hôi giữa hai chân càng ngày càng nhiều, tôi nhẫn nhịn không được thò tay vào trong quần, mưốn lau lau.

Tay của tôi không cẩn thận đụng phải quần lót, tôi phát hiện trong đó có gì đó vừa nóng lại vừa cứng, phát hiện này khiến tôi kinh hãi, năm nay tôi gần mười hai tuổi, tôi đã dậy thì rồi sao?

Tôi ngẩng đầu nhìn Mạnh Khung. Mạnh Khung đang nhìn chằm chằm tay tôi, vừa thấy tôi ngẩng đầu, liền lúng túng chuyển đi. Anh dùng tay cọ xát mũi, suy nghĩ một chút, nói:

“Đại ca, cháu đây là dậy thì.” Anh bối rối vò đầu, nói, “Là đàn ông đều biết, chuyện này. . . . . . Rất bình thường.”

Tôi đương nhiên biết chuyện này rất bình thường. Tôi trầm mặc một hồi, đắp chă, nằm trên giường, nói:

“Ngủ đi.”

Mạnh Khung có chút ngạc nhiên. Anh không ngờ tôi sẽ lãnh tĩnh như vậy. Tôi vẫn rất khó chịu. Vừa mới đầu không phát hiện, bây giờ mới phát giác được phía dưới cứng rắn giống như hòn đá, nhiệt độ giữa hai chân càng ngày càng cao, chảy không ít mồ hôi, thỉnh thoảng nhẹ nhàng xê dịch chân một chút, tôi sẽ bị mồ hôi cực kỳ trơn trượt bao vây, cảm giác kia khiến tôi càng không ngừng run rẩy.

Mạnh Khung cũng không ngủ được. Anh lăn qua lộn lại, tôi cảm giác tiếng thở của anh còn gấp rút hơn tôi.

Tôi nhắm mắt lại chờ đợi cảm giác mãnh liệt này qua đi, chắc là qua hai ba phút, Mạnh Khung đột nhiên xoay người, nhìn tôi chằm chằm.

Trong đêm đen, tôi thấy được hốt hoảng cùng bối rối trong đôi mắt Mạnh Khung. Tôi cảm giác anh cách tôi thật sự quá gần, khoảng cách như vậy, chỉ cần tôi vừa ngẩng đầu đã có thể hôn lên cằm anh.

Anh nói:

“Đại ca, cháu đừng chịu đựng.” Anh nhìn ánh mắt của tôi ướt nhẹp, dùng giọng thương lượng nói, “Đại ca, để chú giúp cháu đi.”

Nói xong, anh liền vén chăn của tôi, tay run rẩy run rẩy đưa đến giữa hai chân tôi.

Tôi sửng sốt, vốn không kịp tránh, nhiệt độ nơi đó khiến Mạnh Khung khẩn trương, tay của anh không biết nặng nhẹ đắp lên hạ thể của tôi. Hô hấp của Mạnh Khung trở nên dồn dập mà hốt hoảng.

Tôi cau mày nhìn chằm chằm Mạnh Khung.

Edit: Đầm♥Cơ (Được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com)

Rất kỳ lạ là, suy nghĩ bây giờ của tôi trở nên rõ ràng hơn, nhưng tôi lại nghĩ, trước kia tôi cho rằng lên cấp ba Mạnh Khung mới thích tôi, không ngờ bây giờ anh cũng đã. . . . . .

Nhưng giờ phút này nét mặt Mạnh Khung thật sự là quá khủng hoảng, khiến tôi vốn không biện pháp nào nói ra ‘ chú buông tay ’ … . Tôi ngồi dậy, thân thể tựa vào tường, muốn cách Mạnh Khung xa một chút.

Mạnh Khung cầm vật cứng giữa hai chân tôi, thử dò xét trên dưới hoạt động, tôi lui về phía sau một chút, Mạnh Khung cho là tôi xấu hổ, vì vậy anh há mồm an ủi tôi:

“Đừng sợ, đại ca.” cổ họng Mạnh Khung nghẹn lời, “Chuyện này rất bình thường.”

Bình thường sao? Tôi rất muốn lay tỉnh Mạnh Khung mà nói với anh, chuyện này không bình thường, một chút cũng không bình thường. Không có hai cha con nào giống chúng ta như vậy.

Nhưng nét mặt Mạnh Khung rất hốt hoảng. Tôi biết anh cũng hiểu, những chuyện này không cần tôi nói, anh đều hiểu.

Tay Mạnh Khung dừng lại một chút, tôi cảm giác anh nín thở, sau đó từ từ dò vào trong quần lót của tôi, lấy vật cứng của tôi ra. Trên vật kia có rất nhiều mồ hôi nóng, tay Mạnh Khung cứ run run, anh ngẩng đầu nhìn tôi. Anh không hiểu sao tôi lại lãnh tĩnh như vậy, anh không hiểu vì sao tôi lại cau mày nhìn anh.

Tay Mạnh Khung rất thô tháo, lòng bàn tay rất nóng, anh ngồi ở giữa hai chân tôi, rất nghiêm túc triệt cho tôi, nhưng tôi lại cảm giác nhiệt độ chung quanh từ từ hạ xuống, nơi vốn trướng đến phát đau thế mà lại mềm nhũn. Bàn tay Mạnh Khung run rẩy nắm tôi…tôi nhìn anh, anh cũng ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi có thể nhìn ra luống cuống trong mắt anh, tôi thở dài, nói:

“Ngủ đi.”

Tôi không có dục vọng với Mạnh Khung, tôi chỉ cảm kích anh, còn với người cha khiến tôi tôn kính, tôi không cứng nổi.

Đêm nay, tôi cùng Mạnh Khung đều không ngủ. Trong lòng tôi rất nặng nề, tôi biết, tôi và Mạnh Khung còn có rất nhiều vấn đề phải giải quyết.

Qua một kỳ nghỉ hè khá dài, tôi vào trung học cơ sở, đều đầu tiên phải đối mặt chính là quân huấn.

Vừa đến trường học, tôi thấy được giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi. Đó là một phụ nữ trung niên mập mạp, nhìn cô cười lên, tôi cảm thấy được vô cùng không thoải mái, cô nói cho chúng tôi nói yếu điểm của quân huấn, phát danh sách thứ cần chuẩn bị rồi để cho chúng tôi đi về.

Buổi tối Mạnh Khung giúp tôi dọn dẹp túi sách. Anh rất cẩn thận, đem thứ có thể mang theo đều cho tôi mang tất cả, ngày hôm sau lúc đi anh còn kín đáo đưa cho tôi 200 tệ.

Trường học cho phép mang 10 tệ, anh làm như vậy khiến tôi khó khăn vô cùng.

Mạnh Khung lấy tiền ở đâu ra? Anh đây là nặn tiền từ trong kẽ răng ra, tất cả đều cho tôi.

Tôi nói với Mạnh Khung nói:

“Đừng cho cháu nhiều như vậy.”

“Không có gì, ” Mạnh Khung nhét tiền vào trong túi quần của tôi, cười nói, “Ngươi về sau trả lại cho chú là được.”

Về sau trả lại cho chú là được.

Lời này khiến tôi sửng sốt. Tôi biết Mạnh Khung đang nói đùa, anh muốn tôi nhận tiền. Nhưng tôi đột nhiên phát hiện, tôi đã từng nói với Mạnh Khung, tiền nợ chú, cháu sẽ trả lại cho chú.

Tôi đứng tại chỗ, thật lâu cũng không hề nhúc nhích. Tôi tại nghĩ, tôi lúc đó nhất định khiến Mạnh Khung đau thấu lòng. Tôi lúc đó, tại sao có thể nói những lời khốn kiếp này.

Mạnh Khung không bỏ được tôi, anh ngồi chồm hổm xuống, ôm lấy bả vai của tôi, tôi cao lên, anh ngồi cạnh như vậy phải ngẩng đầu mới có thể nhìn vào đôi mắt của tôi.

Mạnh Khung nói:

“Đại ca, chú thật sự nhớ cháu đó.”

Tôi còn chưa đi, anh đã bắt đầu nhớ tôi.Edit: Đầm♥Cơ (Được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com)

Anh ngẩng đầu, thâm tình nhìn tôi, đáy mắt anh phản xạ ánh mặt trời ngoài cửa, có vẻ cực kỳ trong suốt.

Tôi nhìn anh, nói: “Mạnh Khung, cháu cũng sẽ nhớ chú.”

Mạnh Khung mím môi cười, tôi thấy được đáy mắt anh có chút ướt át.

Anh cứ ngồi cạnh như vậy, luôn nói chuyện cùng tôi.

“Huấn luyện quá mệt mỏi không cần giặt quần áo, chú đem túi ny lon cho cháu, cháu buộc quần áo dơ vào bên trong, trở về chú giặt cho. Không có gì đáng ngại.”

“Phải làm thân với các bạn học, nếu như bọn họ dám bắt nạt cháu, cháu nhất định phải nói cho chú biết.”

“Không cần chống đối huấn luyện viên, có thể nhịn chuyện gì thì tận lực nhịn một chút.”

“Ăn cơm no vào, không cần mệt đến mình. . . . . .”

Tôi rất nghiêm túc nghe lời anh nói, không phải không biết anh muốn nói gì, nhưng chỉ không nỡ không nghe.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc Mạnh Khung đứng lên, anh ngồi chồm hổm quá lâu, chân cũng đã tê rần. Mạnh Khung vuốt vuốt chân, giúp tôi mang túi, đi ra khỏi cửa nhà.

Tháng tám ánh mặt trời vô cùng chói mắt, đi ra cửa trong nháy mắt mở mắt không ra, tôi ngửi thấy mùi lá cây cháy trong không khí, tôi hít sâu một hơi, híp mắt, lấy tay che ánh mặt trời.

Dưới bóng cây, Mạnh Khung đem balo thả lên xe đạp, một chân chống đất, quay đầu lại nhìn tôi.

Tiếng ve kêu om sòm, thỉnh thoảng có con gió nóng thổi qua. Có một người, anh vẫn một mực chờ đợi tôi.

Màn này, để tôi nhớ cực kỳ lâu, nhắm mắt cũng có thể thuật lại.

Một chi tiết cũng không quên.

Mạnh Khung cưỡi xe chở tôi…tôi ngồi ở phía sau anh ôm chặt hông của anh. Mạnh Khung rất gầy, nhưng bắp thịt trên bụng rất chắc, mỗi khi anh động chân sẽ khiến bắp thịt trên bụng anh nhúc nhích, đường cong lưu loát càng không ngừng hoạt động dưới cánh tay tôi.

Lúc gần tới trường học, Mạnh Khung đột nhiên ngừng lại. Anh dùng giọng thương lượng nói với tôi:

“Đại ca, xuống đây đi.”

Tôi từ trên ghế sau xe nhảy xuống, có chút nghi ngờ nhìn anh.

Mạnh Khung đưa ba lô cho tôi, nói: “Cháu đi đi.”Edit: Đầm♥Cơ (Được đăng tại phuanhcac01.wordpress.com)

Tôi nhìn về phía trước, chỉ thấy cửa trường học đều phụ huynh đưa đón con em, xe chặn hết cửa trường học, có mấy phụ huynh thiếu kiên nhẫn không ngừng ấn còi, tiếng chửi đổng chói tay kéo dài không ngừng.

Tôi lại ngồi lên xe lần nữa, như đứa nhóc hơn 10 tuổi nhàn nhã lắc hai chân.

Mạnh Khung có vẻ cực kỳ lúng túng, chân sau chống đất quay đầu lại xem tôi.

Tôi nói:

“Mạnh Khung, đưa cháu tới cửa trường đi.”

Mạnh Khung sửng sốt, anh mở to hai mắt nhìn tôi.

Một hồi lâu, anh từ từ cưỡi xe, xuyên qua đám người chật chội, xuyên qua xe cộ ồn ào không ngừng.

Tôi một tay ôm anh, cảm giác như ôm lấy toàn bộ thế giới.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv