Trong một gian phòng ngủ rộng lớn tại lầu hai, hiện tại đang được bao phủ bởi một mảng không gian tĩnh lặng. Thế nhưng mỗi một người có mặt tại đây lúc này đều không giấu nổi nét mặt lo lắng.
Thác Hi, Cố Hinh, Cố Thành và Cố Hàn tuy mỗi người một vị trí nhưng ai nấy đều tập trung về phía giường ngủ, theo dõi mọi động tác của bác sĩ Trần đang thực hiện kiểm tra sức khỏe cho cậu bé Cố Thái Anh.
Trên giường bệnh là người phụ nữ với chiếc bụng bầu nhỏ xinh đang ngồi tựa lưng vào thành giường, bàn tay ấm áp vẫn luôn giữ lấy bàn tay bé xíu của đứa trẻ. Đôi mắt trong sáng như làn nước tinh khiết của cô cứ mãi nhìn vào khuôn mặt non nớt đang chịu nhiều mệt mỏi của đứa trẻ mà hằn lên nhiều tia âu lo.
Tất cả mọi người đều im lặng cho đến khi thấy bác sĩ Trần đã thăm khám xong thì Cố Hàn liền đứng dậy, bước đến phía giường ngủ gấp gáp cất lên câu hỏi:
"Tình trạng thế nào?"
"Theo như triệu chứng và kết quả sau khi thăm khám xong thì tình trạng của tiểu thiếu gia là bị nhiễm trùng đường ruột. Có thể là do chế độ ăn uống không hợp lý, thiếu hụt dinh dưỡng nên cơ thể thiếu sức đề kháng. Bây giờ chỉ cần truyền nước, uống thuốc và theo dõi thêm. Nếu từ giờ đến sáng mai vẫn còn sốt cao không hạ, nôn quá ba lần, thì phải nhập viện ngay. Nếu sốt cao đột ngột thì phải lau người bằng nước ấm, mặc thoáng để tránh tình trạng co giật, sau đó lập tức đưa vào bệnh viện."
Thông báo tình trạng cũng như dặn dò xong thì bác sĩ Trần cũng bắt đầu thu dọn dụng cụ hành y bỏ vào hộp, rồi mới quay lại nói tiếp với Cố Hàn:
"Phiền Nhị thiếu cho người theo tôi đến bệnh viện lấy thuốc một chuyến."
"Được rồi, để tôi đi cùng với ông."
Cố Thành đứng dậy lên tiếng đáp lời, sau đó anh cũng nhanh chóng theo sau bác sĩ Trần.
"Cũng muộn rồi ba phải đưa bà nội về, còn giải quyết một số công việc ở tập đoàn. Có chuyện gì thì cứ gọi cho ba ngay."
"Con cũng đưa tiểu Nhu về phòng nghỉ ngơi đi, rồi quay sang đây canh chừng tiểu Anh. Con bé đang mang thai không nên thức khuya, càng không được ngồi quá lâu đâu."
Thác Hi nối tiếp lời của Cố Hinh rồi cũng đứng dậy, bà bước đến phía giường đưa tay chạm vào khuôn mặt bầu bĩnh của đứa trẻ ấy, sau đó lại chuyển ánh mắt ôn hòa nhìn sang Sở Nhu.
"Con xuống giường để tiểu Hàn đưa về phòng đi, khi nào nó quay lại đây rồi bà nội với ba sẽ về sau."
Sở Nhu nhìn đứa trẻ với ánh mắt lo lắng không hề thay đổi, sau đó mới ngước lên nhìn Thác Hi, nhỏ giọng đáp lời bà:
"Con muốn ở lại đây chăm sóc tiểu Anh, thằng bé đang rất cần mẹ nhưng cô ấy lại không có ở đây nên con muốn được làm tròn bổn phận ấy. Dù sao thì phụ nữ cũng biết cách chăm sóc trẻ con hơn."
Nói xong Sở Nhu còn mỉm cười để Thác Hi được yên tâm. Nhưng nhìn nét mặt của bà thì có vẻ như vẫn chưa đồng ý.
"Nhưng con đang mang thai, nếu chăm sóc thêm tiểu Anh nữa thì sẽ rất mệt. Chưa kể đến chuyện nhỡ nửa đêm thằng bé quấy, quơ tay quơ chân đụng trúng bụng con thì sao?"
"Không sao đâu mà nội. Hay nội cho con ở lại đây thêm một lúc nữa nha, khi nào mệt con sẽ kêu tiểu Hàn đưa con về phòng, nha nội!!!"
Sau cùng thì cô gái nhỏ cũng phải giở chiêu trò mè nheo ra thì mới có thể thay đổi được nét mặt của Thác Hi, bà thật sự chẳng thể nào không mềm lòng với cái chất giọng nũng nịu của cô cháu dâu nên đành phải cười trừ chịu thua.
"Được rồi, ai kêu tôi cưng chiều cô quá làm gì thì phải chịu thua thôi. Nhưng mà ở lại thêm một chút thôi đấy, không được để cơ thể mệt mỏi."
"Dạ, tiểu Nhu biết rồi ạ! Để con tiễn bà xuống lầu nha!"
Hí hửng nói rồi cô liền định bò xuống khỏi giường ngủ thì đã bị Thác Hi lên tiếng ngăn cản.
"Thôi thôi, không cần đâu. Bà nội với ba tự về được rồi, có xa xôi gì đâu mà phải đưa tiễn."
"Dạ! Vậy bà nội với ba đi đường cẩn thận ạ!"
"Ừm, ba về đây! Tiểu Nhu con nhớ nghỉ ngơi sớm đấy!"
"Dạ, con biết rồi ạ! Tạm biệt ba, tạm biệt bà nội!"
Thế rồi hai vị trưởng bối cũng đã ra về. Phòng ngủ giờ đây chỉ còn lại một gia đình nhỏ ba người.
"Đêm nay vợ chịu khó ngủ một mình nha. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chồng ngay, hay chồng kêu dì Nga lên ngủ với vợ. Để dì ấy ngủ trên salong, vợ cần gì thì gọi."
"Sao lại ngủ một mình?"
Sở Nhu ngây ngô hỏi lại khiến người đàn ông ngây ngẩn cả người, vừa định lên tiếng thì Sở Nhu đã nói tiếp:
"Vợ ngủ với tiểu Anh mà, còn người ngủ trên salong là chồng chứ không phải dì Nga."
"Nhưng vừa rồi vợ đã hứa với bà nội là về phòng nghỉ ngơi mà."
"Thì đúng là vợ hứa, nhưng phải xem tiểu Anh có đồng ý hay không đã."
Nói rồi, người phụ nữ với vẻ mặt đầy tự tin bắt đầu buông bàn tay của mình ra khỏi tay đứa trẻ. Còn chưa tới ba giây cậu nhóc đã giật mình, cánh tay quơ qua quơ lại như đang tìm thứ gì đó.
"Mẹ ơi...Mẹ đừng bỏ con, mẹ đừng xa con mà... Mẹ ơi..."
Đúng như những gì Sở Nhu đã nghĩ, khi tay cô rời khỏi tay tiểu Anh thì đứa trẻ vốn có tâm lý bị đè nặng bởi một vấn đề gì đó theo bản năng lúc này đã cảm thấy thiếu an toàn, và dĩ nhiên là sẽ tìm thứ mà nó cần nhất.
"Tiểu Anh ngoan, mẹ ở đây! Mẹ sẽ ở bên cạnh con, không rời xa con!
Với sự trấn an dịu dàng và cái ôm ấm áp của Sở Nhu thì đứa trẻ cũng dần quay trở vào giấc ngủ.
Điều này đã chứng tỏ rằng đêm nay cô không thể rời khỏi đây, dù chỉ là một chút.
Cố Hàn cau chặt mày khi thấy tiểu Anh cứ bám lấy Sở Nhu không buông, mà vấn đề hắn lo là Sở Nhu sẽ mệt. Nhưng trong hoàn cảnh này hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác nên đành đi đến giường ngủ lấy gối kê đầu cho cô vợ nhỏ của mình.
"Ở lại thì ở lại. Nhưng vợ chỉ được nằm trên giường thế này, còn những chuyện khác cứ để chồng lo liệu. Khi nào thấy không thoải mái thì phải nói ngay cho chồng biết, nghe không?"
Sở Nhu mím môi cười, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh tiểu Anh. Bàn tay lớn, bàn tay bé cứ nắm lấy nhau như vậy suốt một đêm. Nhiều khi nằm mãi ở một tư thế khiến cơ thể cô tê cứng nhưng vẫn không dám xoay người quá nhiều lần hay buông tay đứa trẻ ấy ra vì sợ sẽ làm cậu bé thức giấc.