Mặt trời chỉ vừa mới nhấp nhô thoát ra khỏi bức màn nhung màu đen huyền bí của bóng đêm, thì trong biệt thự WIN đã xôn xao nhiều lời bàn ra tán vào về sự việc đã diễn ra đêm qua.
"Dì Nga, nghe nói tối qua Nhị thiếu phu nhân bị ngất xỉu trước cửa phòng của Đại thiếu gia, cũng may là Đại thiếu gia đưa Nhị thiếu phu nhân về phòng của Nhị thiếu gia, chứ nếu mà Đại thiếu gia đưa Nhị thiếu phu nhân về phòng của Đại thiếu gia thì không biết với tính cách ghen tuông của Nhị thiếu gia không chừng đã xảy ra chuyện lớn rồi."
"Nè nè, coi chừng cái miệng mà hại cái thân nghe chưa. Đã làm việc ở đây là không được bép xép chuyện của ông bà chủ, đặc biệt là chuyện của Nhị thiếu gia, tính khí của ngài ấy rất khó. Nếu để những lời vừa rồi lọt đến tai của Nhị thiếu gia thì con không có yên đâu."
Nghe dì Nga nhắc nhở xong tiểu An liền đưa tay lên che miệng lại, tỏ ý đã hiểu. Cô bé cũng không nói gì thêm mà chăm chú vào công việc nhặt rau của mình.
"Tiểu An, con lấy nấm đông cô ra rửa sạch rồi cắt lát để chút nữa bỏ vào cháo. Nấu nhanh để quản gia Lâm còn mang đến bệnh viện."
"Ai trong bệnh viện mà phải mang cháo vào đó vậy dì?"
Tiểu An hỏi xong thì cũng đi đến tủ lạnh lấy ra một hộp nấm đông cô và bắt đầu sơ chế, vừa làm cô bé vừa lắng tai chờ nghe câu trả lời của dì Nga.
"Con biết Nhị thiếu phu nhân ngất xỉu mà không biết chuyện cô ấy bị động thai phải vào viện lúc 2 giờ đêm qua à."
"Nghiêm trọng vậy sao? Lúc đó con ngủ say quá rồi nên đâu biết."
Tiểu An bất ngờ trước, sau đó lại điềm đạm nói tiếp vế sau, ngưng thêm vài giây cô gái lại tiếp lời:
"Chắc Nhị thiếu gia lo lắng lắm, ngài ấy yêu chiều Nhị thiếu phu nhân vậy mà. Nhưng mà khi không sao Nhị thiếu phu nhân lại ngất xỉu, còn bị động thai? Sức khỏe của cô ấy trước đó vẫn rất tốt mà?"
"Chuyện đó không đến lượt chúng ta tìm tòi hay thắc mắc đâu. Con cắt nấm nhanh đi rồi mang qua cho dì, cháo sắp chín rồi."
"Dạ, con làm xong ngay đây!"
Tình cờ màn trò chuyện giữa hai người làm đã lọt vào tai của Mộc Lan Chi, khi vừa nãy cô định xuống bếp lấy nước uống thì đúng lúc lại nghe được tất cả. Những điều ấy cũng khiến sắc mặt của cô ta trở nên khó nhìn.
Vốn dĩ sáng nay cô ta còn đang âm thầm đắc ý vì tưởng rằng kế hoạch đã thành công mĩ mãn. Lúc bước ra khỏi phòng, nhận thấy bầu không khí trong biệt thự lại yên tĩnh đến lạ thường thì đã cảm thấy lạ nhưng cô bình tĩnh. Cho đến khi nghe xong câu chuyện của hai nữ giúp việc vừa nói thì cô ta mới suy sụp hoàn toàn, và cũng biết được kế hoạch của mình đã thất bại.
Ngay lập tức Mộc Lan Chi vội vã chạy lên lầu với ý định sẽ nhanh chóng rời khỏi đây trước khi Cố Hàn quay trở về. Vì nếu mọi chuyện đã đi ngược lại với những gì cô ta tính toán thì chắc chắn Cố Hàn và cả Cố Thành cũng đã biết được người đứng sau sắp xếp mọi chuyện là ai. Nếu cô vẫn còn nhởn nhơ ở lại đây thì dù cho có mười Cố Thái Anh cũng không bảo vệ được cho cô.
Chạy lên phòng với nét mặt hớt hải, Mộc Lan Chi nhanh chóng thu dọn đồ đạc trước sự ngỡ ngàng của đứa trẻ Cố Thái Anh.
"Mẹ đang làm gì vậy? Sao lại thu dọn đồ đạc, mẹ định rời đi sao?"
"Mẹ có việc gấp phải đi ngay bây giờ, con ở lại với ba nhớ ngoan ngoãn. Ông ấy sẽ không đối xử tệ bạc với con đâu."
Quần áo vốn không có bao nhiêu nên rất nhanh Mộc Lan Chi đã thu dọn xong, cô ôm hôn đứa con trai của mình lần cuối cùng rồi nhanh chóng quay lưng đi.
"Mẹ ơi, đừng bỏ con lại mà. Mẹ đã nói là ở lại đây với con, sao bây giờ lại như vậy?"
Dưới sự nắm níu của Cố Thái Anh mà Mộc Lan Chi mãi vẫn chưa ra được khỏi phòng.
"Tiểu Anh à, con nghe mẹ nói đây. Trong ván cược này mẹ con chúng ta đã thua rồi, nếu mẹ tiếp tục ở lại đây thì ba của con sẽ không tha cho mẹ. Bây giờ mẹ phải đi ngay trước khi ba con quay về."
"Không, con không chịu. Con muốn đi với mẹ, con không muốn ở lại đây đâu..."
Nói gì thì nói nhưng đứa trẻ vẫn nhất quyết không buông tay Mộc Lan Chi, cậu bé vừa khóc vừa cố gắng giữ chặt bàn tay của mẹ mình. Nhưng cuối cùng thì Mộc Lan Chi vẫn nhẫn tâm gạt tay cậu bé ra rồi dứt khoát bỏ đi.
"Mẹ ơi đừng đi mà..."
Thế nhưng khi vừa đặt chân ra khỏi cửa phòng thì có một thứ gì đó đã khiến người phụ nữ phải dừng bước. Thậm chí những bước chân vốn dĩ phải hối hả bước đi thì lúc này lại lùi về phía sau.
"Cô muốn đi đâu? Vội vàng như vậy là đang định bỏ trốn hay sao?"
Giọng nói lãnh khốc của người đàn ông âm trầm vang lên khiến nét mặt của người phụ nữ trở nên hốt hoảng, ánh mắt sợ hãi tột cùng khi nhìn thấy Cố Hàn đang đứng ngay trước mặt. Không còn đường để chạy, cô liền quay trở vào trong ôm chầm đứa trẻ, vị cứu tinh có thể giúp cô ta thoát chết ngay lúc này.
"Tiểu Anh, con giúp mẹ xin ba tha cho mẹ một lần đi con. Mẹ thật sự không muốn rời xa con đâu tiểu Anh..."
Thấy Mộc Lan Chi khóc, còn tỏ vẻ sợ hãi đứa trẻ đã đứng ra phía trước, nghiêm nghị che chắn cho mẹ mình và thẳng thừng đối mặt với Cố Hàn.
"Tuy con không biết mẹ đã phạm lỗi gì nhưng ba không được ức hiếp mẹ, ba cũng không được đánh mẹ, ba đang làm mẹ của con sợ, ba mau ra ngoài đi."
Đối diện với đứa trẻ, sắc mặt của người đàn ông vẫn không hề biến đổi, ánh mắt vẫn là những tia giận dữ, tỏa ra luồng sát khí khiến đối phương phải rùng mình khiếp sợ.
"Quản gia Lâm."
Hắn lớn giọng gọi một tiếng, ngay sau đó quản gia Lâm đã lật đật chạy vào cúi đầu chờ hắn sai bảo.
"Mang tiểu thiếu gia ra ngoài."
Nhận được mệnh lệnh, vị quản gia chẳng dám chần chừ mà liền tiến tới đưa Cố Thái Anh rời khỏi Mộc Lan Chi.
"Không. Con không muốn đi, con muốn ở lại đây với mẹ. Ông buông con ra, buông ra. Ba, ba không được bắt nạt mẹ... Mẹ ơi, mẹ ơi..."
"Tiểu Anh, tiểu Anh..."
Đến phút cuối thì cứu tinh cuối cùng của người phụ nữ cũng bị đưa đi, cô ta nhìn Cố Hàn bằng ánh mắt sợ hãi sau đó lại lần nữa định bỏ chạy nhưng còn chưa đi qua được người đàn ông thì đã bị hắn tóm gọn cánh tay, kéo ngược trở lại. Với sức lực quá mạnh khiến cô ta ngã sõng soài xuống sàn nhà lạnh lẽo.
"Chẳng phải cô muốn ở lại đây lắm à? Sao giờ lại gấp gáp bỏ đi rồi. Hay là do đang sợ tôi sẽ giết cô? Tình cũ, cô thật thú vị!"