Nhìn thấy Sở Nhu ngồi bên sô pha, trên bàn là laptop đang sáng đèn, những ngón tay thon dài của người phụ nữ đang uyển chuyển bấm phím, hình ảnh này của cô đã khiến sắc mặt người đàn ông chợt trầm xuống.
"Vợ ngồi đó làm gì đấy?"
"Vợ phụ chồng làm việc."
"Ai mượn?"
"Đâu có ai mượn đâu, vợ ngồi không buồn tay buồn chân quá nên xem thử coi có phụ chồng được việc gì không. Chứ chồng thì bận rộn suốt ngày, đã vậy còn không cho vợ làm gì hết để tự chồng chăm sóc cho vợ thế này vợ thấy áy náy lắm, lại thương chồng vất vả nữa."
Những lời lẽ của Sở Nhu nghe thì thấu tình đạt lý, còn có thể lấy lòng người khác nhưng đối với người cương nghị như Cố Hàn thì lại chẳng hề hấn gì.
Hắn đặt đĩa trái cây cùng ly sữa lên bàn, sau đó tóm lấy hai tay của cô vợ nhỏ, tay còn lại thì đóng laptop xuống. Hắn ngồi xuống sô pha, rồi lại nhấc hai chân Sở Nhu đặt lên đùi mình, kế tiếp là cầm lấy ly sữa đưa cho cô.
"Việc vợ cần làm bây giờ là ăn, ngủ, nghỉ ngơi, thư giãn và tận hưởng, lâu lâu cho chồng xin vài "nháy" là được. Còn những chuyện khác cứ để chồng lo."1
Gì thì gì chứ nam nhân háo sắc vẫn không bỏ sót chuyện giường chiếu với bạn đời của mình. Vừa nói hắn còn vừa cười nịnh lấy lòng cô vợ nhỏ, hai tay thì bóp chân cho cô.
"Thế thì vợ thành kẻ vô dụng mất rồi, vừa để chồng nuôi lại vừa làm phiền chồng chăm sóc như em bé. Kiểu gì vợ cũng bị chồng chiều hư cho coi."
"Không thành vấn đề, sức khỏe của vợ và con mới là quan trọng nhất."
Đã là lần thứ N Sở Nhu phải cười thán phục, chịu thua trước mức độ vừa ngang ngược vừa bá đạo của người đàn ông này.
"Chồng nè, chuyện của tiểu Anh chồng định cương quyết để Mộc Lan Chi rời đi thật sao? Vợ thấy thái độ của tiểu Anh cũng cứng rắn không kém, vợ sợ thằng bé sẽ phản đối kịch liệt khi không được ở với mẹ nữa."
"Chuyện đó vợ không cần phải bận tâm, một ngày không được thì một tháng, một năm, thậm chí là mười năm thì cũng phải được. Trẻ con được giáo dục tốt sẽ là mầm non tốt ở thế hệ sau này, chồng không muốn con trai của mình là đứa ngỗ nghịch, vô phép vô tắc. Nếu cô ta biết dạy con thì thằng bé đã không thiếu lễ độ đến vậy. Điều chồng lo là vợ sẽ thiệt thòi khi phải sống chung với con chồng thôi..."
Sở Nhu khẽ cười hiền, cô đặt tay lên bàn tay to ấm của người đàn ông mà ôn nhu cất lên tiếng lòng:
"Thiệt thòi gì chứ, con của chồng thì cũng là con của vợ mà. Vợ sẽ phụ chồng dạy bảo tiểu Anh thật tốt, trở thành một đứa bé ngoan ngoãn mà mọi người đều yêu mến."
Có được một người vợ hiểu chuyện lại còn rộng lòng vị tha như Sở Nhu đúng phúc phần to lớn, Cố Hàn đang cảm thấy vô cùng may mắn khi đã không bỏ lỡ một người phụ nữ tốt như cô.
Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại ấy, yêu chiều đặt lên đó một nụ hôn ngọt ngào.
"Cảm ơn vợ!"
*Cốc cốc cốc*
"Ba ơi... tiểu Anh muốn gặp ba!"
Giọng nói trong trẻo của Cố Thái Anh bất ngờ lãnh lót vang lên từ bên ngoài, nghe vậy Cố Hàn liền tiến ra mở cửa, bế cậu bé đi vào trong.
"Con chào dì tiểu Nhu!"
Vừa trông thấy Sở Nhu, đứa trẻ đã lễ phép cúi đầu chào hỏi, một trạng thái hoàn toàn khác lạ khiến cả Cố Hàn và Sở Nhu đều thoáng ngỡ ngàng. Cô cũng nhanh chóng mỉm cười thân thiện đáp lại lời chào của cậu bé.
"Dì chào con!"
"Ba ơi, tiểu Anh có làm phiền ba và dì không ạ?"
"Con tìm ba có phải là vì chuyện của mẹ Chi không?"
Cố Hàn chẳng dong dài mất thời gian làm gì, hắn thừa sức nhìn thấu tâm tư của đứa trẻ này nên liền đi thẳng vào vấn đề ngay lập tức.
Và dĩ nhiên đứa trẻ đã bị thâm dò đúng chỗ, cậu nhanh chóng ôm chầm lấy thân hình to lớn của người đàn ông, sau đó giở trò nũng nịu:
"Ba ơi, tiểu Anh xin lỗi vì đã không ngoan, còn nói chuyện không lễ phép với dì tiểu Nhu. Hôm nay con đã nghe mẹ Lan Chi giải thích hết mọi chuyện rồi ạ. Con hứa sau này sẽ ngoan, nghe lời ba và dì. Nhưng ba ơi, tiểu Anh xin ba cho mẹ Lan Chi ở lại với con thêm một tuần nha, con muốn được sống cuộc sống hạnh phúc có mẹ và có ba như bao bạn khác, dù chỉ là vài ngày cũng được ạ! Ba có thể đồng ý thỉnh cầu của tiểu Anh được không ba?"
Lời nói non nớt vừa dạt dào tình cảm vừa nghẹn ngào của đứa trẻ khiến người được nghe thấy đều phải mủi lòng, chẳng nỡ từ chối. Đến cả Cố Hàn cũng bị những lời nói ấy làm cho cảm động.
Chờ mãi nhưng vẫn không thấy Cố Hàn lên tiếng, đứa trẻ đột nhiên lại rời khỏi cơ thể của ba mình. Sau đó cậu quay về phía Sở Nhu, nắm lấy cánh tay của cô khẽ lay lay, tiếp tục cầu xin:
"Dì tiểu Nhu, dì cho mẹ Lan Chi ở lại với tiểu Anh thêm vài ngày nha. Con muốn ở cùng với ba mẹ con chỉ vài ngày thôi, sau này con hứa sẽ ngoan và nghe lời, dì cho con mượn ba của con vài hôm nha dì..."
Đôi mắt to tròn của đứa bé lúc này đã long lanh như sắp khóc khiến Sở Nhu chẳng kìm được nỗi lòng thương xót. Cô đưa tay xoa xoa đầu bé con một cái rồi dịu dàng lên tiếng:
"Dì không có ý kiến, cũng không cấm mẹ Lan Chi ở lại với con. Nhưng chuyện này con phải hỏi ý kiến của ba, ba con mới là người quyết định."
"Ba..."
Một tiếng ba cùng với giọt nước mắt đã lăn dài trên đôi gò má bầu bĩnh của đứa trẻ làm Cố Hàn thoáng chốc đã mềm lòng.
"Được rồi, ba đồng ý! Nhưng thời hạn chỉ là một tuần, đây cũng là yêu cầu cuối cùng liên quan đến mẹ con mà ba đồng ý."
"Hoan hô... Tiểu Anh cảm ơn ba, con cảm ơn dì tiểu Nhu!!!"
Cậu bé vui mừng hí hửng hô lên khi được Cố Hàn đồng ý yêu cầu của mình, trước khi đi đứa trẻ lém lỉnh ấy còn hôn lên má lần lượt từng người rồi mới chạy nhanh về phòng.
Căn phòng lại trở về chỉ riêng hai người, Cố Hàn di chuyển đến gần chỗ Sở Nhu, nhẹ nhàng đưa tay ôm cô gái bé nhỏ ấy vào lòng mình, khẽ cất giọng vỗ về.
"Chồng xin lỗi, lần này lại để vợ phải chịu thiệt thòi rồi. Chồng hứa sẽ giữ khoảng cách với cô ta, vợ đừng buồn và hãy thông cảm cho chồng nha!"
Trước thái độ nghiêm trọng vấn đề của người đàn ông Sở Nhu chỉ biết bật cười.
"Vợ hiểu mà, nếu đổi lại là vợ thì vợ cũng sẽ đồng ý. Chỉ cần tình cảm của chồng dành cho vợ không bị ai khác làm cho thay đổi là vợ an tâm rồi."
Người đàn ông không biết phải bày tỏ như thế nào mới có thể thổ lộ hết tấm chân tình và sự trân trọng của mình dành cho cô gái này.
Hiện tại hắn chỉ biết ôm cô chặt hơn một chút, gửi lời yêu thương vào nụ hôn trên môi rồi đặt lên trán cô gái, cùng với nụ cười hạnh phúc nhất.