Bạch Mai liền khen ngợi:
- Chị Tiểu Hồng nhiều pháp bảo thực. À, Bắc Cực Hàn Tinh chả là chất sắt là gì?
Tiểu Hồng đáp:
- Phải, nhưng nó là một thứ Hàn sa ngàn năm, ở dưới đáy những lớp băng, chứ nếu nó là sắt thực, thì đã bị hút đi hết rồi!
Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn Thanh Lam, rồi ngồi xổm xuống viết rằng:
- Chúng ta cứ theo kế hoạch đã dự kiến mà tiến hành, từ phương Quý Thủyđi sang phía Tây Canh Kim, tiểu muội đã có vật chế ngự được lửa rồi. Lam đại ca cứ việc đoạn hậu đi!
Thanh Lam thấy Tiểu Hồng viết nhưvậy, biết nàng xuất thân ở Bắc Hải Huyền Linh Môn. Năm xưa Huyền Linh Tú với Liệt Hỏa Môn Thiên Lôi Tú đã tranh đấu rất kịch liệt, chỉ vì võcông của hai bên thủy hỏa tương khắc, nên mới khiến hai môn phái thù hằn nhau như thế. Nàng là môn hạ của Huyền Linh Tú tất nhiên phải có vậtchế ngự hỏa. Bây giờ phía Nam là Ất Mộc tượng trưng cho Bính Hỏa dươnglệnh, có Nhiếp cô nương đi đầu, thì thật không còn gì thích hợp bằng!
Nghĩ như vậy, chàng lại viết xuống đất trả lời:
- Cô nương phải cẩn thận mới được!
Thấy Thanh Lam ân cần dặn bảo như thế, Tiểu Hồng khoan khoái đến hai má nóng bừng, vừa liếc chàng vừa cười, vừa viết tiếp:
- Đai ca cứ yên tâm!
Viết xong nàng dùng chân xóa những chữ ấy đi, rồi kéo Lan Nhi và Bạch Mai tiến về phía Nam đi trước.
Ngờ đâu nàng tự thị là môn hạ của Bắc Hải Thủy có thể khắc Hỏa, nên nàngmới khinh địch. Suýt tý nữa vì thế mà nàng bị thiêu thành tro.
Bốn người đi tới lề rừng phía Nam, quả nhiên Nam phương Bính Hỏa khác hẳnĐông phương Ất Mộc. Vừa bước chân vào trong rừng đã thấy đất đỏ như lửa, đâu đâu cũng có khói bốc lên, và còn có mùi hồng hoàng rất nặng nữa.Chỉ có một mình Thanh Lam là còn miễn cưỡng chịu đựng được thôi, chứ banàng nọ đều cảm thấy nóng bỏng không chịu nổi.
Tiểu Hồng cười nhạt một tiếng, vội để tay vào ngang lưng bóp một cái, liền có một chùm sao bạc bắn ra.
Bắc Cực Hàn Tinh quả thực lợi hại, cát bạc ấy vừa bắn ra mọi người đã cảmthấy mát dịu ngay, xung quanh đó mười trượng những khói xanh bốc lêntrên mặt đất cũng đều tiêu tan hết.
Tiểu Hồng nhẹ nhàng đi trước, đi đến đâu, nàng dùng Bắc Cực Hàn Tinh để đối phó với hơi nóng tới đó.
Đang đi, Thanh Lam bỗng kêu "ủa" một tiếng, và nhảy ngay sang bên trái, chỗcách đó chừng bảy tám trượng. Ba nàng cũng vội theo sau. Tới nơi mới hay đã có hai cây Đồng Da bị ai đánh gãy nằm ngổn ngang trên mặt đất. LanNhi thấy vậy liền nghĩ thầm:
"Những cây Đồng Da cứng hơn gangthép, đao kiếm thường không sao chặt gẫy được. Hai cây này bị đánh gẫynhư vậy, chắc đã bị người nào có công lực rất mạnh bẻ gẫy chứ không sai. Người này là ai thế? Không biết có phải là Hắc đại sư huynh không? Cólẽ anh ấy bị người của Đồ Long đảo dụ vào trong trận, đồng chùy bị núinam châm hút mất, nên anh ta mới tức giận dùng chưởng chặt gẫy hai câydừa này, để phá trận mà ra cũng nên?".
Nghĩ như thế, nàng vội phi thân tới cạnh chỗ Thanh Lam. Nơi đây lại có một cây nữa bị chặt gẫy, nàng liền lên tiếng hỏi:
- Đại ca, ai chặt gẫy những cây này thế? Có phải là Hắc sư huynh không?
Thanh Lam trầm ngâm giây lát rồi đáp:
- Có thề là Hắc sư huynh lắm, nhưng...xem chỗ bị chặt gẫy của cây dừa này thì không phải đã bị chưởng lực chặt gẫy.
Lan Nhi bỗng trợn ngược lông mày lên, cười khì và xen lời nói:
- Chẳng lẽ đại ca quên là Hắc sư huynh có một thanh kiếm gỗ ư?
Thanh Lam kêu "ồ" một tiếng rồi nói tiếp:
- Lan Nhi, chúng ta mau vào trong trận Bính Hỏa này đi! Chắc Hắc sư huynh thể nào cũng ở trong ấy đấy!
Chàng nói chưa dứt, Tiểu Hồng và Bạch Mai đã đi tới. Thanh Lam đi trước, banàng đi sau, cùng tiến thẳng vào trong trận Bính Hỏa ấy. Quả nhiên trong khu rừng này có nhiều cây dừa bị chặt gẫy thực.
Theo quy luậtcủa Đồ Long đảo, hễ ai vào trong trận mà chặt gẫy cây dừa là bị xử tửliền. Thanh Lam thấy có nhiều cây dừa bị chặt gẫy như vậy cũng phải loâu hộ cho Hắc Y Côn Luân. Mặc dầu Đồng Da lão nhân rất có cảm tình vớiCôn Luân lão nhân thật, nhưng Hắc Y Côn Luân đã xúc phạm tới điều cấm kỵ của người ta như thế, khi nào người ta lại chịu tha thứ cho? Nên ThanhLam càng nghĩ càng rầu rĩ thêm, vội tiến thẳng vào bên trong tức thì.
Địa thế của trận này càng vào sâu bao nhiêu lại càng cao bấy nhiêu, và đâuđầu cũng có khói xanh bốc lên, thật khó trông thấy rõ bốn bề.
Chàng ngừng chân quay đầu lại nhìn, thấy Lan Nhi với Bạch Mai má đỏ bừng, hơi thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, có vẻ mệt nhọc lắm.
Chàng ngạc nhiên vô cùng, vì hai nàng đều là người có nội công tương đối thâm hậu. Dù đi dưới ánh nắng nóng như thiêu, hai nàng chưa hề có hiện tượng như thế bao giờ. Nay đi trong rừng này, tuy phải đi quanh co, nhưngkhông khó đi chút nào sao hai người lại có hiện tượng lạ lùng như vậy?
Sự thực thì chàng đâu có hay là trong tay mình hiện đang đeo cái vòng Phích Lôi, nên chàng mới không thấy nóng nực chút nào.
Quý vị nên rõ chỗ mà mấy người đang đi đó đã gần tới chốn Địa Hỏa rồi, vìvậy mấy người càng đi sâu vào bao nhiêu lại càng nóng nực thêm bấy nhiêu là thế.
Lan Nhi với Bạch Mai đã cảm thấy đầu óc choáng váng,miệng lưỡi khô khan. Cũng may nhờ có Tiểu Hồng thỉnh thoảng lại ném BắcCực Hàn Tinh ra mới chịu đựng nổi tới lúc ấy. Bằng không, hai nàng đãchết giấc vì sức nóng ấy rồi.
Thanh Lam vừa ngừng chân lại nhìnhai nàng, thì bỗng nghe thấy phía bên phải, chỗ cách mình hơn mườitrượng, văng vẳng có tiếng hò hét quát tháo vọng tới. Chàng kinh hãithầm, vội quay người, tiến thẳng về phía ấy để coi xem là ái.
Đivề phía này chàng thấy số cây dừa bị chặt gẫy nhiều hơn trước. Có thểnói, cứ đi chừng một hai trượng là gặp một cây gẫy liền, hình như ngườiấy ra tay chặt nên những cây dừa gẫy mới đồ ngổn ngang như vậy.
Đi tới chỗ tận cùng, chàng thấy bên ngoài rừng dừa là chân của một khoản núi nho nhỏ.
Khoản núi ấy không cao lắm, nhưng trơ trọi không có một cành cây, ngọn cỏ nào cả, và đá trên núi thì đỏ như son vậy.
Dưới chân núi, phía trước rừng dừa, có một ông già mặc áo bào xanh, trên vai trái vác một thanh niên hai tay buông thõng, không cử động chút nào,còn tay phải thì cầm một cái bánh xe bằng ngọc trắng, đang giận dữ đi đi lại lại. Thỉnh thoảng, ông già ấy còn nhìn xuống mặt đất đỏ như son vàkhông có một ngọn cỏ nào, hình như đang tìm kiếm vật gì vậy.
Thanh Lam đã nhận ra ông già ấy chính là Vương Ốc Tản Nhân Kỳ Thiên Hành.Chàng không ngờ Thiên Hành lại tới đây nhanh chóng đến thế, Chàng vừađưa mắt nhìn đối phương vừa nghĩ bụng:
"Chắc y tới đây để lấyLong Giác Giao. Thiếu niên nằm trên vai y chả là Ôn Hoành, đồ đệ của ylà gì? Cõ lẽ tên nọ đã bị thương nặng, nên Thiên Hành mới phải vác y lên vai như thế?".
Lan Nhi tới cạnh Thanh Lam, khẽ nói:
- Đại ca, thế ra lão già họ Kỳ cũng tới đây kiếm Long Giác Giao đấy à?
Thanh Lam thấy Lan Nhi lên tiếng nói như vậy, kinh hãi vô cùng, vì Thiên Hành có phải là người tầm thường đâu, chỉ hơi có một tí gió động là y cũngbiết ngay, Huống hồ Lan Nhi lại nói như thế, nhỡ y hay biết thì phiềnphức lắm, nên chàng vội xua tay, bảo nàng đừng nói.
Lan Nhi hiểu ý ngay, vội lui về phía sau nửa bước, để đề phòng Thiên Hành phát giác mà ra tay tấn công. Ngờ đâu Thiên Hành cứ cúi đầu tìm kiếm hoài, chứ không hay biết có mấy người đã đi tới gần như thế.
Thanh Lam thấy thái độ của Thiên Hành như vậy, ngạc nhiên vô cùng và nghĩ thầm:
"Chắc y đang tìm kiếm Long Giác Giao chứ không sai? Nhưng sao thứ cao quý báu ấy lại sinh sản ở dưới chân núi này?".
Nghĩ như vậy, chàng liền đưa mắt tìm kiếm. Nhờ vậy mà chàng đã phát giác một sự bí mật.
Thì ra, chàng thấy từ chỗ bên lề rừng tới chỗ chân núi đều có rải rác rấtnhiều đá to nhỏ bằng viên gạch một. Chàng nhìn kỹ mới hay Đồng Da lãonhân đã dùng những hòn đá này mà bầy trận.
Võ khí của Thiên Hành là bánh xe bằng ngọc, tất nhiên không bị núi đá nam châm hút mất. Nhờvậy, suốt dọc đường y mới dùng bánh xe ấy chặt gẫy nhiều cây dừa. Saukhi ra khỏi khu rừng, y lại bị sa vào trong trận pháp này của chủ đảo.
Nghĩ tới đó, chàng lại nghĩ thầm:
"Có lẽ lúc này Thiên Hành cũng như ta bị giam trong trận ở núi Kiếm Môncũng nên? Trong khi ở trong trận, tâm thần hoảng hốt, bị ảo ảnh làm chomê man, quên cả mình đang ở đâu và cũng không biết ngày giờ gì hết. Chắc bây giờ y cũng thế chứ không sai. Người ngoài tưởng y đang tìm kiếm vật gì ở dưới đất. Bây giờ dù ta có lớn tiếng kêu gọi y cũng không nghethấy gì đâu.
Chàng lại đưa mắt nhìn Thiên Hành, thấy y đang giậndữ giở thân pháp rất nhanh ra chạy quanh, nhưng mỗi khi y vượt qua hònđá nào cũng cảm thấy rất tốn công và sức. Chàng lại để ý nhìn kỹ, mớihay Thiên Hành không phải chạy lung tung đâu. Trái lại, thân pháp của yrất có mực thước, hình như y đang theo nguyên lý của Bát Quái mà đi vậy.
Thì ra trận Đồng Da này lấy Ất Mộc làm chủ, xen lẫn Ngũ Hành sinh khắc vàBát Quái biến ảo. Thanh Lam mới hay sở dĩ Thiên Hành đi qua được haiphương vị Ất Mộc với Bính Hỏa là nhờ hiểu biết sự biến ảo của Bát Quái,nhưng trận pháp của những hòn đá to nhỏ này lại bầy theo lối Cửu Cung Bộ Pháp, nhưng y vẫn cứ tưởng là phương vị Bát Quái, nên y đi mãi mà vẫnkhông ra khỏi được trận pháp này là thế!
Thanh Lam đứng ngắm nhìn trận pháp một hồi, chàng đã nhìn ra trận pháp này tuy bày theo cách Cửu Cung thực, nhưng lại lấy Bính Hỏa làm chủ. Chàng đã biết như vậy, yêntrí có thể phá giải trận pháp này, nên quay đầu lại nói với Lan Nhirằng:
- Các người mau lại đằng này và đi theo tôi!
Lan Nhi đưa tay ra chỉ và khẽ nói:
- Còn y thì sao?
Thanh Lam vừa cười vừa đáp:
- Y đang bị giam ở trong trận, chúng ta cứ việc đi vòng qua bên cạnh, như vậy không thể nào y trông thấy chúng ta đâu!
Bạch Mai cũng ngạc nhiên hỏi:
- Sao, nơi đó cũng là trận pháp ư?
Thanh Lam đáp:
- Phải! Hiện giờ chúng ta còn đang ở trong trận Đồng Da, chứ đã ra khỏi trận đâu! Còn trận pháp này là trận ở trong trận đấy!
Lan Nhi lại hỏi:
- Lam đại ca, sao không thấy Hắc sư huynh? Hiện giờ Hắc sư huynh đang bị giam ở đâu, đại ca có biết hay không?
Ngẫm nghĩ giây lát, Thanh Lam đáp:
- Trận Đồng Da này lớn lắm. Bây giờ chúng ta cứ hãy xuyên qua đống đánày trước, rồi lên trên đỉnh núi nhìn xuống xem toàn trận ra sao đã, lúc ấy mới có thể quyết định được.
Tiểu Hồng xen lời nói:
- Lam đại ca, nơi đây là phương vị Bính Hỏa, có cần phải sử dụng Bắc Cực Hàn Tinh để mở đường không?
Thanh Lam gật đầu, nhưng lại lắc đầu ngay và đáp:
- Khỏi cần. Cô nương cứ đi cùng với Lan muội và Mai muội theo sau tôi là được rồi. Vì tôi đã được Liễu lão trượng chỉ điểm cho, nên trận nàykhông sao làm khó dễ nổi chúng ta đâu!
Nói xong, chàng cứ theo phương pháp của Liễu Thanh Hà đã dạy cho mà tiến thẳng vào trong trận phap liền.
Bốn người quay sang trái, vòng về bên phải, cứ thế mà xuyên qua, rồi cũngtiến thẳng về phía trước, quả nhiên không bị cản trở chút nào.
Lan Nhi, Bạch Mai và Tiểu Hồng đi theo Thanh Lam, thấy hơi nóng ở dưới đất bốc lên rất nóng bức, hai chân như bị lửa thiêu vậy.
Cũng may trận pháp chỉ dài độ hơn mười trượng thôi, nên chỉ đi trong chốc lát đã tới chân núi ngay.
Tiểu Hồng không sao nhịn được, vội phi thân ra ngoài trận, lấy một nắm BắcCực Hàn Tinh ra ném luôn vào vách núi. Chỉ nghe thấy có tiếng kêu "xèoxèo" hoài và trên vách núi có khói trắng bốc lên nghi ngút. Tuy vậy nàng vẫn chưa được hài lòng, lại còn bấm chốt bao da, bốc thêm một nắm BắcCực Hàn Tinh thực lớn ra nữa. Cát bạc của nàng lợi hại thực, vừa némxong hai nắm như vậy, xung quanh năm trượng vuông đã thấy mát dịu ngay.Nàng vội gọi Lan Nhi với Bạch Mai ra chỗ đó nghỉ chân.
Thanh Lamquay đầu lại nhìn, thấy Thiên Hành vẫn đi quanh quẩn ở trong trận hoàimà vẫn không sai ra được. Thấy thế chàng động lòng thương hại và nghĩbụng:
"Dù sao y cũng là người nổi danh ngang với đại sư bá Không Không lão nhân. Ngoài khuyết điểm bênh vực bừa môn đồ ra, y chưa hề gây nên một tội ác nào cả. Nay ta đã gặp y bị quẩn như vậy, chả lẽ lại làmngơ để mặc y bị giam ở trong trận mãi mãi như thế?".
Nghĩ đoạn, chàng cúi nhặt mấy hòn đá nhỏ ném ngay vào chỗ trước mặt Thiên Hành.
Vương Ốc Tản Nhân thực không hổ thẹn là người trong nhóm Lục Tuyệt, dù bị hãm ở trong trận như vậy mà không bị ảo cảnh làm cho mê man, nên y vừa thấy có đá nhỏ ném xuống chỗ trước mặt, vội phi thân nhảy ngay về phía chỗđó tức thì. Y tưởng có người đùa giỡn mình, nên mặt lộ vẻ tức giận vàđưa mắt nhìn bốn xung quanh xem là ai.
Thanh Lam lại ném một hòn đá nữa vào chỗ cách y mười thước.
Thiên Hành dùng giọng mũi kêu "hừ" một tiếng và nhảy luôn về phía trước, chỗcó đá nhỏ vừa rớt xuốn. Thanh Lam cứ dùng cách ném đá như thế để đưaThiên Hành ra khỏi trận.
Chỉ trong chốc lát, Thiên Hành đã rakhỏi được trận pháp. Y ngửng mặt lên trời cười ha hả và đang định phithân lên trên núi ngay, mắt y bỗng liếc nhìn thấy bọn Thanh Lam bốnngười đang đứng ở trên sườn núi, y liền biến sắc mặt luôn.
Sở dĩ y vừa trông thấy Thanh Lam đã nổi giận ngay là vì Thanh Lam có đánh gãyhai cái răng cưa trên chiếc bánh xe ngọc của y, thì y mới phải đem tênđồ đệ cưng vượt qua bể cả tới nơi đây để kiếm Long Giác Giao. Ngờ đâu cả hai thầy trò cùng bị giam trong trận Đồng Da này. Ôn Hoành còn bị ảoảnh làm cho tâm thần mê man. Y nghĩ đi nghĩ lại, nhận thấy việc này doThanh Lam mà nên hết, nên y vừa trông thấy Thanh Lam thật không khác gìgặp kẻ thù vậy. Y trố mắt lên ngắm nhìn Thanh Lam, và thấy bên kẻ thù có bốn người tất cả, nhưng lại có ba thiếu nữ, mà người nào người nấy chỉcòn có bao kiếm không thôi, nên y đoán chắc khí giới của bốn người đã bị thất lạc ở trong trận rồi.
Tất nhiên với công lực của mình cònbị giữ một ngày một đêm, huống hồ mấy tên tiểu bối này khí giới lại mấthết như thế, thì làm được cái trò gì? Nhưng y không nghĩ tại sao mìnhlại ra khỏi được trận đó, y thấy đối phương không đi cùng với Hắc Y CônLuân, cho nên y không cần e dè gì hết, cười nhạt mấy tiếng tiến tới gầnThanh Lam và hỏi:
- Tên tiểu tử họ Giang kia, ngươi không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây phải không?
Lan Nhi giận dữ hỏi lại:
- Lão già họ Kỳ, người muốn làm gì chúng ta?
Vương Ốc Tản Nhân cười khỉnh đáp:
- Cháu gái ngoan ngoãn kia, cha mẹ cháu nuông chiều cháu quá nên cháumới vô lễ với bề trên như vậy. Ngày hôm nay lão phu cần phải đòi lại món nợ cũ với tên tiểu tử họ Giang này, cháu nên tránh qua một bên thì hơn!
Lan Nhi phùng mồm trợn mép nói tiếp:
- Ngươi quả thực là vô ơn bạc nghĩa! Nếu không vì đi kiếm Long Giác Giao để gắn lại hai cái răng ở chiếc Độc Băng Luân của ngươi thì ai thèm tốn công đi xa hàng ngàn dặm ra tận nơi đây làm chi?
Thế mà người lại còn bảo đi kiếm người ta để đòi nợ nữa.
Vương Ốc Tản Nhân nghe thấy Lan Nhi nói như vậy, gượng cười và hỏi lại:
- Y ra đây kiếm Long Giác Giao là để thường lại chiếc Độc Băng Luân cholão phu đấy. Nhưng bây giờ lão phu đã tới đây rồi, khỏi cần y phải tốncông nữa. Dù y có lòng tốt như vậy thực, nhưng khi nào lão phu lại chịuđể yên cho y?
Lan Nhi giận dữ nói tiếp:
- Ngươi thânchinh tới đây thì làm gì được ai? Ngươi không nghĩ lại xem, ngươi đangbị giam giữ ở trong thạch trận, ai đã đưa ngươi ra khỏi trận ấy?
Vương Ốc Tản Nhân đưa mắt liếc nhìn Thanh Lam, bỗng lớn tiếng cười và đáp:
- Theo lời cháu nói thì lão phu phải nhờ tên tiểu tử họ Giang kia cứugiúp ư? Hà hà! Cái trận nho nhỏ này thì giam giữ làm sao nổi lão phu?
- Chị Lan Nhi, chị đừng dư lời cãi vã với y làm chi! Lão già này là KỳThiên Hành phải không? Lại đây, để tiểu muội xem thử Độc Băng Luân của y lợi hại như thế nào mà dám làm bộ làm tịch như vậy?
Tiểu Hồng nói như vậy, và nói chưa dứt lời nàng đã xông lại.
Chỉ thấy nàng giơ tay lên một cái, đã có một sợi dây tơ đen như trường xà xuất động, theo luồng gió bay lên tức thì.
- Nhiếp cô nương, không nên...
Thanh Lam muốn cản trở nhưng đã muộn rồi, một chùm sợi dây tơ đen nhưmột đám sương mù, và cũng như một cái lưới lớn nhằm đầu Kỳ Thiên Hànhchụp xuống.
Vương Ốc Tản Nhân là người đã được liệt danh vào nhóm Lục Tuyệt và đã nổi danh lâu năm, nhưng đây là lần đầu tiên y trôngthấy Hắc Giao Ty của Bắc Hải môn hạ. Cái lưới đen ấy vừa dài vừa nhỏ,thực là thiên biến vạn hóa, bên trên lại còn có rất nhiều móc nhỏ đennhánh. Y không biết đó là những móng vuốt của con Hắc Giao, lại tưởng là những cái móc sắt có tẩm thuốc độc rất lợi hại, nên y ngẩn người ragiây lát rồi vội lui về phía sau hai trượng tức thì.
Tiểu Hồngthấy đối phương rút lui như vậy, khi nào nàng chịu để yên cho? Chỉ thấychân nàng khẽ nhún một cái, người nàng đã như một cái bóng hồng đuổitheo, và Hắc Giao Ty của nàng, nhanh như một con linh xà, vẫn cứ nhằmđầu đối phương úp chụp tới. Lần này nàng sử dụng cách đối phó khác, nêncái lưới Hắc Giao Ty ấy bỗng biến thành vô số móng Giao ở bốn mặt támphương cùng tấn công một lúc.
Nhưng Vương Ốc Tản Nhân có phải tay tầm thường đâu? Tuy vừa rồi y không biết Hắc Giao Ty của Tiểu Hồng làmón khí giới gì, nên y mới phải lui bước để tránh né như thế. Bây giờ ythấy Tiểu Hồng lại xông lại tấn công tiếp, lần này y không lùi nữa, vìlui luôn luôn như thế sẽ bị các tiểu bối chê cười, nên y nổi giận, liềnquay tít chiếc Độc Băng Luân, nhằm Hắc Giao Ty mà khua tới.
Y cóbiết đâu Hắc Giao Ty của Tiểu Hồng lại có cả công lẫn thủ, co giãn tùytheo ý muốn, thế pháp vô cùng kỳ diệu vừa tấn công ra lại thâu hồi đượcngay, và đang thâu hồi lại tấn công được liền, một công một thâu liênhoàn bất tuyệt, và còn có tiếng gió kêu veo veo nữa. Độc Băng Luân của y chưa khua tới thì Hắc Giao Ty của Tiểu Hồng đã thu hồi lại rồi, và ĐộcBăng Luân của y khua hụt vừa thâu lại thì Hắc Giao Ty lại tấn công tớiliền.
Vương Ốc Tản Nhân vì phải vác tên đồ đệ trên vai, dù sao cũng phải e dè, nên y vội lui ngay về phía sau ba bước.
Bạch Mai thấy vậy liền cười khẩy và xen lời nói:
- Thực uổng cho ngươi nổi danh bấy lâu năm, mới đấu với chị Tiểu Hồng mà còn địch không nổi mà còn làm bộ làm tịch như thế làm chi?
Lúc này Kỳ Thiên Hành đã tức giận khôn tả, đột nhiên bật ra một tiếng cười rất quái dị và đáp:
- Nếu lão phu không thắng nổi các ngươi, thì lão phu sẽ xóa bỏ cái tên ở trong nhóm Lục Tuyệt ngay!
Dù sao y cũng là người có tài ba rất cao siêu, bị Bạch Mai chọc tức y giởtài ba ra, tay trái dùng Hắc Sát chưởng nhằm Hắc Giao Ty tấn công còntay phải thì múa tít Độc Băng Luân, nhằm Tiểu Hồng đẩy tới.
Thế công này của Thiên Hành quả thực lợi hại, Hắc Giao Ty bị chưởng phong của y đẩy bay tung lên và chéo sang bên liền.
Tiểu Hồng không ngờ chưởng lực của đối phương lại mạnh đến như vậy, khôngkịp thâu dây để lôi Hắc Giao Ty lại, đã vội nhảy sang bên, giật cổ taymột cái, Hắc Giao Ty của nàng lại từ bên trái cuốn sang bên phải, đúnglúc ấy Độc Băng Luân của đối phương cũng vừa nhằm đầu nàng tấn côngxuống như vũ bão.
Nếu Tiểu Hồng không nhảy sang bên như thế, thìdù Hắc Giao Ty của nàng có thể móc được Lạc Thủy Lang Quân ở trên vaiThiên Hành, nhưng nàng không tránh khỏi Độc Băng Luân của đối phương đảthương.
Hai người đều e dè nhau, một cái bóng xanh, một cái bóng hồng, cứ quay tít như chong chóng, nhanh như điện chớp vậy.
Thanh Lam giơ ngang song chưởng, đang định tiến lên thì Lan Nhi đã kéo tay chàng lại và khẽ nói:
- Lam đại ca, chị Nhiếp chưa đến nỗi bị thua đâu! Đại ca hãy để yên chochị ấy làm mất một phần nào nhuệ khí của lão già này đã!
Bạch Mai vừa giơ tay lên lau mồ hôi trán, vừa xen lời nói:
- Phải đấy, hãy để chị Tiểu Hồng đấu với y trước, khi nào chị ấy chịu không nổi, lúc ấy đại ca hãy ra tay cũng chưa muộn.
Lúc ấy Vương Ốc Tản Nhân với Tiểu Hồng đã đấu với nhau rất kịch liệt. TiểuHồng là môn hạ của Bắc Hải, chiếc Hắc Giao Ty của nàng lại rất kỳ quáivà thần diệu, có thể tấn công kẻ địch ở ngoài xa một trượng, nhưng phảimột nỗi là công lực của nàng lại kém hơn đối phương. Còn Vương Ốc TảnNhân tuy nội lực và võ công cao siêu hơn Tiểu Hồng rất nhiều, và ĐộcBăng Luân của y cũng lợi hại vô cùng, nhưng y vẫn phải kiêng nể cái HắcGiao Ty của đối phương. Đồng thời y còn vướng vác tên đồ đệ ở trên vai,chỉ sợ những cái móc có chất độc kia móc phải người của đồ đệ mình, chonên y cứ phải dùng tay trái để bảo vệ lấy Ôn Hoành. Vì vậy mà y khôngdám sử dụng tới Hắc Sát chưởng luôn luôn. Tuy thế Tiểu Hồng vẫn khônglàm gì nổi y, vẫn bị y đẩy lui liên tiếp.
Đôi bên đã đấu đượcmười mấy hiệp, Thiên Hành tức giận đến hai mắt lồi ra như hai ngọn đènló, mặt lộ đầy sát khí. Sở dĩ y tức tối như vậy, là vì thấy mình làngười được liệt vào nhóm Lục Tuyệt, mà đấu mãi vẫn chưa thắng nổi mộtcon nhỏ chưa hết hơn sữa, như vậy có phải là mất hết tên tuổi của mìnhđi không? Nhưng y có biết đâu thiếu nữ áo đỏ này cũng là người rất cólai lịch.
Thiên Hành dồn cho Tiểu Hồng phải lùi bước liên tiếp,thấy Tiểu Hồng chân tay cuống quít, trong lòng mừng thầm, vội tiến lênmột bước, múa Độc Băng Luân nhằm đầu đối thủ bổ xuống. Thế công này của y đã giở hết nội gia tiềm lực ra, nên nặng như núi Thái Sơn đè xuống vậy. Đồng thời, mồm y quát lớn, rồi y giơ tay trái lên, dùng Hắc Sát chưởngtấn công luôn.