Bạch Mai không sao hiểu được, lại hỏi tiếp:
- Nguyên nhân ra sao?
Lúc ấy Thanh Lam cũng giật mình đến thót một cái và thốt ra mấy tiếng "cáivòng Phích Lôi". Tiểu Hồng cũng đồng thời lên tiếng hỏi:
- Cụ nói cái vòng Phích Lôi ư?
Lúc ấy Thanh Lam không chú ý đến câu hỏi của Tiểu Hồng mà chỉ để ý nghe Hồng Phúc trả lời rằng:
- Phải, lão tặc muốn chiếm cho được cái vòng ấy nên mới hỏi chỗ ở củalão chủ mẫu. Hà hà... y có biết đâu cái vòng ấy lại đang ở trong taycông tử.
Tiểu Hồng bỗng thất kinh kêu "ủá một tiếng. Hồng Phúcđột nhiên trợn mắt nhìn bốn xung quanh, với giọng run run hỏi lại ThanhLam rằng:
- Giang công tử, các người cũng bị lão tặc bắt cóc đem tới đây ư?
Vậy ... làm sao bây giờ?
Thanh Lam mỉm cười đáp:
- Cụ chớ lo âu như thế vội. Một trận nho nhỏ này không giam giữ nổi tiểu sinh đâu. Nhưng tiểu sinh có mấy câu nghi vấn này muốn hỏi lão trượng.Không biết lão chủ nhân với lão chủ mẫu của lão trượng là ai thế?
Hồng Phúc ngẩn người ra nhìn vào mặt Thanh Lam một hồi, rồi ngơ ngác hỏi lại:
- Thế công tử lên Trường Hận Cốc... không phải vì việc Giang Nam đại hiệp hay sao?
Thanh Lam lắc đầu đáp:
- Tiểu sinh lên Trường Hận Cốc là muốn cứu vợ một người bạn, nhưng đóchỉ là do sự hiểu nhầm mà thôi. Còn Giang Nam đại hiệp mà lão trượng vừa nói đó là ai thế? Tiểu sinh chưa được nghe thấy tên của ông ta và cũngchưa hề được gặp mặt bao giờ.
Hồng Phúc kêu "ồ" một tiếng vẻ mặt rầu rĩ kể tiếp:
- Giang Nam đại hiệp là lão chủ nhân của già. Ông tạ.. qua đời đã haimươi năm rồi. Công tử là người nghĩa hiệp và còn là ân nhân của già, già đâu dám dấu giếm công tử... Hà ! Câu chuyện này phải nói từ cái vòngPhích Lôi trước thì công tử mới biết rõ được. Cái vòng Phích Lôi ấy vốndĩ là vật báu gia truyền của lão chủ mẫu chúng tôi.
Nghe nóikhông những tránh khỏi mà còn có thể tị hỏa được, hễ cứ đeo nó ở trongngười dù đi vào trong đống lửa cũng không việc gì hết.
Lão chủmẫu với Giang Nam đại hiệp Châu Thiên Kỳ thành hôn rồi, cái vòng ấy liền trở thành vật của nhà họ Châu. Lão chủ nhân đã là người khét tiếnggiang hồ như vậy, mà ngày lễ thành hôn lão chủ nhân lại có báu vật ấylàm của hồi môn như thế, tất nhiên cái tiếng ấy đã đồn đi khắp giang hồngay. Vì vậy mới có một bọn gian nhân tiểu nhân nhòm ngó tới. Nhưngchúng chỉ thèm thuồng thôi chứ không dám bén mảng tới nhà lão chủ nhân.Vì cái danh của lão chủ nhân như thế, có tên nào dám táo gan tới vuốtrâu cọp? Nhờ vậy, câu chuyện ấy chỉ là một câu chuyên mà các người giang hồ trong lúc trà dư tửu hậu thường đem ra mà nói với nhau cho đỡ buồnthôi.
Nói tới đó, Hồng Phúc lại thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Dù công lực của lão chủ nhân tinh thâm như thế nào, được lòng ngườigiang hồ ra sao, nhưng rút cục cũng vẫn bi thảm vì có vật báu ấy mà phải nhà tan cửa nát...
Nói tới đây ông ta lại ứa nước mắt ra, nức nở khóc hoài. Bạch Mai lại xen lời hỏi:
- Có phải cụ nói sau đó có kẻ gian ác đến cướp cái vòng Phích Lôi và còn đả thương Giang Nam đại hiệp nữa phải không?
Thoạt tiên Hồng Phúc lắc đầu, sau lại gật đầu, đáp:
- Lão nhớ cách đây hai mươi năm, một ngày nọ đang lúc giữa trưa, độtnhiên có một người họ Trúc đến xin yết kiến lão chủ nhân, và tuyên bố là vì cái vòng Phích Lôi mà tới, rồi còn nhất định bắt buộc lão chủ nhânthử thách võ lực với ỵ..
Thấy Hồng Phúc kể tới đó lại sụt sùi khóc, Bạch Mai nóng lòng sốt ruột vô cùng, vội hỏi tiếp:
- Sau rồi thế nào nữa?
- Lúc ấy đang là giữa Ngọ, cái vòng Phích Lôi lại không có ở trong người lão chủ nhân, nên bị tên ấy dùng võ công yêu tà tấn công một chưởng,lão chủ nhân liền cháy thành than ngay.
Bạch Mai kinh hãi hỏi:
- Võ công gì mà lợi hại đến như thế?
- Hôm ấy không ai biết tên nọ xử dụng võ công ta môn gì, chỉ thấy ycười ha hả rồi đi luôn. Nhưng lão điều tra lâu năm mới haỵ..
Hà! Đây là một việc rất lớn của giang hồ. Vả lại, vì xẩy ra việc đó mà khiến cho một môn phải phải tiêu tán...
Bọn Thanh Lam ba người nghe thấy Hồng Phúc kể như vậy đều ngẩn người ra, và không ai dám lên tiếng hỏi để ngắt quãng lời nói của Hồng Phúc.
Bạch Mai thấy nói người họ Trúc chỉ tấn công có một chưởng mà Giang Nam đạihiệp đã cháy thành than được, nàng không hiểu môn võ công ấy là võ cônggì, vội hỏi tiếp:
- Cụ chưa nói võ công của tên nọ là môn võ công gì?
- Thái Dương thần công! Sau đó lão điều tra mãi mới biết được đấy.
Bạch Mai lại hỏi tiếp:
- Thái Dương thần công là võ công của môn phái nào, cả người ấy là ai, cụ có biết không?
- Người đó là Thần Hành Vô ảnh Chúc Sĩ Ngạc, đệ tử duy nhất của Thiên Lôi Tú thuộc môn phái Liệt Hỏa.
Tiểu Hồng lại thất kinh kêu "ủa" một tiếng và lẩm nhẩm nói:
- Thần Hành Vô ảnh Chúc Sĩ Ngạc ư?
Thanh Lam chợt nghĩ tới đại sư huynh của Ly Hỏa Chân Nhân chả tên là Chúc SĩNgạc là gì? Chàng còn nhớ y là một ông già gầy gò, cao lớn trán rộng,mắt lõm, mà gồ, mũi mỏ khoét, râu bạc, mặc quần áo đen và Ly Hỏa chânnhân còn nói y là người nghịch cha, tàn sát đồng môn, và còn muốn cướpcho được Liệt Hỏa kỳ nữa.
Chàng lại nghĩ tiếp:
"Phải, Liệt Hỏa môn, Ly Hỏa chân nhân chả là người của Liệt Hỏa môn là gì? Và võcông của ông ta tu luyện chả là Thái Dương Thần Công là gì?".
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, Bạch Mai lại hỏi tiếp:
- Vừa rồi cụ nói có một môn phái bị tiêu tán. Vậy môn phái ấy có phải là Liệt Hỏa môn không?
Hồng Phúc đáp:
- Phải, cô nương nói rất đúng. Câu chuyện ấy mãi đến sau này lão mớiđiều tra ra. Tuy Liệt Hỏa môn có thâu đồ đệ, nhưng đời nào cũng vậy,chức chưởng môn là phải cha truyền con nối. Vì lá cờ Liệt Hỏa kỳ là vậtbáu trấn sơn của môn phái ấy, oai lực mạnh lắm, nên không chịu truyềnthụ cho người ngoài là thế. Chúc Sĩ Ngạc là đứa con duy nhất của LôiThiên Tú, môn phái của họ đã gọi là Liệt Hỏa môn thì tất nhiên võ côngcủa họ phải Hỏa lâm đầu. Một hôm Lôi Thiên Tú ngẫu nhiên nói tới LiệtHỏa môn của y có một khắc tinh thôi. Khắc tinh đó chính là cái vòngPhích Lôi. Đồng thời, ông ta còn nhắc nhở đến tên của lão chủ nhân. Ngờđâu người nói thì vô ý mà kẻ nghe lại để tâm. Sĩ Ngạc yên trí mình làngười chưởng môn tương lai, nay nghe thấy người cha nói có một vật cóthể khắc chế được Hỏa môn, khi nào y chịu nhịn được, liền trốn cha xuống Giang Nam tức thì. Sự thực lúc bấy giờ võ công y chỉ ngang với chủ nhân của lão thôi. Nếu ngày hôm đó không phải là đang lúc giữa trưa, thìkhông bao giờ lão chủ nhân lại bị chết một cách thảm khốc như vậy được.
Bạch Mai ngơ ngác hỏi tiếp:
- Võ công với thời gian thì có liên quan gì đâu?
Hồng Phúc thở dài nói tiếp:
- Nghe nói Thái Dương Thần Công công là nhở ở sụ thu hút chân khí củaThái Dương mà thành. Tu luyện chưa tới mức Hỏa hầu thì chưởng lực chỉhơi nóng hổi một chút thôi chứ không sao hơn được võ công thường. Ngờđâu tên ấy lợi dụng lúc giữa Ngọ, mượn Hỏa lực của mặt trời nên mới đảthương được lão chủ nhân như thế.
Lúc này mới vỡ nhẽ, Bạch Mai "ồ' một tiếng rồi hỏi tiếp:
- Sau rồi thế nào nữa?
Hồng Phúc kể tiếp:
- Lôi Thiên Tú là người rất chính phái, môn quy lại thâm nghiêm nghethấy tin lão chủ nhân của chúng tôi bị chết dưới Thiên Lôi chưởng TháiDương Thần Công, biết ngay là con mình đã làm bậy, nên ông ta nổi giận,đuổi ngay tên Sĩ Ngạc ra khỏi Liệt Hỏa môn và con truyền lá cờ Liệt Hỏavật báu trấn sơn cho một người đệ tử họ Cảnh, và còn tuyên bố giải tánLiệt Hỏa môn nữa. Vì vậy từ đó trở đi trên giang hồ mới không có cái tên Liệt Hỏa môn là thế.
Thanh Lam nghe tới đây mới vỡ nhẽ. Thì rahôm đó chàng đã chính mắt trông thấy Chúc Sĩ Ngạc đánh nhau với sư đệcủa y là Ly Hỏa chân nhân Cảnh Tu Nguyên, thì ra cũng vì cái vòng PhíchLôi mà nên.
Bạch Mai lại xen lời hỏi:
- Tại sao cụ lại mất hết võ công như thế?
Hồng Phúc thở dài nói tiếp:
- Từ khi tên Sĩ Ngạc bị Lôi Thiên Tú đuổi ra khỏi môn phái, y khôngnhững không tỉnh ngộ mà còn giận lây cả chủ mẫu của lão. Vì thế y lạixuống Giang Nam lần thứ hai. Tội nghiệp cho lão chủ nhân, sau khi bị yđánh chết, còn lại ba cô tiểu thơ đang còn bồng bế. Lão chủ mẫu, vì thấy quốc gia nhiều tai biến, đã tránh đi ở nới khác, nhờ vậy mới thoátchết. Còn cả nhà hai mươi ba miệng đều bị tên nọ dùng Thiên Lôi chưởngđánh chết hết. Cũng may tiểu lão có việc đi vắng, nên cũng được thoátchết nốt. Chờ tới khi lão về tới nơi thì không biết tin tức, lão dò hỏimãi mà vẫn không tìm thấy tung tích của ba người, nhưng tiểu lão lại dòbiết được tin của Sĩ Ngạc. Thì ra sau khi y bị Lôi Thiên Tú đuổi ra khỏi cửa, liền sang làm môn hạ của Bắc Hải Huyền Linh Tú, kẻ thù số một củaLôi Thiên Tú.
- Ủa!
Lần thứ ba Tiểu Hồng thất kinh kêu la như vậy, tất nhiên nàng không biết rõ những sự khúc chiết như thế, mãiđến giờ mới hay biết hết. Còn Thanh Lam với Bạch Mai vì cứ mải nghe cònHồng Phúc thì cứ mải nói, nên không ai chú ý đến thái độ của Tiểu Hồng.
Bạch Mai lại lên tiếng hỏi:
- Huyền Linh Tú chắc là người lợi hại lắm phải không?
Hồng Phúc đáp:
- Nghe nói Huyền Linh Tú năm nay tuổi đã ngoài trăm, võ công thônghuyền, tự lập một môn phái khác biệt. Người trên giang hồ chưa ai thấymặt của y cả. Nhưng việc tên Sĩ Ngạc gia nhập Huyền Linh môn là sự thậtmột trăm phần trăm. Vì hồi còn sinh tiền lão chủ nhân với vị kỳ nhân ởTrường Hận Cốc có qua lại với nhau, nên tiểu lão tới Trường Hận Cốc đểkiếm vị kỳ nhân ấy, ngờ đâu vì thấy người giang hồ cứ đến quấy nhiễuluôn luôn vị kỳ nhân ấy mới đặt ra một luật lệ là hễ ai lẻn vào trongsơn cốc thì sẽ bị phế hết võ công ngay. Tiểu lão vì không may mắn nênmới bị phế hết võ công như thế.
Thanh Lam cứ lắng tai nghe và óc thì suy nghĩ, nay thấy Hồng Phúc ngắt lời, chàng liền ngửng đầu lên hỏi:
- Không biết phu nhân của Giang Nam đại hiệp là người thuộc môn phái nào thế?
Hồng Phúc vội đáp:
- Lão chủ mẫu của lão họ Hồng, còn tiểu lão...
Thanh Lam không đợi chờ y nói dứt, hai mắt bỗng sáng ngời, vội hỏi tiếp:
- Thế lão trượng có nhớ nhũ danh của hai cô nương ấy không?
Và năm nay đã bao nhiêu tuổi ?
Hồng Phúc bỗng ngạc nhiên đưa mắt ngắm nhìn Bạch Mai và Tiểu Hồng rồi đáp:
- Hai vị cô nương ấy là chị em sinh đôi, chị tên là Kinh Vân, em tên là Lục Vân, năm nay vừa đúng hai mươi tuổi.
Y nói tới đó, thấy hai cô nương đứng ở trước mặt mình vẫn cứ thản nhiênnhư thường, y cảm thấy thất vọng vô cùng, ngừng giây lát rồi hỏi tiếp:
- Giang công tử hỏi đến Hồng phu nhân với hai vị cô nương như vậy, chẳng hay công tử đã gặp phu nhân với hai vị cô nương chưa?
Thanh Lam khẽ lắc đầu đáp:
- Tiểu sinh chỉ hỏi thăm thế thôi, nhưng dù sao người hiền thì gặp lành, sau này thể nào cũng có ngày sẽ tìm thấy được phu nhân với hai cô nương ấy. Xin lão trượng không nên quá lo âu như thế.
Hồng Phúc theohầu Giang Nam đại hiệp đi lang bạt giang hồ mấy chục năm, kinh nghiệmlão luyện biết bao, tuy cảm thấy vị thiếu niên công tử này nhân phẩmđoan chính thực, nhưng vừa rồi chàng ta hỏi mình như thế ắt phải cónguyên nhân gì nên y ngẫm nghĩ giây lát, bỗng rầu rĩ quỳ xuống hỏi tiếp:
- Xin công tử thứ lỗi cho tiểu lão đường đột hỏi câu này. Chẳng haychiếc vòng Phích Lôi ở trên tay công tử là của ai đã tặng cho thế? Côngtử có thể cho tiểu lão biết rõ...
Thanh Lam ngẩn người ra giây lát, nghĩ thầm:
"Người này nhớ chủ cũ như vậy, chả lẽ y trông thấy cái vòng sắt của ta mà đã động lòng nghi ngờ chăng?".
Chàng vội vàng đỡ ông già đứng dậy, rồi nghiêm nét mặt nói:
- Lão trượng không nên làm như thế. Vòng này là của một bà cụ họ Thạch ở trên núi Thác Thành đã ban cho tiểu sinh. Lúc ấy quả thực tiểu sinhcũng không biết nó là vòng Phích Lôi.
Hồng Phúc bỗng trợn tròn đôi mắt, với vẻ mặt rất cảm động và giọng run run hỏi tiếp:
- Thạch phu nhân! Thế ra công tử... đã gặp Thạch phu nhân đấy à?
- Thạch phu nhân nào? à phải, bà cụ ấy tên là Thạch Ma. Thế ra lão trượng cũng quen biết...
Ông già mừng rỡ đến ứa nước mắt ra, nức nở đáp:
- Thạch phu nhân là ... là em ruột của lão chủ mẫu chúng tôi...
Bà ta ở trên núi Thách Thành đấy à? Trời ơi! Nếu vậy lão chủ mẫu thể nào cũng có ở trên đó.
Bạch Mai là người rất lương thiện, thấy Hồng Phúc là người có nghĩa khí như vậy liền u oán khuyên bảo rằng:
- Cụ nên yên lòng và bình tĩnh một chút. Chúng ta ra khỏi trận này rồi sẽ đi đến đó tìm bà ta cũng chưa muộn cơ mà.
Hồng Phúc mặt đỏ bừng, vừa cười vừa nói tiếp:
- Giang công tử, xin thứ lỗi tiểu lão dám thất lễ như vậy. Quả thật... tiểu lão sung sướng quá.
Thanh Lam vội an ủi rằng:
- Lão trượng trung thành với cố chủ, nghĩa khí cao cả như vậy khiến tiểu sinh kính phục vô cùng...
- Thôi! Lam đại ca! Chúng ta nên mau đi, vì cụ ấy còn phải đi núi Thác Thành và chúng ta cũng phải đi cứu chị Lan nữa.
Bạch Mai vừa lên tiếng thúc giục như vậy.
Thanh Lam thấy nàng nhắc nhở như thế mới nghĩ đến Lan Nhi đã trúng phải NgũĐộc chưởng, đang cần có Hồng Hoàng châu của mình để chữa độc, và có lẽhiện giờ Băng Phách phu nhân cũng đang ở dưới núi đợi chờ mình.
Nghĩ tới đó chàng vừa cười vừa gật đầu, rồi quay người đi luôn.
Vì con đường hẻm ấy chật hẹp lắm, chỉ đi lọt một người thôi, nên Thanh Lam đi trước dẫn đường, rồi lần lượt đến Hồng Phúc, Bạch Mai và Tiểu Hồng.
Bốn người vừa đi tới chỗ tận cùng nơi có ngọn đèn dầu thắp ở trên vách tỏara một luống ánh sáng xanh trông rất rùng rợn. Bên dưới ngọn đèn quả cómột cái vòng bạc và hai hàng chữ nhỏ. Hai mắt của Thanh Lam dù đi ởtrong đêm tối mà cũng có thể trông thấy rõ mọi cảnh vật. Chàng thấy haidòng chữ viết rằng:
"Con đường Tư Duy đến đây là hết. Người nàomuốn gia nhập bổn môn thì cứ việc kéo cái vòng bạc, rồi đợi chờ một látlà có người đến tiếp đón ngay. Nếu ai đi vòng qua bức tường này thìngười đó sẽ là kẻ địch của bổn môn. Đã vào trong Độc trận thì đừng cóhòng mà sống sót".
Thanh Lam dùng giọng mũi kêu "hừ" một tiếng rồi thầm nghĩ:
"Đường Thiên Sinh là người như thế nào, có bao giờ lại viết chữ để khuyên rănkẻ địch một cách rất cẩn thận như vậy? Có lẽ y có quỷ kế gì ở bên trongcũng nên, và chắc trận này cũng lợi hại lắm nên y mới tự tin như thế".
Câu dụng ý mà chàng vừa nghĩ tới đó là chàng đoán Thiên Sinh cố ý làm ranhư thế để khiến cho kẻ địch khi vào trận bị mất tinh thần trước, rồiđâm ra Hoảng sợ và rất dễ bị sa vào tròng của y.
Tuy Thanh Lamnghĩ như thế nhưng chàng cũng không dám coi thường những lời dặn bảo ấy. Chàng đành cho đó là sự thực vội quay người lại dặn bảo ba người rằng:
- Sắp vào trận địa rồi đấy, chúng ta phải cận thận lắm mới được.
Nói xong, chàng liền rút thanh Thất Tinh kiếm ra. Bạch Mai và Tiểu Hồng ở đằng sau cũng rút kiếm ra luôn.
Thanh Lam vừa bước về phía trước một bước đã cảm thấy châm mình đang dẫm hụt. Chàng giật mình kinh hãi vội rụt chân lại, cúi đầu nhìn xuống mặt đấy,nhưng thấy không có điều gì khả nghi hết.
Đang lúc ấy, chàng bỗng nghe có tiếng kêu "veo veo" ở dưới bắn lên. Chàng đoán chắc đó là ámkhi tự Ở dưới mặt đất bắn lên. Nếu là người khác thì không sao phát giác nổi.
Tuy Thanh Lam cảnh giác rất nhanh, nhưng những ám khí nhonhỏ ấy lại ở chỗ cách chàng rất gần và tốc độ cũng rất nhanh, nên chàngvừa mói để ý đề phòng thì ám khi đã bắn tới trước người chàng rồi.